Vạn độc quỹ môn - Hồi 062

Tác giả: Trần Thanh Vân


Vèo...
Một bóng người nhẹ như chiếc lá từ trong đám lau lách rậm rạp như rừng lao tới.
Cẩm Tiên kêu lên một tiếng kinh ngạc, Hán Sơn cũng lùi lại một bước trụ bộ đề phòng.
Kẻ vừa xuất hiện trong y phục toàn đen, mặt trùm khăn đen che kín, chỉ lộ đôi mắt xạ ánh tinh quang như hai điểm lửa. Người bí mật có thân pháp nhanh nhẹn, cốt cách phi thường, chỉ riêng 乃úi tóc trắng trên đầu lộ rõ ông là một lão nhân.
Chỉ liếc qua lão già Cẩm Tiên cũng biết gặp tay cự phách. Nàng lập tức vung cánh tay trần toan rung vòng lục lạc để thi triển môn Ảo Vũ Nhi*p Hồn.
Rẹt...
Cánh tay cô gái lập tức phải buông xuôi, vòng lục lạc rơi xuống mặt đất vì một mũi đao mỏng như lá lúa xuyên vào giữa vòng tay nàng mà thân hình người bịt mặt không hề rung động.
Tiếng rú của Cẩm Tiên làm Hán Sơn phải bước tới và theo phản xạ tự nhiên chàng vung cây đao Huyền Thiết lên.
Choang... một viên phi đạn vụt tới bằng một nội lực thâm hậu đã trúng vào cổ tay Hán Sơn làm cây đao rơi ngay xuống vạt cỏ. Toàn thân chàng trai chấn động tê rần chỉ vì một viên đạn nhỏ khiến cho Hán Sơn giật mình kinh sợ.
Chàng trai kinh hãi :
- Tiền bối là ai vậy?
Mảnh khăn che mặt rung động, người thần bí đáp giọng âm u :
- Là người ơn của các ngươi.
Khe khẽ sửng sốt, Vương Hán Sơn bật thốt :
- Người ơn à?
- Phải, vì ta giúp các ngươi không trở thành kẻ bất nhân vô đạo.
Cẩm Tiên thét lên :
- Bọn ta làm gì mà bất nhân vô đạo?
Người bịt mặt cười lạt :
- So tài không xong, lại giở điệu quỷ vũ dâm bôn ra để toan hại người ςướק đao, chẳng phải vô đạo bất nhân là gì?
Ánh tinh quang trên đôi mắt người bịt mặt xạ thẳng Cẩm Tiên, giọng ông ta nghiêm khắc :
- Hãy mặc y phục vào, điệu múa quỷ mị Sử Nữ âm công của ngươi chẳng rung động nổi ta đâu.
Tuy là cô gái ngang tàng ngổ ngáo, Cẩm Tiên vẫn không cưỡng lại được giọng nói âm u và tia nhãn quang lạnh lẽo trên đôi mắt lão nhân bí mật. Nàng còn kinh ngạc vì ông ta biết rõ Nhi*p Hồn Ảo Vũ trong pho Sử Nữ âm công.
Tự bấm huyệt đạo, Cẩm Tiên đã làm ngưng được dòng máu nơi bàn tay bởi mũi đao bay của người bịt mặt. Nàng vừa căm tức vừa mặc nhanh bộ y phục vào mình.
Tia mắt người bịt mặt lại rọi sang Hán Sơn :
- Ngươi là dòng dõi danh gia chính phái mà bị quái nữ mê hoặc làm điều ám muội. Hãy biết điều đem thanh đao kia trả lại chủ nhân của nó.
Giọng nói và tia mắt của ông lão bịt mặt đủ uy lực khiến Hán Sơn ngoan ngoãn phục tùng như bị một quyền năng huyền bí điều khiển. Chàng ngoan ngoãn cầm thanh Huyền Thiết bảo đao dựng bên cạnh lão già Tạ Đại Đởm.
Người bịt mặt phẩy tay mấy cái, giải ngay những huyệt đạo bị phong bế của Tạ Đại Đởm khiến lão cử động bình thường. Suốt thời gian qua tuy không cử động nói năng được nhưng Tạ Đại Đởm vẫn nhìn thấy mọi việc.
Thân thể vừa hoạt động, lão ta đã khom mình trước người bịt mặt :
- Đa tạ lão huynh đã giải cứu người lâm nạn, suốt đời chẳng dám quên ơn...
Mảnh khăn người bịt mặt lại rung rung :
- Ngươi xưng là thần đao mà cái tâm chưa định, còn bị mê hoặc bởi quái nữ dâm bôn. Nếu không gặp ta thì thân bại danh liệt rồi. Vậy ngươi hãy ôm đao đi chỗ khác vừa luyện đao vừa tu tâm sửa đức, làm nên những việc hữu ích cho đời mới đáng gọi là thần đao.
Tạ Đại Đởm lại cúi đầu :
- Tiểu nhân xin vâng lời chỉ giáo. Từ lâu tiểu nhân đã vào núi tu tâm luyện võ không ngờ hôm nay mắc đại nạn bởi con tiểu a đầu oan nghiệp kia.
Người bịt mặt phẩy tay :
- Thôi đừng dài dòng nữa, hãy đi về hướng sau lưng ta đây sẽ chẳng có kẻ nào dám cản lối.
Chắp tay vái tạ một cái, Tạ Đại Đởm vác đại đao luồn sau lưng người bịt mặt đi thẳng. Cẩm Tiên nhìn theo thanh Huyền Thiết đại đao ra vẻ tiếc lắm, song chẳng làm gì được.
Nàng thét lên the thé :
- Lão già lắm chuyện, bỗng dưng can thiệp vào những việc giữa đường. Hôm nay ta chưa luyện xong pho Sử Nữ âm công đành chịu lùi một bước, nhưng có ngày ta sẽ buộc lão trả món nợ hôm nay. Vậy lão có dám xưng tính danh môn phái cho ta biết chăng?
Người bịt mặt tuôn một tràng cười :
- Ta là người ẩn diện, chỉ chuyên làm việc nghĩa và can thiệp vào những điều chướng tai gai mắt. Còn nơi trú ngụ của ta thì ở ngay sau lưng các ngươi kia.
Cẩm Tiên và Hán Sơn quay nhìn phía sau, chỉ thấy sườn núi xanh rờn phất phơ lau lách.
Lúc giật mình quay lại thì người bịt mặt biến mất từ lâu.
Tức giận vì mình nổi danh trí trá còn bị gạt, Cẩm Tiên gầm lên :
- Lão già quái quỷ, sẽ có phen ta móc mắt moi tim lão...

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc