Huyền Thiết Thần Đao Tạ Đại Đởm đã bị Nhi*p Hồn Ảo Vũ mê hoặc. Lão đứng trân trân bất động như kẻ mất hồn. Tay nắm hờ cán đao, mắt nhìn như dán vào thân hình uốn éo của Cẩm Tiên. Chém lão một đao rồi giật lấy bảo đao của lão là việc quá dễ. Nhưng Hán Sơn không thể xuống tay bởi chàng cho đó là hành động bất chính.
Cẩm Tiên bực mình phóng ✓út tới, vung tay chém vào những yếu huyệt của lão khiến Tạ Đại Đởm cứng ngắc thân hình như một pho tượng đá.
Cô gái nhanh như chớp, giằng lấy thanh đại đao trên tay lão họ Tạ thật dễ dàng.
Vương Hán Sơn kêu lên :
- Cẩm muội, đừng Gi*t lão.
Cẩm Tiên lao vụt thanh đao nặng nề về phía Hán Sơn, buộc chàng phải chụp lấy, rồi nàng nói lớn :
- Muội chẳng thèm Gi*t lão đâu. Nhưng có lúc Vương ca sẽ phải ân hận vì cứ giữ mãi cái đầu quân tử giữa chốn giang hồ đầy những kẻ quỷ ma giảo quyệt.
Nắm thanh đại đao Huyền Thiết là niềm mơ ước trong tay, Vương Hán Sơn vẫn lắc đầu :
- Cẩm muội hiểu cho, tiểu huynh không thể Gi*t một người chẳng phải thù nhân như lão này.
Cô gái gằn giọng :
- Vương ca nói lạ, hồi nãy nếu muội không thi triển Nhi*p Hồn Ảo Vũ thì lão già này đã chém ૮ɦếƭ Vương ca rồi. Vậy lão chẳng phải kẻ thù của Vương ca là gì?
Nàng giật mạnh tay chàng trai :
- Ta đi thôi, Vương ca.
Chợt một tràng cười lạnh gáy vang lên khiến Hán Sơn và Cẩm Tiên đều giật mình.
Cô gái thét lớn :
- Kẻ nào cười đó?
Tiếng cười lại vang lên ở một hướng khác, nhưng vẫn chẳng thấy có bóng người nào.
Hán Sơn tưởng Tạ Đại Đởm đã tự giải được Á huyệt và đang cười. Nhưng không phải, lão ta vẫn còn đứng trơ trơ kia bởi tất cả các yếu huyệt vẫn đang bị phong bế.
Chàng bèn quát lớn, tiếng dội vang cả sườn núi :
- Cao nhân nào đó, xin hãy xuất đầu lộ diện. Núp lén như vậy chẳng hay đâu...
Một giọng nói âm u đáp lại :
- Ta nào sợ gì các ngươi. Nhưng bảo con tiểu a đầu kia mặc y phục vào đi, kẻo bẩn mắt ta.
Cẩm Tiên cười lạt :
- Nếu ngươi sợ Nhi*p Hồn Ảo Vũ của tay thì hãy cút đi, đừng vẽ chuyện đạo đức giả.