Cả ba tên ma đầu chợt thấy Kim Thế Di thì đều ngạc nhiên chuẩn bị giao chiến, không ngờ một lúc lâu sau Kim Thế Di vẫn cười nói với Giang Nam. Xem ra chàng không nề để ý đến bọn chúng. Kim Nhật cả giận, đang định bước lên khiêu chiến, đột nhiên Kim Thế Di lắc người lướt tới, cười rộ nói: “Ngươi muốn đánh nhau ư?” rồi đánh vù cây gậy sắt xuống đỉnh đầu y, xem ra hoàn toàn chẳng có chiêu số, nhưng thực sự đó là một chiêu sát thủ cực kỳ lợi hại, đầu gậy điểm liên tiếp bảy chỗ đại huyệt của Kim Nhật, thân gậy thì đánh vào đỉnh đầu y, đuôi gậy thì táng vào sau ót của y. Kim Nhật cả kinh múa cây gậy của mình thi triển những chiêu số hộ thân trong Lôi Điện bổng pháp, chỉ thấy ánh sáng lấp lánh, bình một tiếng, Kim Nhật thét lên rồi tung mình nhảy vọt ra hơn một trượng. Kim Thế Di kêu lên: “Đến nào, đến nào, phép đánh gậy của ngươi cũng khá lắm!” Té ra Kim Nhật đã bị chàng đánh chấn động đến chảy máu hổ khẩu, tuy chiêu này của Kim Thế Di cực kỳ phức tạp nhưng cũng bị y hóa giải, vả lại lực phản chấn cũng không kém cho nên khiến Kim Thế Di cũng lảo đảo.
Côn Luân Tản Nhân và Tang Mộc Lão vừa thấy Kim Thế Di ra tay thì không hẹn mà đều phản công, Côn Luân Tản Nhân vỗ Đại Thủ Ấn tới, Kim Thế Di chợt kêu lên: “Ối chao, không xong” rồi đột nhiên chàng lộn người phóng ra, Côn Luân Tản Nhân chưa bao giờ thấy lối đánh quái dị như thế, còn Kim Thế Di lộn người ra, tiện tay móc chuôi gậy vào bắp chân của y, Côn Luân Tản Nhân đứng không vững té soài xuống, Tang Mộc Lão phất hai sợi đai tới, vốn là nhắm vào hai tay của Kim Thế Di, nào ngờ Kim Thế Di lộn người xuống đất, kéo theo Côn Luân Tản Nhân, hai sợi dây đai của Tang Mộc Lão móc phải Côn Luân Tản Nhân.
Kim Thế Di cười ha hả, Kim Nhật vội vàng múa gậy phóng tới, chặn trước mặt Tang Mộc Lão. Kim Thế Di cười nói: “Ta không bao giờ hại kẻ chẳng chống đỡ nổi, ngươi sợ cái gì?” Khi chàng đang nói, Tang Mộc Lão đã tháo sợi dây đai ra, Côn Luân Tản Nhân phóng vọt người dậy, y nổi giận đùng đùng rút ra đôi Phán Quan 乃út điểm tới, toan liều mạng với Kim Thế Di, thế là một gậy hai 乃út đồng thời đánh tới, chiêu thế rất hiểm hóc!
Trong cây gậy sắt của Kim Thế Di có chứa một thanh Huyền Thiết đoản kiếm, chàng rút thanh đoản kiếm ra, vung cây gậy đánh bạt cây gậy của Kim Nhật, đẩy thanh kiếm ra, lại chặn đôi Phán Quan 乃út của Côn Luân Tản Nhân. Tang Mộc Lão thấy Kim Thế Di dùng hai món binh khí chặn đối thủ lại, hai sợi dây đai của mụ cũng thừa cơ lòn vào sợi dây đai vươn thẳng như cây 乃út, đâm vào hai mắt của Kim Thế Di, nhưng chiêu cực kỳ lợi hại vẫn ở phía sau, mụ thầm nhủ nếu không trúng thì sẽ phất tiếp tới siết chặt cổ chàng.
Kim Thế Di kêu lên: “Mụ yêu bà thật độc ác” Sợi dây đai của Tang Mộc Lão chưa đánh tới thì chàng đã ngã xuống đất, nàng thiếu nữ vốn đứng xem trận, lúc này không khỏi thầm lo cho chàng, nàng sợ Kim Nhật và Côn Luân Tản Nhân thừa cơ thi triển sát thủ, quả nhiên Kim Thế Di vừa ngã xuống, Côn Luân Tản Nhân đã đâm đôi Phán Quan 乃út xuống lưng chàng.
Lúc này Giang Nam và Trâu Giáng Hà mới chui ra khỏi động, thấy Kim Thế Di gặp nguy hiểm thì không khỏi kêu hoảng. Thiếu nữ ấy phóng vọt người lên, đánh ra một chiêu Thiết Tỏa Lan Châu, cây trường kiếm mở ra chặn đôi 乃út của Côn Luân Tản Nhân lại, trong khoảnh khắc này, Kim Thế Di lộn người ra đến mấy trượng, cười ha hả: “Kiếm pháp của cô nương quả nhiên khá lắm?” Nàng thiếu nữ ấy giật mình, lúc này mới biết Kim Thế Di có ý đùa cợt, dù mình không chặn cho chàng chiêu ấy, Côn Luân Tản Nhân cũng chẳng thể điểm được chàng.
Kim Thế Di nện cây gậy xuống đất, lộn vọt người trở lại, cố ý phóng tới trước mặt Tang Mộc Lão, miệng kêu lên: “Giang Nam, ta dạy cho người một quái chiêu!” Hai sợi đai của Tang Mộc Lão cuộn tới, Kim Thế Di dựng cây gậy sắt lên, hai đầu dây của Tang Mộc Lão quấn vào gậy, Kim Thế Di chợt phóng vọt người lên, vươn tay sờ mặt mụ, cười ha hả: “Bà đã già như thế này nên ở nhà hưởng phước, sao lại ra giang hồ gây chuyện thị phi?” Tang Mộc Lão tức đến nỗi hai mắt tối sầm, sợi dây đai buông ra, Kim Thế Di đã cười hì hì nhảy ra từ sớm. Giang Nam cũng cười ngặt nghẽo lớn giọng kêu: “Này, ta vẫn chưa thấy rõ!” Kim Thế Di nói: “Quái chiêu này chỉ có thể sử dụng một lần, lần thứ hai thì không linh nữa, ai bảo ngươi không đây!” Chàng không phải nói đùa với Giang Nam, với võ công của Tang Mộc Lão, vốn không dễ bị chàng hí rộng, chỉ là lúc nãy chàng ra tay bất ngờ, chiêu số lạ lùng mà thôi.
Trâu Giáng Hà khẽ nói: “Bảo y mau chóng hạ ba tên ma đầu này, tôi cũng không muốn nghe bọn chúng kêu la nữa”. Kim Thế Di nói: “Đúng thế, ta cũng không muốn nghe bọn chúng kêu la nữa. Này, này! Cô giúp người hãy giúp đến cùng, đưa Phật hãy đưa về Tây Thiên, hãy giúp tôi đánh trận này. Nếu cô không giúp, một mình tôi chẳng hạ được bọn chúng”. Mấy câu sau là chàng nói với nàng thiếu nữ. Té ra nàng giận vì lúc nãy bị chàng bỡn cợt, đồng thời cũng hơi ngạc nhiên vì võ công của chàng quái dị, nàng muốn đứng yên mà xem thử Kim Thế Di có thể lấy một địch ba hay không, chàng còn có những chiêu số quái dị gì nữa. Thế là kiếm chiêu hơi chậm lại, Kim Thế Di đã đoán được ý nàng, Giang Nam kêu: “Này cô nương, hãy nghĩ tới nghĩa khí giang hồ, Kim đại hiệp đã giúp cô, sao cô có thể bỏ mặc y?” Nàng thiếu nữ nghe cả hai một xướng một họa, không khỏi bật cười. Kim Nhật múa tít cây gậy đánh ra một chiêu Lôi Điện Giao Oanh, cây gậy đánh xuống bốp một tiếng, Kim Thế Di vung kiếm gạt ra, thì thầm: “Cô nương, cô nương hãy chú ý. Không thể đùa được nữa!” Nàng thiếu nữ đỏ mặt, lòng thầm nhủ rõ ràng y cứ cười đùa bỡn cợt nhưng trái lại bảo nàng phải chú ý. Nàng hơi giận trong bụng, muốn rút lui ra khỏi vòng chiến, nào biết Kim Thế Di rất kỳ quặc, toàn sử dụng những chiêu số nửa hư nửa thực, một mặt cố ý chặn đường rút của nàng, một mặt lại dẫn chiêu số của ba ma đầu đánh về phía nàng ta. Võ công của cả ba ma đầu này đều thuộc hàng nhất lưu, nàng hơi lơi lỏng, suýt nữa đã bị chúng đánh bị thương, nàng chỉ đành thâu nhi*p tinh thần, triển khai kiếm pháp tinh diệu, chặn thế công của bọn chúng lại.
Kim Thế Di chính là muốn nàng như thế, cho nên cố ý để nàng che trước mặt mình, tiếp phần lớn chiêu số của ba ma đầu còn chàng ở một bên tìm cơ hội tấn công tựa như trêu đùa, nhưng thực ra chàng đang âm thầm để ý sơ hở của cả ba.
Nàng thiếu nữ đang bực mình, chợt nghe Kim Thế Di quát: “Trúng!” Cây gậy sắt vểnh lên, đánh ra một chiêu Cử Hỏa Thiêu Thiên, Côn Luân Tản Nhân vừa vỗ ra một đòn Đại Thủ Ấn, bị cây gậy của chàng chọc trúng thì đau đến tận tim phổi, Kim Thế Di cười ha hả, chàng chợt xoay người rồi phun một bãi nước bọt về phía Tang Mộc Lão, Tang Mộc Lão vội vàng lộn người phóng ra, Kim Thế Di đuổi theo như hình với bóng, giở gậy lên giáng mạnh một gậy xuống ௱ôЛƓ của mụ. Tang Mộc Lão kêu lớn, lăn người xuống đất, khi đứng dậy thì thấy Côn Luân Tản Nhân đã vượt qua trước mặt mụ, chân phóng như bay, té ra gân cổ tay của y đã bị Kim Thế Di đánh đứt lìa, phải luyện trở lại ba năm nữa công phu Đại Thủ Ấn mới hồi phục được. Từ trước đến giờ Tang Mộc Lão chưa từng chịu nhục như thế này, nhưng mụ ta cũng còn biết mình biết ta, thấy Côn Luân Tản Nhân đã chạy trước thì biết mình quay lại liều mạng cũng sẽ bị Kim Thế Di làm nhục lần nữa. Vì thế mụ cũng bắt chước Côn Luân Tản Nhân, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, thế là cũng co giò bỏ chạy chẳng màng đến Kim Nhật nữa.
Kim Nhật còn một mình, bị thiếu nữ ấy dồn ép phải thối lui từng bước, Kim Thế Di nện cây gậy sắt xuống, nói: “Tên tiểu tử nhà ngươi cứng cỏi lắm, ta tha cho ngươi, sao ngươi vẫn chưa đi, còn đợi khi nào nữa?” Kim Nhật thở dài, thu lại cây gậy, gằn giọng nói: “Nếu ta không thể sáng tạo ra một loại võ công mới, từ rày về sau không bao giờ đến Trung Nguyên nữa”. Kim Thế Di nói: “Cũng không cần phải thề như thế, nào, chúng ta kết làm bằng hữu!” rồi chàng đưa tay ra, Kim Nhật thầm nhủ: “Nếu y có ý Gi*t mình, mình có chạy cũng chẳng thoát”. Thế rồi thản nhiên đưa tay ra nắm lấy tay chàng, nhưng chợt cảm thấy chưởng lực của Kim Thế Di dồn tới, Kim Nhật giật mình, vội vàng vận công chống trả, y vừa nhả chưởng lực ra, thì đột nhiên cảm thấy chưởng lực của Kim Thế Di tiêu biến chẳng còn tăm hơi, còn bàn tay của chàng thì vuột ra khỏi tay Kim Nhật như con cá kình, Kim Nhật chợt mất trọng tâm loạng choạng lao về phía trước mấy bước. Kim Thế Di cười nói: “Ngươi đã không té, hay lắm, ngươi có tâm cơ như thế thì có thể sáng tạo ra được một phái võ công, ngươi hãy đi!” Kim Nhật lúc này mới biết Kim Thế Di có ý muốn thử công phu của y, mặt đỏ ửng, không biết nên khóc hay nên cười, thế rồi cũng co giò bỏ chạy.
Giang Nam nhảy ra khỏi động, kêu lớn: “Đánh rất hay!” Kim Thế Di chợt nghiêm mặt nói: “Giang Nam, ngươi hãy mau nấp vào động trở lại tiếp tục làm con chuột nhắt đi. Ta vẫn đánh chưa đã!” Giang Nam đang định hỏi thì Kìm Thế Di đã quét một gậy về phía thiếu nữ ấy!
Giang Nam kêu lên: “Hỏng bét, Kim đại hiệp đã trúng tà rồi?” Nàng thiếu nữ giật mình thất kinh, nhưng khinh công của nàng tuyệt đỉnh, Kim Thế Di tuy đánh gậy ấy rất bất ngờ nhưng nàng đã né kịp.
Nàng chưa kịp lên tiếng hỏi Kim Thế Di đã đánh tiếp chiêu thứ hai, chiêu này dùng cả gậy lẫn kiếm, lợi hại hơn trước nhiều, nàng thiếu nữ dốc hết bản lĩnh ra nhảy vọt người lên, cây gậy của Kim Thế Di đánh vù một tiếng quét vào bắp chân nàng, cây kiếm thì đánh ra một chiêu Tiềm Long Thăng Thiên đâm vào bụng của nàng, thiếu nữ đang trên không trung mà vẫn có thể xoay người, khi người nàng xoay qua cây Sương Hoa kiếm chém xéo ra đánh keng một tiếng, hai kiếm giao nhau, nàng thiếu nữ phóng người hạ xuống đất, kêu lên: “Này, ngươi muốn gì thế?”
Nàng chưa dứt lời, Kim Thế Di lại vung gậy lên, đánh tiếp ra một chiêu Đại Bằng Triển Xí cây gậy sắt chỉ đông đánh tây, kiếm gậy chỉ nam đánh bắc, kiếm và gậy đều mở rộng tựa như chim đại bàng giang cánh, một luồng cuồng phong nổi lên kêu vù vù, cát chạy cát bay. Giang Nam kêu ối chao một tiếng, trên trán đã bị trúng một hòn đá, chàng vội vàng nép mình trong động, Trâu Giáng Hà kẻo chàng lại xem, miệng thở phào nói: “Còn may, vẫn chưa bị thương. Kim Thế Di quả thật kỳ quặc”. Giang Nam nói: “Y chắc chắn đã trúng tà, tôi muốn đưa cho y một viên Bích Linh đơn để y xua tà giải độc, nhưng họ đánh dữ dội như thế, có cách gì đến gần họ? Hỏng bét, ngoại trừ có một người bị đối phương đánh ngất, nếu không trận này rất khó giải!”
Nàng thiếu nữ thấy Kim Thế Di đánh chiêu sau hung dữ hơn chiêu trước, gậy giáng kiếm đâm tựa như sông dài biển rộng cuồn cuộn dồn tới, nàng buộc lòng toàn thần ứng phó, thi triển hết tất cả những chiêu số tinh diệu trong Huyền Nữ kiếm pháp, vừa đánh vừa lấy làm lạ, nàng thấy Kim Thế Di chẳng hề có vẻ đùa giỡn, vả lại đánh còn dữ dội hơn ba ma đầu lúc nãy, “chả lẽ y đột nhiên nổi điên?” có điều chiêu số của chàng liên miên không ngớt, chẳng hề rối loạn, chẳng giống như thần trí mê loạn. Nàng thiếu nữ kinh ngạc, nhưng vì Kim Thế Di đánh quá hung mãnh, nàng không thể lên tiếng, chỉ dành ngậm tăm mà chống đỡ.
Một hồi sau, hai người đã giao thủ đến bốn năm mươi chiêu mà vẫn chưa phân thắng bại. Đang lúc kịch chiến, Kim Thế Di chợt quát lớn một tiếng, bổ xuống một gậy, gậy này chàng đã dùng đủ mười thành công lực, bốn mặt tám phương đều là bóng gậy, dồn tới như dời núi lấp biển, Giang Nam đứng trong động nhìn ra mà kinh tâm động phách, chàng không khỏi kêu lên kinh hãi, chỉ trong khoảnh khắc nữa nàng thiếu nữ dung mạo đẹp tựa như hoa ấy sẽ mất mạng dưới gậy của Kim Thế Di.
Trong khoảnh khắc nguy ngập ấy, Giang Nam vẫn chưa nhìn rõ, chàng chợt cảm thấy hoa mắt, nàng thiếu nữ phóng vọt người lên, đầu kiếm điểm vào đầu gậy, mượn luồng kình lực của Kim Thế Di bắn vọt người lên rồi lộn người lao ra cách đó đến mấy trượng. Kim Thế Di chợt thu cây gậy, cười ha hả: “Tốt lắm, cô nương quả nhiên là đệ tử của Lữ Tứ Nương!”
Giang Nam toát mồ hôi lạnh toàn thân, lúc này mới biết Kim Thế Di có ý thử võ công của nàng. Số là Độc Long Tôn Giả sư phụ của Kim Thế Di từng có quan hệ sâu sắc với Lữ Tứ Nương, ông ta bỏ tà theo chính là nhờ có Lữ Tứ Nương thuyết phục. Độc Long Tôn Giả chẳng bao giờ phục ai cả, chỉ phục có một mình Lữ Tứ Nương, cho nên thường kể với Kim Thế Di về chuyện của Lữ Tứ Nương. Do đó từ nhỏ Kim Thế Di đã có ấn tượng sâu sắc với tên của Lữ Tứ Nương. Chàng thấy nàng thiếu nữ tự nhận là học trò của Lữ Tứ Nương, kiếm pháp lại tinh diệu, trong lòng đã có cảm tình, nhưng chàng chưa bao giờ thấy kiếm pháp của Lữ Tứ Nương, cho nên không dám đoán rằng nàng đã sử dụng Huyền Nữ kiếm pháp của bà ta, nói cách khác cũng có nghĩa là không dám đoán chắc rằng nàng là đệ tử của Lữ Tứ Nương, nhưng chàng vẫn nhớ sư phụ đã từng kể với chàng về một chiêu Huyền Nữ kiếm pháp, khi Lữ Tứ Nương gặp Độc Long Tôn Giả đã từng dùng chiêu này hóa giải đòn sát thủ lợi hại nhất của Độc Long Tôn Giả, cho nên mấy mươi năm sau mà Độc Long Tôn Giả vẫn còn nhớ như in. Lúc nãy Kim Thế Di thử võ công của nàng thiếu nữ là muốn buộc nàng sử dụng chiêu này.
Giang Nam thò đầu ra khỏi sơn động, thấy Kim Thế Di đã đút cây đoản kiếm vào trong gậy, chậm rãi bước về phía thiếu nữ, nàng giơ ngang kiếm trước иgự¢, chăm chú nhìn Kim Thế Di, tựa như đề phòng chàng bất ngờ ra tay. Giang Nam cười thầm, chỉ thấy Kim Thế Di bước tới trước mặt nàng ta, hỏi: “Lữ Tứ Nương chỉ thu một đệ tử là cô nương sao?” Nàng ta nói: “Đúng thế, ngươi hỏi điều này làm gì?” Kim Thế Di nghiêm mặt, chợt cúi đầu vái thiếu nữ ấy, rồi buông tay quá đầu gối, đó chính là đại lễ long trọng nhất trên giang hồ? Trên giang hồ ngoại trừ đệ tử hành lễ quỳ xuống trước mặt sư phụ, kẻ vãn bối gặp bậc trưởng bối, dùng lễ tiết này là thể hiện sự tôn kính nhất. Nàng thiếu nữ cả kinh, vội vàng tránh qua, Kim Thế Di nói: “Tôi vái sư phụ của cô nương, cô nương đừng tránh, cũng đừng trả lễ, nếu không là coi thường tôi?” Sau khi bái xong chàng chợt khóc rống lên.
Giang Nam thầm nhủ: “Y biết nàng ta là đệ tử của Lữ Tứ Nương, chỉ cần hành lễ là đủ, sao lại khóc đau lòng như thế? Chả lẽ y đã thực sự trúng tà?” Đang định lên tiếng khuyên nhủ, chợt nhớ Kim Thế Di bảo chàng tiếp tục làm chuột nhắt, trong lòng hơi bực cho nên quay trở lại trong động.
Nàng thiếu nữ thấy Kim Thế Di làm thế thì luống cuống cả một lúc sau mới nói: “Té ra ngươi biết sư phụ ta đã qua đời?” Kim Thế Di nói: “Tôn sư được chôn ở đâu?” Thiếu nữ đáp: “Ở trên Mang Sơn, bên cạnh mộ của sư tổ”.
Kim Thế Di nói: “Đáng tiếc suốt đời này tôi không có duyên gặp người nữa”. Trong mắt nàng thiếu nữ ươn ướt, nàng biết chuyện sư phụ của mình thu phục Độc Long Tôn Giả, lòng thầm nhủ: “Té ra đệ tử của Độc Long Tôn Giả, kẻ mà ai ai cũng gọi là quái vật trên võ lâm lại là một người có tình có nghĩa như thế này”. Thấy chàng khóc quá đau lòng, nàng an ủi rằng: “Nhưng sư phụ của tôi đã gặp người hai lần, có điều người không biết đấy thôi”. Kim Thế Di nói: “Ở đâu?” Nàng ta nói: “Một lần ở trên núi Nga Mi”. Kim Thế Di nhớ lần đó chàng đã bị ma đầu Động Minh Tử đánh bị thương, đã chạy xuống núi, chàng không khỏi đỏ mặt nói: “Một lần nữa ở đâu?” “Lần đó là ở Hy Mã Lạp Nhã. Sư phụ của tôi thấy người định trèo lên đỉnh Chu Mục Lang Ma, nhưng người không thấy sư phụ tôi”.Có chuyện này không?” Suốt đời Kim Thế Di đã có hai lần thất bại. Một lần là bị Động Minh Tử đánh bị thương, một lần là không thể trèo lên được đỉnh Chu Mục Lang Ma, không ngờ đều bị Lữ Tứ Nương thấy. Nàng thiếu nữ nói: “Sư phụ của tôi khen ngợi võ công của người”. Kim Thế Di vừa mừng rỡ vừa hổ thẹn, hỏi: “Người có còn nói gì về tôi không?” Thiếu nữ nhìn Kim Thế Di rồi nói: “Không có. Sư phụ tôi chỉ nói một câu rằng hy vọng người phát dương quang đại võ công của lệnh sư”. Kim Thế Di rất thông minh, thấy ánh mắt của nàng thiếu nữ hơi kỳ lạ, đoán rằng nàng nhất định còn lời nhưng không chịu nói, nếu là người khác thì Kim Thế Di sẽ buông lời mỉa mai, hoặc tìm cách buộc nàng nói ra, nhưng đã biết nàng là đệ tử của Lữ Tứ Nương Kim Thế Di chỉ đành rầu rĩ, chẳng dám làm gì cả. Đó là lần đầu tiên trong đời chàng tự trói buộc mình.
Trâu Giáng Hà thì thầm: “Kim đại hiệp thật thú vị, vừa rồi đánh nhau với người ta một trận, nay lại cười nói như không. Tựa như lúc huynh mới gặp tôi, Giang Nam nói: “Thế ư? Nói như thế Kim đại hiệp chắc chắn sẽ kết bằng hữu với nàng thôi”. Trâu Giáng Hà chợt thây lòng xao xuyến, nàng đỏ ửng mặt thầm nhủ: “Té ra ngươi vừa gặp đã muốn kết bằng hữu với ta rồi ư?” Nàng không nói ra lời ấy, chỉ thấy Kim Thế Di lại vái dài nàng thiếu nữ, nàng ta lách người sang một bên, cười nói: “Lại chuyện gì nữa?” Kim Thế Di nói: “Ba tên ma đầu ấy thật sự là tìm đến tôi, đa tạ cô nương đã giúp tôi chặn bọn chúng. Hơn nữa vừa rồi tôi đã vô lễ với cô nương, tôi cũng nên xin lỗi cô nương”. Nàng thiếu nữ cười: “Không sao cả. Người không muốn thử võ công của tôi, tôi cũng muốn thử võ công của người. Nay tôi cũng nhận ra quả nhiên người là đệ tử của Độc Long Tôn Giả. Không những võ công mà tính tình của người cũng giống như lệnh sư”.
Kim Thế Di ngạc nhiên: “Cô nương đã gặp sư phụ tôi từ lúc nào?” Nàng thiếu nữ nói: “Là sư phụ của tôi đã nói. Người bảo nửa đời trước lệnh sư là một quái nhân, sau đó đã dần dần thay đổi. Có phải như thế không?”
Kim Thế Di hơi buồn bã gật đầu: “Cô nương nói chẳng sai”. Lòng thầm nhủ: “Sư phụ gặp phải Lữ Tứ Nương, người hiểu tâm sự của mình nên tính tình dần dần thay đổi. Mình thì không may mắn như người”.
Nàng thiếu nữ nói: “Vừa rồi người đã cứu tôi, tôi cũng nên đa tạ người”. Nói rồi vái Kim Thế Di một cái. Kim Thế Di cười ha hả: “Tôi rất ghét khách sáo, hai lạy vừa rồi của tôi là thành tâm thành ý, tôi chẳng mong cô nương trả lễ”. Rồi chàng lại nhìn thiếu nữ ấy cười rằng: “Nhưng tôi có thể nhận ra cô nương cũng thành tâm thành ý. Cho nên tôi không khách sáo, xin nhận lễ này của cô nương”. Giang Nam thấy rất thú vị, khẽ bảo: “Cô nương thấy họ thi lễ với nhau cũng rất tương kính như tân?” Giang Nam học được những câu văn vẻ từ Trần Thiên Vũ, nay tùy tiện sử dụng Trâu Giáng Hà bật cười: “Tương kính như tân có nghĩa là gì huynh biết không? Cứ nói vớ vẩn”. Giang Nam nói: “Sao tôi lại chẳng hiểu? Tôi đối với cô nương cũng tương kính như tân”. Trâu Giáng Hà cười ngặt nghẽo, đẩy chàng rồi nói: “Không hiểu thì đừng nói càn!” Thật ra Giang Nam cũng hiểu, chàng cố ý đùa với Trâu Giáng Hà mà thôi.
Kim Thế Di nói: “Cô nương biết tên tôi nhưng tôi vẫn chưa biết tên cô nương?” Thiếu nữ ấy nói: “Tôi là Cốc Chi Hoa”. Kim Thế Di nói: “Ồ, tên thật đẹp” Thiếu nữ bảo: “Nhưng tôi không thích tên của người lắm!”
Kim Thế Di mở to mắt hỏi: “Tại sao?” Nàng thiếu nữ cười bảo: “Cái tên Kim Thế Di nghe ra tựa như suốt đời này người mãi mãi chẳng thèm để ý đến ai”. Kim Thế Di đặt tên cho mình chính là vì ý này.
Thiếu nữ ấy cười xong thì chậm rãi nói: “Thật ra con người cũng không đáng sợ như người tưởng tượng”
Kim Thế Di ngửa mặt lên trời cười rộ rồi nói: “Tôi đã nghe nhiều người nói câu này. Thôi được, coi như nửa đời sau tôi sẽ đổi tên này”.
Thiếu nữ cười nói: “Quê hương tôi có phong tục dù đi qua đường tá túc, gặp lúc người ta có con mới sinh cũng phải tặng quà”. Câu nói ấy rất bất ngờ mà lại rất kỳ lạ, Kim Thế Di ngẩn người ra, chỉ nghe nàng thiếu nữ tiếp tục nói: “Nay người có ý đổi tên cũng giống như đứa trẻ mới sinh ra đời, dù thế nào đi nữa, từ câu này của người, người đã hoàn toàn khác hẳn với Kim Thế Di trước kia”. Lời nói của thiếu nữ ấy đầy huyền cơ, hàm chứa triết lý, Kim Thế Di vốn có tuệ căn, vừa nghe đã hiểu, buông giọng cả cười rằng: “Bản thân tôi cũng không biết khi nào thì sẽ làm người nữa. Cô nương bảo sẽ tặng quà cho tôi, vậy đó là quà gì? Lấy ra xem thử”.
Thiếu nữ nói: “Tôi chỉ là mượn hoa dâng Phật”. Kim Thế Di nói: “Hoa đâu?” Nàng thiếu nữ nói: “Tôi nhờ tiểu bằng hữu của huynh trao cho huynh. Này, ngươi có phải là Giang Nam không? Hãy chuyển hộ quà của ta cho Kim Thế Di hiện tại”. Giang Nam thất kinh, kêu lên: “Này, này Cô nương bảo gì, tôi có lấy quà của cô nương đâu?” Chàng chưa nói xong thì chợt nghe một tràng cười lanh lảnh, nàng thiếu nữ ấy đã bước tới.
Kim Thế Di ngẩng đầu nhìn trời mà lòng đầy tâm sự, chàng thầm nhủ: “Cốc Chi Hoa, Cốc Chi Hoa, trong u cốc có giai nhân, bỏ đời mà đứng một mình. Tên của nàng và tên mình gộp lại cũng có chút ý nghĩa”. Chàng tuy chỉ mới gặp nàng nhưng đã có ấn tượng sâu sắc. Kim Thế Di cảm thấy nàng không chỉ khác với Lý Tâm Mai mà cũng chẳng giống Băng Xuyên Thiên Nữ, trước kia chàng coi Băng Xuyên Thiên Nữ là đệ nhất tri kỷ của mình, nhưng nghĩ kỹ lại Băng Xuyên Thiên Nữ chẳng qua thông cảm, xót thương cho chàng. Còn nàng thiếu nữ này lại coi chàng bình đẳng với mình.
Giang Nam bật cười, Kim Thế Di nói: “Tiểu quỷ, ngươi cười gì? Mau ra đây?” Giang Nam nói: “Người mắng tôi là chuột nhắt. Chuột nhắt phải ở trong hang, không thể chui ra được”. Kim Thế Di nói: “Giận rồi ư? Ngươi không biết đấy thôi, trong võ công có một loại công phu chuột nhắt rất lợi hại. Thôi được, nếu ngươi nổi giận thì ta cùng làm chuột nhắt với ngươi”. Rồi chui tọt vào trong động, tóm lấy Giang Nam, nói: “Chiêu này gọi là linh miêu bắt chuột nhắt. Đến khi mặt trời lên đến giữa đỉnh đầu ta mới thả ngươi ra!” Không biết chàng cố ý hay vô ý mà đột nhiên liếc mắt nhìn về phía Trâu Giáng Hà. Trâu Giáng Hà rất lanh lẹ, thầm nhủ: “Chẳng lẽ Kim Thế Di muốn truyền cho y võ công gì” Rồi nàng cười nói: “Tôi thì không muốn làm chuột nhắt, tôi sẽ ra đây” Giang Nam toan đuổi theo nhưng Kim Thế Di giữ lại khiến chàng không thể cử động được. Giang Nam cười khổ khẽ nói: “Này, tôi thật sự chẳng nhận được quà gì của nàng cả”.
Kim Thế Di mỉm cười: “Tiểu huynh đệ, không phải ta đòi quà của ngươi mà ta chỉ muốn tặng quà”. Giang Nam mừng rỡ hỏi: “Thật không?” Kim Thế Di nói: “Ngươi đối với ta rất tốt, ta cũng rất thích ngươi, ngươi tốt hơn gã Trần công tử nhẵn bảnh bao kia nhiều”.
Giang Nam nghĩ ngợi rồi chợt nói: “Người đã tặng cho quà quý nhất. Lại còn tặng gì nữa? Tôi không dám nhận, công tử đã nói không nên quá tham lam”. Kim Thế Di cả cười: “Ngươi rất nghe lời Trần Thiên Vũ. Ba viên Bích Linh đơn đó là của Đường Kinh Thiên, chẳng qua ta chỉ mượn tay ngươi đưa cho Trần Thiên Vũ mà thôi.
Cái đó không tính. Ta còn có một món quà quý hơn cả Bích Linh đơn nữa chỉ tặng riêng cho ngươi. Ngươi có muốn học võ công thượng thừa không?”
Kim Thế Di tưởng Giang Nam chắc chắn sẽ mừng đến nỗi nhảy cẫng lên, nhưng Giang Nam lại thộn mặt ra, lẩm bẩm: “Quà, quà...” rồi chàng chợt kêu lên: “Ôi chao, tôi nhớ rồi, đúng là có một món quà ở đây, bây giờ tôi phải lấy cho người!” Kim Thế Di rất ngạc nhiên, nói: “Nàng quả thật có món quà nhờ ngươi trao cho ta. Ngươi... ngươi không đùa đấy chứ?” Giang Nam nói: “Tôi đùa với người khác chứ chẳng đùa với người”. Kim Thế Di vội vàng hỏi: “Chuyện gì thế?” Giang Nam nói: “Trên người Tàng Linh Thượng Nhân có một bức họa rất kỳ quái, lúc nãy tôi nghe ba tên ma đầu bàn tán ở bên ngoài, bọn chúng bảo sẽ ςướק bức họa này” Chàng ngập ngừng rồi lại nói tiếp: “Nếu không nhờ nàng đánh với bọn chúng một trận, bức tranh đã rơi vào tay bọn chúng. Bức tranh thật sự là của nàng. Món quà nàng nhờ tôi trao cho người chắc chắn là bức tranh này” Kim Thế Di nổi tò mò, đẩy tảng đá, bước đến bên cạnh Tàng Linh Thượng Nhân, quả nhiên thấy có một bức tranh, Kim Thế Di mở ra nhìn, Giang Nam nói: “Người xem, có lạ không? Một người cao lớn giương cung bắn núi lửa là có ý gì? Ở đó có báu vật gì mà ba tên ma đầu coi trọng đến thế?” Kim Thế Di kêu ồ một tiếng, một lát sau vẫn không nói, tựa như đang suy nghĩ điều gì đó, Giang Nam thấy thế thì im bặt.
Té ra Kim Thế Di thấy trong bức tranh là một hải đảo, núi lửa trên đảo trông rất quen thuộc, chàng nhớ lại khi Độc Long Tôn Giả dắt chàng tới Xà đảo đã đi ngang hòn đảo này, lúc đó chàng chỉ là một đứa trẻ, thấy hòn núi phun lửa thì rất ngạc nhiên cho nên đã hỏi Độc Long Tôn Giả. Độc Long Tôn Giả bảo đó là một hoang đảo không ai sống, nằm ở phía nam Xà đảo, nếu gió thuận thì ba ngày sẽ tới, nhưng ông ta cũng từng căn dặn Kim Thế Di, sau này lớn lên thì không được lên đảo có núi lửa, tựa như trên hoang đảo có chuyện gì quái dị.
Kim Thế Di chưa bao giờ lên hòn đảo này, sau đó chàng trở về đại lục, trên đường đi chàng cũng không thấy hải đảo của núi lớn. Nay chàng không hiểu ý nghĩa của bức tranh này, nhưng chàng chắc chắn đã gặp hòn đảo trong bức tranh. Kim Thế Di thầm nhủ: “Chả lẽ Tàng Linh Thượng Nhân đã nói sự thực, ba trăm năm trước quả nhiên có người tên Kiều Bắc Minh tham ngộ được võ công của hai phái chính tà nhưng cuối cùng ૮ɦếƭ lặng lẽ trên đảo hoang?” Chàng không có ý dòm ngó võ công của Kiều Bắc Minh, nhưng nghĩ đến nếu võ công của ông ta có thể giải trừ mầm họa cho mình, như thế chắc chắn sẽ tạo phước cho những người học võ sau này, chàng nghĩ đến đó thì tim đập thình thình.
Thế rồi chàng cuộn bức tranh lại cười với Giang Nam: “Ta nhận món quà này, đa tạ ngươi đã nhớ đến ta. Bây giờ ta cũng tặng cho ngươi một món quà”. Giang Nam nói: “Này, tôi không hiểu điều người nói lúc nãy, chẳng phải người bảo sẽ chỉ điểm cho tôi một loại võ công thượng thừa sao?” Kim Thế Di nói: “Đúng thế!” Giang Nam cả mừng, liền vái chàng làm thầy, Kim Thế Di cả cười: “Chúng ta trạc tuổi nhau, hãy cứ làm bằng hữu của nhau. Làm thầy trò thì còn ý nghĩa gì? Hơn nữa, lúc này ta vẫn chưa muốn nhận học trò”.
Giang Nam cười hì hì: “Tôi biết tâm ý của người. Người sợ nhận một tên học trò như tôi thì sẽ mất mặt. Thôi được, dù cho người không chịu làm thầy, nhưng tôi chắc chắn sẽ cố gắng rèn luyện, không làm mất mặt người”.
Kim Thế Di nói: “Chiêu thức của võ công không phải một buổi nửa ngày là có thể học hết, vả lại dạy từng chiêu từng thức cũng chẳng có ích gì. Giờ đây ta sẽ truyền thụ cho ngươi khẩu quyết, sau khi ngươi đã học thuộc thì phải coi ngộ tính của ngươi. Tục ngữ nói một lý thông thì trăm lý hiểu. Nếu ngươi hiểu được đạo lý của võ công thượng thừa, sau này dù học được chiêu thức gì ra tay cũng dễ dàng chế thắng khắc địch. Về mặt nội công ngươi đã có căn cơ, cứ chiếu theo tâm pháp nội công của phái Thiên Sơn đó cần cù rèn luyện, chắc chắn sẽ có thành tựu, điều này thì ta không dạy ngươi”
Đạo võ học rộng lớn vô bờ bến, Kim Thế Di chỉ giảng vài điều khẩu quyết quan trọng nhất, Giang Nam nhớ rất giỏi, mỗi khẩu quyết Kim Thế Di chỉ cần giảng một hai lần là chàng có thể nhớ kỹ đồng thời hiểu được đạo lý trong đó. Cuối cùng Kim Thế Di truyền cho chàng một bộ thủ pháp điểm huyệt, thế là chỉ trong vòng nửa ngày chàng đã học được rất nhiều.
Tạm thời không nhắc đến Giang Nam nữa, lại nói Dương Liễu Thanh chờ cả đêm mà chẳng thấy con gái trở về thì trong bụng lo âu, sợ nàng sẽ xảy ra chuyện. sau khi trời sáng đã đi tìm, khó khăn lắm mới tìm được con gái. Trâu Giáng Hà vừa thấy đã bảo bà ta đừng lên tiếng khiến bà ta chẳng hiểu ất giáp gì.
Mãi đến trưa chỉ nghe Kim Thế Di cười lớn ba tiếng trong động rồi cùng Giang Nam đắt tay bước ra, Dương Liễu Thanh thấy Giang Nam mặt mày rạng rỡ mới đoán được rằng Kim Thế Di đã truyền võ công cho chàng. Dương Liễu Thanh nhớ lại đêm qua Kim Thế Di đã âm thầm giúp mình dẹp họa, vì thế tuy có chút hiềm khích với chàng trước kìa nhưng cũng bước tới đáp tạ chàng.
Trâu Giáng Hà thì muốn mời chàng ở lại thêm mấy ngày.
Kim Thế Di nói: “Cô nương thật lòng muốn giữ tôi? Có vài tên đại ma đầu đang muốn tìm tôi, cô nương có sợ bọn chúng đến quấy rầy chăng?” Dương Liễu Thanh vốn chẳng có thành ý mời chàng, nghe chàng nói như thế thì nhíu mày, đang định nói mấy lời khéo léo để tiễn chàng đi. Kim Thế Di cười ha hả rồi cao giọng ngâm: “Kiếm gậy tung hoành đến lại đi, ngửa mặt nhìn trời cao giọng hát!” Rồi chàng phất tay áophóng vọt người lên, tiếng cười chưa dứt thì bóng đã khuất dạng. Dương Liễu Thanh thầm nhủ: “Đúng là một tên quái vật”. Trâu Giáng Hà nói: “Không, con thấy hình như y đang có tâm sự. Ôi, võ công của y tuy cao đến cực điểm nhưng lại rất cô độc”. Lại nói Kim Thế Di bỏ đi, trong lòng rất sầu muộn. Chàng ngầm giúp Giang Nam thành danh nhưng cũng gián tiếp nối mối duyên cho Giang Nam và Trâu Giáng Hà, chàng vốn rất đắc ý chuyện này nhưng thấy mình đang lẻ loi, sống cuộc sống phiêu bạt, lại không khỏi hơi ngậm ngùi. Không biết thế nào mà hình bóng của nàng thiếu nữ lúc nãy lại hiện lên trong lòng chàng, Kim Thế Di chợt nghĩ: “Sư phụ của mình đã từng nhận ơn lớn của Lữ Tứ Nương, trong võ lâm, người mình khâm phục nhất chỉ có Lữ Tứ Nương. Nay mình đã biết bà ta qua đời, sao không đến tảo mộ bà ta một phen?” Thật ra chàng đã tìm cớ cho mình, đương nhiên chàng tôn kính Lữ Tứ Nương, nhưng chàng muốn đến cúng tế trước mộ Lữ Tứ Nương là để gặp Cốc Chi Hoa.
Mang Sơn nằm ở Hà Nam, Kim Thế Di rời huyện Đông Bình ở Sơn Đông, đi gần một tháng từ phía nam Sơn Đông vào Hà Nam, vượt qua sông Hoàng Hà, men theo núi Thái Hàng đi về phía tây, hôm nay chàng đã đến một trấn nhỏ tên gọi Tân An, từ Tân An đi tiếp khoảng hai trăm dặm nữa thì đến Mang Sơn.
Kim Thế Di đến Tân An thì trời đã nhá nhem tối.
Chàng vốn còn muốn đi một đoạn nữa, nhưng khi đi ngang cửa của một khách sạn thì vô tình phát hiện hai thớt tuấn mã cổ dài chân ngắn, bốn vó như mây, đó chính là loại ngựa giống Đại Uyển. Kim Thế Di lấy làm lạ, thầm nhủ: “Chủ nhân của hai thớt ngựa này chắc chắn từ miền tái ngoại đến, mình phải xem thử là ai!” vì thế chàng quyết định vào ở trong khách sạn này.
Sau bữa cơm tối, Kim Thế Di ngồi luyện tọa công, đến canh ba thì chàng rón rén đứng dậy, đến cửa các phòng lén nhìn vào, chàng chẳng thấy có điều gì khác lạ, nhưng đến căn phòng cuối cùng nằm ở phía đông, Kim Thế Di vừa chạm vào cửa sổ thì chợt nghe bên trong có người mắng: “Tên quái vật Kim Thế Di ૮ɦếƭ quách cho xong?” Kim Thế Di không khỏi thất kinh, khinh công của chàng mấy năm nay đã đến mức lư hỏa thuần thanh, chàng tin rằng mình không hề phát ra tiếng động. Nhưng trong đêm tối mịt mùng mà người trong phòng vẫn có thể phát hiện ra.
Chỉ nghe một người nói: “Võ lão nhị, sao có thể mắng người ta ở sau lưng?” Giọng nói lúc nãy lại vang lên: “Tôi không mắng y thì mắng ai? Thử nghĩ xem, chúng ta bôn ba nhọc nhằn chẳng phải là vì y sao? Chuyện tốt của thúc đến nay vẫn chưa thành cũng chẳng phải là vì y sao, hừ, khổ nổi đến lúc này chúng ta không biết y còn sống hay đã ૮ɦếƭ?” Kim Thế Di nghe đến đây thì mới vỡ lẽ ra, té ra những kẻ trong phòng không phải phát giác ra hành tung của chàng mà là bọn chúng đang nói tới chàng.
Những điều khiến cho chàng thắc mắc chính là giọng nói của hai người này không quen, nhưng tại sao bọn chúng lại nguyền rủa chàng tựa như chàng có mối thù không đội trời chung với chúng?
Chỉ nghe một giọng nói tựa như còn rất trẻ của một thiếu niên vang lên: “Ta thì mong Kim Thế Di vẫn còn sống, nếu không chỉ e tiểu sư muội của ta sẽ đau lòng cả một đời!” Giọng nói lúc nãy lại vang lên: “Tiểu sư thúc, đừng trách tôi lắm lời, tôi thấy hình như người hơi ngốc. Nếu Kim Thế Di quả thực đã ૮ɦếƭ, chả lẽ tiểu cô cô còn có thể đợi chờ? Sư thúc cũng biết sư tổ đã có ý giúp cho sư thúc chuyện này, chính tai tôi đã nghe người nói chuyện ấy với mẹ của Tâm Mai?”
Kim Thế Di nghe tên Tâm Mai thì giật mình, hình bóng của một nàng thiếu nữ đáng yêu hoạt bát hiện lên trong lòng chàng, chàng nhớ lại lần đầu tiên gặp gỡ nàng ở trên núi Nga Mi, nhớ lại giữa thảo nguyên mênh ௱ôЛƓ miền tái ngoại, đã từng cùng mẹ con nàng vượt đường xa ngàn dặm, nhớ lại tấm tình si của nàng ở trên núi Hỷ Mã Lạp Nhã, tuy Kim Thế Di không nỡ làm xao động cõi lòng của một nàng thiếu nữ, không dám chấp nhận tình yêu của nàng, nhưng chàng lại cảm kích trái tim chân tình của nàng, dù thế nào đi nữa suốt đời này chàng vẫn không thể quên được hình bóng ấy.
Kim Thế Di cũng đoán được thân phận của hai người trong phòng. Người được gọi là Võ lão nhị chắc là Võ Định Cầu, người có vai vế nhỏ hơn Lý Tâm Mai một bậc. Số là bà bà của Phùng Lâm chính là Võ Quỳnh Dao một trong Thiên Sơn thất kiếm, anh trai của Võ Quỳnh Dao là Võ Quỳnh Hóa có hai người cháu, người anh tên gọi Võ Định Châu, người em tên gọi Võ Định Cầu. Tính ra cũng có quan hệ thân thích, tuy dã tương đối xa nhưng hậu nhân của Thiên Sơn thất kiếm vài ba năm thì gặp nhau một lần, nếu chưa thành niên thì càng thường gặp nhau hơn, cho nên anh em nhà họ Võ từ nhỏ đã rất thân quen với Lý Tâm Mai, họ biết chuyện nhà của nàng, đó đương nhiên không có chuyện gì lạ. Còn chàng thiếu niên kia chính là đệ tử duy nhất mà Đường Hiểu Lan đã thu nhận, tên gọi Chung Triển. Năm xưa Băng Xuyên Thiên Nữ lên Đà Phong, trước khi gặp vợ chồng Đường Hiểu Lan đã từng đánh với y một trận.
Chuyện này Kim Thế Di đã từng nghe Băng Xuyên Thiên Nữ kể. Kim Thế Di biết lai lịch của hai người này, trong lòng dâng lên nỗi thắc mắc, chỉ nghe Võ Định Cầu tiếp tục nói: “Hôm ấy, tôi đang luyện kiếm với Tâm Mai ở trong sân, Đường đại hiệp bước vào nói chuyện với mẹ Tâm Mai về Kim Thế Di. Đường đại hiệp bảo, Kim Thế Di đã mất tích nhiều năm, ông ta nhờ người đi tìm khắp nơi mà vẫn chẳng hề có tin tức, chỉ e lành ít dữ nhiều. Rồi ông ta lại nhắc đến hôn sự của Tâm Mai, sư thúc có biết ông ta nhắc đến ai không? Đó chính là người mẹ của Tâm Mai xưa nay mau mắn, bà bảo đã biết tâm ý của con gái, trừ phi biết rõ Kim Thế Di đã ૮ɦếƭ, nếu không e rằng cũng rất khó khuyên nàng, nhưng cũng lo con gái sẽ lỡ tuổi thanh xuân, bảo rằng sau khi hỏi con gái thì mới nghĩ đến mối hôn sự này. Tâm Mai đang ở trong vườn với tôi đương nhiên nghe rất rõ ràng lời họ nói, nàng nghĩ bà cũng có ý muốn cho nàng nghe. Lúc đó tôi cũng thấy thần sắc của nàng có hơi kỳ lạ, nhưng cũng không để ý, không ngờ tối hôm ấy nàng đã bỏ trốn xuống núi”.
Chung Triển thở dài, nói: “Té ra Tâm Mai sư muội đã bỏ trốn vì chuyện này!” Võ Định Cầu cười rằng: “Tiểu sư thúc, người đừng quá lo lắng. Nàng bỏ trốn xuống núi đương nhiên là đi tìm Kim Thế Di, cứ để nàng thỏa lòng cũng được. Nàng đi tìm khắp nơi không thấy, biết chắc Kim Thế Di đã ૮ɦếƭ, chả lẽ suốt đời nàng không lấy ai nữa?” Chung Triển im lặng không nói. Võ Định Cầu lại bảo: “Kẻ tôi căm ghét nhất là tên quái vật Kim Thế Di, đúng là một tên ăn mày điên khùng, Tâm Mai đã thích y như thế, thậm chí cả mẹ của nàng, sư phụ của sư thúc đã phí nhiều công sức vì chuyện y còn sống hay đã ૮ɦếƭ? Y ૮ɦếƭ thì không sao, nếu Tâm Mai mất tích vì y e rằng chúng ta lại phải đi tìm nàng!” Chung Triển nói: “Chúng ta đã tìm nửa năm mà chẳng hề nghe tung tích nàng. Nàng xưa nay ngang ngạnh, một thiếu nữ trẻ tuổi mà một mình đi lại trên giang hồ, mong rằng nàng không xảy ra chuyện gì thì tốt”. Võ Định Cầu nói: “Sư thúc đúng là tình sâu ý nặng, đáng tiếc nàng không biết điều đó. Thực ra cũng không cần lo lắm, võ công của Đường đại hiệp là thiên hạ đệ nhất, võ công của nàng cũng chẳng kém chúng ta. Trên giang hồ có mấy người có thể địch lại nàng? Dù cho có thể thắng nàng, chỉ cần động thủ với nàng thì lẽ nào không biết nàng là đệ tử của phái Thiên Sơn? Sư thúc thử nghĩ xem, ai dám ᴆụng đến môn hạ của phái Thiên Sơn?”.
Kim Thế Di ngồi bên ngoài cửa sổ ngẩn người ra, chàng thầm nhủ: “Không ngờ Tâm Mai lại có tình sâu ý nặng với mình như thế, đã bốn năm qua mà vẫn chẳng hề thay đổi! Người họ Chung nhân phẩm hình như cũng không tệ. Còn tên họ Võ thì thật đáng ghét”. Võ Định Cầu vẫn không ngừng nói trong phòng, vừa nguyền rủa Kim Thế Di vừa chọc cười Chung Triển. Kim Thế Di bực mình, móc một ít bùn ở dưới đất vo lại, chàng đưa tay chọc rách giấy cửa sổ bắn viên bùn ấy vào miệng Võ Định Cầu.
Thế mà cả hai chàng thiếu niên không biết trời cao đất dày nhảy dựng dậy, Chung Triển rút cây Thanh Cương kiếm treo trên vách đâm ra cửa sổ, Võ Định Cầu cũng nhảy ra, y tức giận đến nỗi ngoác mồm mắng: “Tên khốn kiếp ở đâu dám hí lộng tiểu gia?” Tiếng mắng chưa dứt thì một viên bùn lại bay tới, lúc này Võ Định Cầu né tránh rất nhanh, viên bùn trúng bốp vào mặt y, vừa thối vừa ướt nhèm nhẹp.
Kim Thế Di cố ý để cho họ đuổi theo, Chung Triển biết võ công của người này cao hơn mình nhưng Võ Định Cầu đã đuổi theo, cả hai người coi như là đồng môn cho nên y cũng chỉ đành chạy theo. Kim Thế Di dụ họ ra ngoài ngoại ô, chốc chốc thì ném lại một hòn đá hoặc một viên bùn trêu ghẹo họ.
Khinh công của Kim Thế Di cao mình hơn họ nhiều, họ đuổi mãi mà chỉ thấy thấp thoáng bóng dáng của Kim Thế Di, đến khi không đuổi thì bùn và đá lại bay tới khiến Võ Định Cầu cứ ngoác mồm mắng mãi không thôi. Chung Triển lanh lẹ hơn, nhủ thầm: “Chẳng lẽ người này là Kim Thế Di?” Nghĩ chưa đứt, chợt nghe một tiếng hú dài chói tai vọng tới, chiếc bóng ở trước mặt đã biến mất dạng.
Kim Thế Di rẽ sang một con đường nhỏ, quay về khách sạn trước hai người Võ, Chung.
Kim Thế Di vừa đi vừa cười thầm, nào ngờ vừa mới về đến phòng thì phát hiện có một sự việc khiến chàng không thể cười được nữa.
Đó là một cây ngọc thoa, Kim Thế Di bước vào phòng thì thấy có cây ngọc thoa trên bàn, cây ngọc thoa phát ánh sáng lấp lánh, Kim Thế Di cầm lên nhìn, chàng ngạc nhiên đến nỗi không đám tin vào mắt mình, đó là một cây ngọc thoa hình bươm bướm, kiểu dáng rất đặc biệt, đó chính là vật trang sức của Lý Tâm Mai, từ lúc Kim Thế Di gặp gỡ cho đến khi chia tay nàng, nàng vẫn thường cắm cây ngọc thoa này.
“Ở đâu ra thế này? Chả lẽ Tâm Mai tìm đến mình?” Kim Thế Di nhặt cây ngọc thoa lên, đoán bừa một hồi, khi nhìn kỹ thì thấy trên cây ngọc thoa có vết máu nhàn nhạt. “Có phải nàng đã bị thương? hay là nàng muốn bày tỏ tâm ý của mình?” Kim Thế Di cầm cây ngọc thoa mà như nhìn thấy Lý Tâm Mai, nhớ lại giọng nói nét cười của nàng, nhớ lại ánh mắt u oán của nàng, Kim Thế Di chợt thấy đau đớn cõi lòng: “Chả lẽ mình không thoát khỏi nghiệp chướng này?” Trong đêm tối ánh lặng, chàng chợt nghe trên mái nhà có tiếng thở nhẹ, Kim Thế Di giật mình: “Ai mà có công phu dạ hành giỏi như thế? Chắc chắn là Tâm Mai?” Kim Thế Di nhảy lên mái nhà, chỉ thấy một cái bóng đen lướt qua, trông bộ dạng chẳng giống nữ nhi, trong chớp mắt cái bóng ấy đã đến trước cửa phòng của Chung Triển và Võ Định Cầu.
Y ghé mắt nhìn vào bên trong cửa sổ chợt kêu ồ một tiếng, tựa như vì phát hiện bên trong không có người cho nên cảm thấy kinh ngạc, Kim Thế Di không đợi quay đầu lại đã mau chóng dùng thủ pháp nhanh như điện chớp điểm vào Ma huyệt của y rồi xoay người y lại nạt hỏi: “Ngươi là ai? Ngươi tìm ai?” Hán tử ấy ngây người ra, Kim Thế Di giơ cây ngọc thoa trước mặt y, khẽ quát hỏi: “Có phải ngươi đem cây ngọc thoa này đến hay không?” Trong khoảnh khắc chỉ thấy hán tử ấy mở to mắt, bộ mặt rất kinh ngạc, Kim Thế Di nhủ rằng dù không phải y đem cây ngọc thoa này đến cũng chẳng liên quan gì đến y, cho nên xỉa cây ngọc thoa tới trước mắt y trầm giọng quát: “Ngươi mau nói thực, nếu không ta đâm mù mắt ngươi!”
Hán tử ấy kêu ối chà một tiếng rồi nói: “Ngươi có phải là đệ tử của phái Thiên Sơn không?” Kim Thế Di nói: “Ta là Kim Thế Di”. Kim Thế Di đã bị người ta gọi là Độc Thủ Phong Cái, ai cũng đều nghĩ chàng là một kẻ quái gở, hán tử nghe chàng nói tên thì hoảng sợ còn hơn gặp phải Diêm Vương, y run lẩy bẩy vội vàng nói: “Tôi chẳng phải đến đây dòm ngó ngài, tôi... tôi phụng lệnh theo dõi một thiếu nữ”. Kim Thế Di nói: “Thiếu nữ ấy như thế nào?” Hán tử bảo: “Không... không biết”. Kim Thế Di nói: “Có phải là nữ đệ tử họ Lý của phái Thiên Sơn không?” Hán tử đáp: “Không... không phải”. Kim Thế Di lại giơ cây ngọc thoa, nói: “Ngươi có nhận ra cây ngọc thoa này không?” Hán tử trả lời: “Đây... đây là cây ngọc thoa thiếu nữ ấy đã đánh cắp trong trang của chúng tôi”. Kim Thế Di nghe thế thì ngạc nhiên, lòng thầm nhủ: “Đánh cắp? Sao cây ngọc thoa của Lý Tâm Mai lại lọt vào tay người khác? Thiếu nữ ấy lại là ai?” Rồi chàng hỏi tiếp: “Ngươi vâng lệnh ai'?” Hán tử lắp bắp trả lời: “Mạnh... Mạnh...” Nói xong một chữ Mạnh thì y đột nhiên kêu thảm một tiếng rồi đổ ập xuống đứt hơi.
Kim Thế Di là cao thủ ném ám khí, khi hán tử ấy vừa mới thốt ra được một chữ “Mạnh” thì chàng đã nghe có tiếng ám khí rất nhỏ bé xé gió bay tới, thế nhưng chàng cũng chỉ có thể né tránh một mũi Mai Hoa châm chứ không kịp cứu y.
Kim Thế Di có đầy kinh nghiệm giang hồ, thấy thế thì biết người vừa mới phóng ám khí chắc chắn là đồng bọn của y, kẻ này nấp ở một chỗ, vì sợ đồng bọn khai ra sự thật cho nên Gi*t người bịt miệng. Kim Thế Di không rảnh lục soát phòng của hai người Chung, Võ mà lập tức đuổi theo, trong khoảnh khắc ấy người kia cũng đã chạy được hơn một dặm. Nhưng từ nhỏ Kim Thế Di đã luyện phóng ám khí, tai rất thính, tuy không thấy bóng dáng của y nhưng nghe bước chân của y thì đoán được y chạy về hướng nào.
Kim Thế Di lập tức thi triển khinh công thượng thừa Lục Địa Phi Đằng, đuổi được một đoạn thì nghe ở phía trước có tiếng binh khí chạm nhau, Kim Thế Di gia tăng cước bộ, chạy tới phía trước nhìn thì thấy có hai thiếu niên, mỗi người sử dụng một cây trường kiếm đang giao đấu với một hán tử, hán tử ấy sử dụng một cây roi bảy đốt, lúc này đã bị chặt đứt ba đất, roi dài biến thành roi ngắn, xem ra đã sắp bị thương dưới kiếm của hai thiếu niên. Còn hai thiếu niên này chính là Võ Định Cầu và Chung Triển.
Kim Thế Di cả mừng, sợ hai thiếu niên không nương tay mà Gi*t ૮ɦếƭ hán từ ấy, đang định chạy lên bắt sống y thì trong lúc đó đã nghe hán tử quát: “Người phía sau mới là Kim Thế Di, các ngươi chặn ta làm gì?” Chung Triển đã nghe tiếng bước chân của Kim Thế Di, nghe thế thì thất kinh, Võ Định Cầu lúc này nhìn lại thì mới lạc giọng kêu lên: “Ối chao, quả nhiên là Kim Thế Di. Hôm nay ta liều mạng với ngươi!” Hán tử che mặt nhân thời cơ ấy thì lập tức co giò bỏ chạy.
Kim Thế Di cười: “Ngươi muốn liều mạng nhưng lúc này ta không thể chiều”. Nói chưa dứt thì chợt hấy có hai luồng ánh sáng bắn tới trước mặt như điện chớp, đó là ám khí độc môn Thiên Sơn thần mạng của phái Thiên Sơn, Kim Thế Di đã từng thấy Đường Kinh Thiên sử dụng, cho nên biết loại ám khí này rất lợi hại. Công lực của Chung Triển tuy kém xa Đường Kinh Thiên, nhưng hai mũi thần mang vừa phát ra đã xé gió bay tới, uy thế rất kinh người. Kim Thế Di không dám tiếp liều, chỉ đành phóng vọt người lên tránh được mũi thứ nhất rồi dùng cây gậy sắt gạt mũi thứ hai, chàng chỉ chậm lại trong khoảnh khắc mà Chung Triển và Võ Định Cầu đã đâm kiếm tới.
Chung Triển và Võ Định Cầu tuy chưa gặp Kim Thế Di, nhưng đã biết chàng qua lời của Lý Tâm Mai, bọn họ bị Kim Thế Di bản cột, trong lòng rất căm tức, bởi vậy lúc nãy gặp người che mặt đã tưởng là Kim Thế Di, đấu một hồi thì mới nhận ra không ổn, Kim Thế Di liền chạy tới, bọn họ thấy chàng sử dụng cây gậy sắt, bề ngoài trông giống như Lý Tâm Mai đã tả, đương nhiên nào chịu bỏ qua. Hai người vừa xông lên đã thi triển kiếm thuật lợi hại nhất của sư môn. Chung Triển sử dụng Truy Phong kiếm thức trong Thiên Sơn kiếm pháp, Võ Định Cầu thì sử dụng kiếm chiêu quỷ dị của Bạch Phát ma nữ, cả hai không hẹn mà đều ra đòn sát thủ!
Kim Thế Di lướt người né tránh, Chung Triển đâm hụt một nhát kiếm, nói thì chậm, sự việc diễn ra rất nhanh, mũi kiếm của Võ Định Cầu đã hất tới bụng dưới của chàng, rồi phương vị của nhát kiếm chợt thay đổi, quả đúng là quỷ dị vô cùng, nhưng làm sao có thể đả thương được Kim Thế Di? Chỉ nghe keng một tiếng, Kim Thế Di 乃úng ngón tay giữa, chàng ra tay còn nhanh hơn kiếm chiêu của y, cây trường kiếm của Võ Định Cầu suýt nữa đã bị chàng 乃úng vuột khỏi tay, may mà Chung Triển vừa đâm hụt một kiếm, kiếm thứ hai đã đâm tới, chiêu này chính là Thương Hải Vi Trần trong Tu Di kiếm thức, kiếm pháp của phái Thiên Sơn bác đại tinh thâm, chiêu này có công lẫn thủ, Chung Triển tuy chưa đủ hỏa hầu, nhưng trong vòng kiếm quang đã văng vẳng có tiếng sấm sét. Kim Thế Di vốn có thể đoạt thanh trường kiếm của Võ Dịnh Cầu, nhưng chàng cũng sợ bị kiêm quang của Chung Triển bao trùm, chỉ đành sử dụng Đại na di thân pháp né tránh nhát kiếm ấy của Chung Triển. Nhát kiếm của Chung Triển chỉ chệch có nữa thế thì đã không đâm trúng chàng.
Võ Định Cầu kêu một tiếng: “Đáng tiếc!” Rồi dựng cây trường kiếm lên, Kim Thế Di đang nóng lòng đuổi theo kẻ che mặt, vốn chẳng có ý tỉ thí với hai người, nhưng hai người họ vây công, chàng không sử dụng binh khí thì không thể nào thoát được. Kim Thế Di phóng vọt người né tránh sáu bảy chiêu đã vận dụng các loại thân pháp nhưng không phá nổi lưới kiếm của hai người Chung, Võ. Võ Định Cầu quát: “Ngươi còn chưa rút ra binh khí, đừng trách kiếm ta vô tình”.
Kim Thế Di cười nói: “Ta mà dùng binh khí chỉ e ngươi đỡ không nổi. Tên tiểu bối cuồng vọng ngu ngốc nhà ngươi, ta vốn nên đánh vào ௱ôЛƓ người, nhưng nể mặt cô cô của ngươi, hôm nay ta tạm thời tha cho ngươi một lần, các người mau tránh ra”. Võ Định Cầu quát: “Ngươi còn mặt mũi nào nhắc đến cô cô, con cóc ghẻ như nhà ngươi mà cũng muốn ăn thịt thiên nga?” Kim Thế Di ghét nhất là bị người khác coi thường, nghe thế thì quát: “Hay lắm! Ngươi thật muốn ăn đòn” Khi đang nói chàng hơi phân thần, bị Chung Triển sử dụng một chiêu Truy Phong Trục Điện, suýt nữa đã đâm trúng chàng. Võ Định Cầu cười lạnh: “Còn chưa biết ai sẽ bị đòn?”
Kim Thế Di nói: “Sao?” chàng vừa nói ra thì vung gậy lên, keng một tiếng, hổ khẩu của hai người Chung, Võ đều nóng ran, đó là chàng vẫn còn lưu tình, sợ chấn thương иộι тạиg của họ cho nên chỉ dùng năm phần lực.
Võ Dịnh Cầu thất kinh nhưng họ đã học nội công chính tông của phái Thiên Sơn, gậy ấy của Kim Thế Di tuy khiến cho hổ khẩu của họ nóng ran nhưng vẫn còn có thể chống đỡ nổi. Họ nhờ vào kiếm pháp tinh diệu, toàn thần để ý cây gậy sắt của Kim Thế Di, né tránh tiếp xúc với chàng, hai kiếm chỉ đông đánh tây, chỉ nam đánh bắc chẳng ai chịu lùi ra. Kim Thế Di dần dần tăng nội lực cố ý để lộ sơ hở dụ cho cả hai kiếm đánh vào vòng, chợt chàng vung cây gậy đánh keng một tiếng, lập tức cây Thanh Cương kiếm của Chung Triển bay lên không trung, Kim Thế Di cười ha hả rồi vung tay chụp tới nhanh như điện chớp. Chung Triển bị luồng nội lực cường mãnh của chàng đánh chấn động đến nỗi xoay mồng mồng như vòng trôn ốc, rõ ràng thấy Kim Thế Di đã tiến tới trước mặt nhưng không né được. Kim Thế Di chụp vào lưng của y ném về phía trước, gằn giọng nói: “Tên tiểu tử nhà ngươi không đáng ghét lắm, có thể miễn bị đánh. Hừ! Tên tiểu tứ khốn kiếp họ Võ thì phải đánh vào ௱ôЛƓ”.
Chung Triển bị Kim Thế Di ném ra, tưởng rằng không ૮ɦếƭ cũng bị trọng thương, y chợt cảm thấy người nhẹ hẫng, thế rồi thử thuận thế lộn người trên không trung, quả nhiên nhẹ nhàng hạ xuống đất, chẳng hề bị thương tích gì. Lúc này Chung Triển mới biết Kim Thế Di đã nương tay, chàng dùng lực cho cú đánh ấy rất chính xác, cứ như đã nhất Chung Triển lên rồi nhẹ nhàng đặt xuống.
Chung Triển đứng ngây người ra, ngay lúc này chỉ nghe soạt một tiếng, Kim Thế Di đã đoạt được cây trường kiếm của Võ Định Cầu, chàng chỉ vung tay lên thì cây kiếm gãy đôi, Võ Dịnh Cầu hoảng sợ đến nỗi hồn bay phách tán, khi định chạy thì chẳng thể nào kịp nữa, bị Kim Thế Di trở gật đập ba cái bốp bốp bốp vào ௱ôЛƓ. Kim Thế Di buông giọng cười lớn, khi Chung Triển chạy đến thì chàng đã biến mất dạng.
Võ Định Cầu bật dậy, ngoác miệng mắng lớn. Chung Triển thấy y vẫn còn mắng được mà giọng nói thì ồm ồm, chẳng hề bị nội thương mới thở phào, khi nhìn lại thì thấy da ௱ôЛƓ của y đã bị rách mới biết là y chỉ bị ngoại thương chứ chẳng hề chi. Chung Triển nói: “Võ lão nhị, đừng mắng nữa, chúng ta hãy thương lượng xem thế nào trả mối hận này. Ngươi bảo có cần báo cho sư phụ biết chuyện này không?” Võ Định Cầu nói: “Không, sư phụ của người chắc chắn sẽ giúp tên ăn mày điên này. Chúng ta nhờ với người khác đấu với y một trận”.
Kim Thế Di đánh vào ௱ôЛƓ Võ Định Cầu tuy rất thích thú nhưng sau đó cũng hơi hối hận, chàng nghĩ: “Tên này vốn đáng bị đánh, nhưng Tâm Mai chắc chắn sẽ trách mình. Nhất là mình không nên làm nhục Chung Triển. Đường Hiểu Lan có ý mai mối cho họ, tên tiểu tử này lấy cho Tâm Mai cũng xứng lắm”. Nghĩ đến đây, chàng cảm thấy có điều kỳ quái, lòng thầm cười: “Mình bình sinh hành sự chưa bao giờ hối hận, nhưng đêm nay đánh hai tên tiểu tử này lại thấy hối hận? Chả lẽ đúng như nàng thiếu nữ kia nói, tính tình mình đã bắt đầu thay đổi mà cả mình cũng chẳng biết?”
Sau một hồi đánh nhau, hán tử che mặt ấy đã chạy mất dạng. Kim Thế Di nhớ lại người bị ám sát lúc nãy trước khi ૮ɦếƭ đã thết ra được một chữ Mạnh, chàng chợt giật mình thầm nhủ: “Chả lẽ y bảo Mạnh Thần Thông? Đúng thế, Mạnh Thần Thông ở một ngôi làng vắng vẻ, tại sơn cốc phía nam núi Thái Hàng, cách đây không quá một trăm dặm đường. Dù có phải là y hay không, mình cũng phải xông vào Mạnh gia trang một chuyến.
Thì ra Mạnh Thần Thông là một dị nhân mai đanh ẩn tích, y vốn có tên khác, vì người trên giang hồ thấy y xuất hiện vô thường, thần thông quảng đại cho nên gọi y là Mạnh Thần Thông, trái lại chẳng ai nhớ đến tên cúng cơm của y. Gần mười năm nay, chỉ có một số ít người biết tung tích của y, Kim Thế Di là một trong số đó. Bởi vì sau khi Kim Thế Di rời khỏi Xà đảo cho đến khi mất tích ở dưới chân núi Chu Mục Lang Ma, chàng đã lập chí tỉ thí với tất cả các anh hùng trong thiên hạ đã từng đến gặp cao nhân dị sĩ ẩn cư ở các nơi cho nên biết rất nhiều tin tức trên giang hồ. Tuy nơi ở của Mạnh Thần Thông bí mật nhưng cuối cùng chàng vẫn phát giác ra. Nhưng khi chàng đến tìm Mạnh Thần Thông thì y không có ở nhà, cho nên hai người tuy nghe tiếng của nhau đã lâu mà chưa từng gặp mặt nhau.
Kim Thế Di suy đi tính lại, kẻ đáng ngờ chỉ có Mạnh Thần Thông cho nên quyết ý đến Mạnh gia trang, dù Lý Tâm Mai không có ở đấy cũng tìm cơ hội tỉ võ với Mạnh Thần Thông.
Từ Tân An đến Mạnh gia trang phải đi khoảng một trăm dặm, người bình thường ít nhất phải đi cả ngày nhưng Kim Thế Di thi triển khinh công Lục địa phi đằng chỉ hơn một canh giờ đã tới nơi.
Mạnh gia trang nằm ở một sơn cốc phía nam núi Thái Hàng. Ở đó có hơn hai mươi gian nhà, người trong thôn đều là họ hàng và đệ tử của Mạnh Thần Thông. Mạnh Thần Thông thì ở trong một tòa nhà lớn trông như thành cổ, trước đây Kim Thế Di đã đến một lần, cho nên nay chàng dễ dàng tìm ra. Mạnh gia trang nằm dưới sơn cốc. Kim Thế Di đứng từ trên sườn núi nhìn xuống chỉ thấy thôn làng lặng lẽ chứ chẳng có người tuần tra.
Chàng trầm ngâm một lúc lâu thì thầm nhủ: “Âm thầm độc nhập vào Mạnh gia hay là cầu kiến quang minh chính đại”. Chàng chợt nghe có tiếng loạt soạt trong bụi cỏ tranh, Kim Thế Di dỏng tai lắng nghe, chợt co người quát: Xem ngươi chạy đi đâu? Này, ta tìm được ả nha đầu rồi!” rồi khẽ vỗ tay hai tiếng, ba bốn người từ ba hướng nhảy bổ tới.
Kim Thế Di nhảy vọt lên cành cây, chàng nghe người ấy nói thì biết bọn chúng không phải phát hiện ra mình bèn nghĩ thầm: “Ả nha đầu nào, chả lẽ là Lý Tâm Mai?”
Lập tức, một bóng người từ trong bụi cỏ tranh phóng vọt ra, dáng dấp chẳng khác gì Lý Tâm Mai, Kim Thế Di giật thót tim, ngay lúc này có tiếng phụ nữ quát: “Hừ, tặc tử xem kiếm!” rồi tiếng binh khí chạm nhau, cả ba đại hán đều bị nàng ép thối lui mấy bước.
Giọng nói này không phải của Lý Tâm Mai, Kim Thế Di rất thất vọng. Nàng thiếu nữ đã che mặt cho nên chàng không nhìn thấy rõ. Chàng thầm nhủ: “Nàng tuy không phải là Lý Tâm Mai nhưng võ công chẳng kém gì Lý Tâm Mai. Sự việc hôm nay sao mà bí hiểm đến thế, lúc nãy là một hán tử che mặt, giờ đây lại gặp một cô nương che mặt không biết bọn họ có cùng một phe hay không?”
Kiếm pháp của nàng thiếu nữ tuy rất cao minh nhưng võ công của ba hán tử kia cũng không tệ, trong chớp mắt đôi bên đã chạm nhau hơn hai mươi chiêu mà vẫn chưa phân thắng bại. Thiếu nữ che mặt tựa như rất nôn nóng, nàng múa kiếm đánh liên hoàn, tấn công ra mấy chiêu, chiêu số rất hiểm hóc nhưng lại không vững chãi, ba hán tử kia một người thì sử dụng roi giao long một người sử dụng cây Thanh Đồng giản, một người sử dụng Đại Trảm đao, tất cả đều là binh khí nặng nề. Thiếu nữ muốn liều mạng nhưng bọn họ cứ né tránh che chắn, nàng ta như bị vây trong một bức tường bằng đồng rắn chắc. Hán tử sử ᴆụng cây roi giao long cười lạnh: “Mạnh gia trang nào có thể để cho ngươi dễ dàng ra vào? Ngươi hãy ngoan ngoãn theo ta trở về, nghe Trang chủ phát lạc, có lẽ sẽ được miễn tội ૮ɦếƭ, nếu chống cự đến cùng chỉ e ngươi khó giữ mạng”.
Thiếu nữ ấy chẳng nói một lời, đâm liền tới mấy nhát kiếm Kim Thế Di thầm nhủ: “Thiếu nữ này đã từng đến Mạnh gia trang, chi bằng mình sẽ dò hỏi nàng trước. Xem ra ba hán tử này chẳng địch nổi, chỉ cần nàng không nóng vội, trong vòng ba trăm chiêu có thể đánh bại bọn chúng. Nhưng dù cho trong trang không có hậu viện kẻo tới, mình cũng không thể đợi lâu”. Kim Thế Di cũng hơi nôn nóng, nàng thiếu nữ càng nôn hơn, chỉ thấy kiếm pháp của nàng thay đổi, chiêu số hung hiểm hơn trước nhiều, tựa như hoàn toàn liều mình, trong lúc kịch chiến, hán tử dùng Thanh Đồng giản nhắm đúng sơ hở, đánh tới một giản, nàng ta đang muốn liều mạng với y, nhân lúc y chưa kịp rút cây giản về thì trở tay đâm một kiếm tới vai của y.
Hán tử ấy cả giận, đột nhiên phát tiếng hú dài, số ba người này đều là đệ tử đắc ý của Mạnh Thần Thông, ba người bọn chúng vây đánh một mình nàng thiếu nữ mà không chịu kêu lên là vì sợ đồng môn chê cười. Lúc này thấy thiếu nữ quá lợi hại, mới đành phải phát ra tiếng hú gọi đồng môn.
Nào ngờ y vừa mới phát ra tiếng hú thì chợt cảm thấy cổ họng đau nhói, lập tức im bặt. Té ra Kim Thế Di âm thầm ra tay, dùng phi châm bắn trúng vào Á huyệt của y. Nói thì chậm, sự việc diễn ra rất nhanh, thiếu nữ đâm soạt tới một kiếm kết liễu y.
Kim Thế Di từ trên cây lướt xuống, kêu lên: “Giữ lại mạng bọn chúng!” Rồi tiện tay phóng ra hai mũi phi châm, một mũi đâm vào Mạch môn của kẻ sử dụng roi giao long, một mũi thì đâm vào huyệt Kỳ Môn của kẻ sử dụng Đại Trảm đao, hai món binh khí đều vuột khỏi tay chúng bay ra.
Trong khoảnh khắc điện chớp lửa xẹt ấy, Kim Thế Di chưa kịp kêu ngừng thì thiếu nữ che mặt đã đâm soạt soạt hai kiếm nhanh chóng, Gi*t phăng hai hán tử ấy.
Kim Thế Di cũng không khỏi thất kinh, không ngờ nàng ta lại ra tay độc ác đến thế. Nàng thiếu nữ giơ kiếm chặn ngang иgự¢ quát: “Ngươi là ai? Tại sao lại xin tha cho bọn chúng?” Có lẽ nàng vẫn chưa biết Kim Thế Di âm thầm giúp đỡ, Kim Thế Di cười rằng: “Có lẽ cô nương đã nghe tên tôi, tôi tên là Kim Thế Di, là tôi...” Thiếu nữ ấy giật mình, té ra “Tiếng xám” của Kim Thế Di đã truyền khắp giang hồ. Thiếu nữ tưởng rằng chàng là một ma đầu tà phái cùng phe với Mạnh Thần Thông.
Kim Thế Di chưa nói xong, chợt nghe phập một tiếng, thiếu nữ ấy vung tay, một cuộn khói đen bốc lên.
Đó chính là: Câu đố ngọc thoa đã khó giải, cô nương che mặt càng lạ hơn.
Muốn biết tiếp đó thế nào, mời xem hồi bảy sẽ rõ.