Vận Đào Hoa Của Tiểu Mật - Chương 16

Tác giả: Bát Bảo Trang

Thế mà hôm nay, trước mặt tôi là khu nhà vườn sơn màu trắng ngà trong khu Đông Nhị Hoàn, tòa nhà được ghép bởi rất nhiều căn nhà cao tầng lại với nhau thành một khối, trước mặt có vườn hoa rộng theo kiểu nhà phương Tây, các căn phòng được lắp cửa kính để đón ánh mặt trời rực rỡ, cách bài trí theo phong cách Bắc u tạo cảm giác rất thú vị. Chỉ có điều, quản gia và người hầu cứ đi đi lại lại như cảnh vệ, đặc biệt là hàng rào sắt được tạo hình nghệ thuật trong hoa viên khiến tôi vừa nhìn đã có cảm giác nơi đây giống như một nhà tù.
Đến cả cái bể bơi, anh ta đã nói thế rồi lại quên. Dù sao thì Mục Thần Chi là loại người thỏ khôn đào ba hang, nên bể bơi dẫn đến hang của vị mỹ nhân nào, e rằng ngay cả bản thân anh ta cũng không nhớ rõ. Bể bơi là yêu cầu của cô gái viết thư tình, hay là cái cô nắm tay anh ta trên mặt báo? Anh ta hơi sức đâu mà quan tâm chứ?
Tôi đổ ly cà phê nóng hổi lên cây hoa phù dung đang nở rộ.
“Vợ yêu lại buồn chán rồi sao?” Mục Thần Chi bỗng ôm từ phía sau làm tôi giật nảy mình. Anh ta kề môi vào cổ tôi rồi in lên đó một nụ hôn.
“Buồn chán cái con khỉ!”
Mục Thần Chi ngạc nhiên, ghé sát mặt nhìn tôi chăm chú. “Ồ, tâm trạng em yêu không được tốt nên mới nói từ ‘con khỉ’ đây mà!”
Tôi nói vậy sao? Tôi bị lông mi của anh chà vào mặt đến phát ngứa, ngứa đến phát chán, phát phiền phức! Tôi lấy tay che hai gò má đã nóng ran, mím chặt môi rồi đẩy Mục Thần Chi ra. “Anh tránh xa ra!”
“Đi ăn phù lư nhé!” Mục Thần Chi vẫn ôm tôi thật chặt, còn nhún nhảy như thể đang khiêu vũ.
Trước đây, dù có bận thế nào đi chăng nữa thì Mục Thần Chi vẫn vào bếp nấu nướng. Hôm nay vì chuyển nhà mệt quá, hay bởi đã đi nấu cơm cho em nào khác rồi nên mới ngại nấu cho tôi ăn?
“Phù lư chẳng phải con lừa sao, đặt cái tên rõ là mỹ miều. Cũng chỉ là thịt lừa thôi! Không đi, em đau đầu!” Tôi không khách khí, đẩy Mục Thần Chi ra. Sắc mặt anh ta tối sầm lại.
Một tay tôi cầm chắc cái túi xách có tờ báo ấy và ngồi trên sô pha bật ti vi xem. Bây giờ đang là chương trình ca nhạc, ngày nay những ca sĩ mới nổi chỉ biết hát những bài hát thị trường vô vị, ngày càng ít những tài năng nghệ thuật đích thực.
Mục Thần Chi đúng là có ૮ɦếƭ cũng không chừa, lại đến ve vãn tôi. Anh ta khom người xuống ôm trọn hai vai tôi, ghé cằm xuống đầu tôi thân mật. “Ưm, hôi rình à, chắc là có chấy rồi.”
“Anh mới có chấy ý!” Phiền phức ૮ɦếƭ đi!
“Tự dưng em đau đầu, không phải là có chấy sao?” Mục Thần Chi vòng đến ngồi bên, nâng đầu tôi lên xem xét.
“Có chấy thì phải ngứa chứ sao lại đau? Chính anh cả tối qua dứt tóc em, nếu không thì làm sao em lại đau chứ?” Mấy ngày gần đây, hình như ban đêm anh ta toàn gặp ác mộng.
Mục Thần Chi chớp mắt vô tội. “Anh dứt tóc em làm gì?”
“Chẳng phải chấy trên đầu anh chạy sang em, anh tiếc nên mới tìm cách bắt chúng về sao?”
“Ồ.” Anh ta nhướng mày rồi gật gật đầu, nghiêng nửa người về phía tôi. “Vợ yêu, chúng ta đều có chấy rận cả rồi, cùng nhau đi tắm thôi.”
Mục Thần Chi không đôi co gì thêm, lập tức vòng tay bế bổng tôi lên, đi vào nhà tắm. Túi xách mà tôi cầm nãy giờ rơi “phịch” xuống đất. Một góc tờ báo lòi ra, tôi cố gắng đấm vào vai anh ta. “Anh bỏ em xuống!”
Mục Thần Chi tưởng tôi đang đùa, bĩu môi nói: “Không!”.
Anh ta càng siết chặt tay hơn, cảm giác đau nhói từ chân chạy thẳng đến tim nhức nhối từng cơn. Trước đây, Mục Thần Chi có thói xấu là thích những kiểu va chạm тһô Ьạᴏ, tôi có thể chịu đựng được. Nhưng hôm nay, thấy gương mặt thản nhiên như không của anh ta, máu nóng trong tôi sôi lên sùng sục. “Đặt em xuống, anh có nghe thấy không hả?”
Trong lúc giằng co giãy giụa thì nghe “bốp” một tiếng. Tôi thần người. Mục Thần Chi đứng bất động, hai cánh tay siết chặt hơn, ánh đèn đỏ chiếu lên má anh ta làm lộ rõ năm vết ngón tay như nhuộm máu, đôi đồng tử chẳng khác nào hai hồ nước sâu thăm thẳm bị đóng băng, anh ta từ từ nhắm mắt. Khoảnh khắc ấy, tôi cứ ngỡ sẽ có hai con dao phi ra từ tròng mắt anh ta, đâm phập xuống rồi Gi*t ૮ɦếƭ tôi. Thế là xong, không phải tôi vừa vuốt râu hùm mà là vừa cào rách mặt hổ.
Tôi nhắm mắt, lấy tay che kín mặt, hai hàm răng va vào nhau lập cập. “Xin lỗi, em không cố ý, thật sự em không cố ý.”
Mục Thần Chi không nói, đặt tôi xuống đất, lúc vào nhà tắm còn không quên đóng cửa thật mạnh.
Tôi đúng là quẫn trí thật rồi, gan hùm là thứ có thể ăn tùy tiện thế sao? Tôi vừa đau đớn vừa khổ sở, toàn thân nổi hết da gà.
Tôi ra phòng khách nhặt lấy túi xách rồi chuồn thẳng vào phòng ngủ. Nhớ lại cái tát ban nãy, trong đầu tôi lại hiện lên cảnh tượng trước đây Mục Thần Chi Ϧóþ cổ tôi đến ngạt thở trong lúc tức giận. Tay tôi bắt đầu run lên, không biết bao lâu sau mới nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ khẽ mở, tôi vội lấy tờ báo che kín mặt.
Tờ báo trên mặt tôi phát ra tiếng sột soạt, hóa ra là bị Mục Thần Chi kéo khỏi. “Ồ, học hành chăm chỉ quá nhỉ!”
Thái độ của anh ta bỗng dưng thay đổi, tôi nhìn thấy cảnh tượng trời yên bể lặng trước cơn giông tố, cũng chẳng biết ánh mắt tôi rơi lạc nơi nào nữa, chỉ biết ngón tay cứ chỉ lung tung trên mặt báo. “Người này đẹp trai quá! Ha ha…”
“Ưm, ai cơ?” Ngón tay của Mục Thần Chi cũng chỉ vào tờ báo, anh ta nhìn một hồi thì mắt nheo lại.
Trên trang báo, một đôi nam nữ đang ở trong tư thế thân mật, cho dù góc chụp không rõ mặt hai nhân vật đó lắm nhưng tôi chỉ cần nhìn là đã nhận ra ngay Mục Thần Chi. Tôi cũng chẳng biết mình giữ lại tờ báo này làm gì, tra hỏi anh ta thì tôi không dám. Nhớ lại lần trước, khi xem một nam ca sĩ biểu diễn trên ti vi, động tác lắc eo tít mù của anh ta khiến tôi buồn nôn. Thấy sắc mặt tôi hầm hầm, Mục Thần Chi cũng cau mặt cùng tôi. Chỉ vài ngày sau đó, ngôi sao ấy liền bặt vô âm tín. Với khả năng hô mưa gọi gió của Mục Thần Chi thì việc lợi dụng quan hệ để hạ bệ một ngôi sao là có thể xảy ra. Nếu ngay cả những chuyện như vậy mà tôi còn không nhớ nổi thì đúng là ngốc thật.
Tôi không dám làm Mục Thần Chi bực mình thêm nữa, vội vàng chỉ vào tờ báo, cười ngây ngô. “Là anh đấy, đẹp trai quá! Cô gái này cũng không tệ.”
Mục Thần Chi im lặng hồi lâu, hơi thở bắt đầu không đều đặn, khóe môi nhếch lên rồi nhìn tôi. Không khí như có mưa gió sắp kéo đến bỗng chốc tràn ngập căn phòng. Tôi đâu để tâm đến chuyện bên cạnh anh ta có người phụ nữ khác chứ. Rốt cuộc anh ta giận dữ cái nỗi gì? Tôi phải nói như thế nào thì mới làm vừa lòng anh ta đây?
“Có đẹp thật không? Chiếc áo gió này lần trước chúng mình đi mua ở Nogoya đấy.” Tôi sắp khóc rồi, ngón tay không ngừng vặn vẹo vào nhau kêu răng rắc. Mục Thần Chi đột nhiên ôm chặt lấy tôi rồi hôn lên vành tai tôi, nói: “Tin anh!”
Có phải anh ta vừa nhầm lẫn gì không?
“Em không để tâm chút nào cả.” Nói không để tâm chút nào là nói dối. Nhưng tôi có dám nói không? Tôi đã kiên quyết muốn chia tay với anh ta, nói vậy thì chẳng phải là làm cho sự việc càng thêm phiền phức sao?
Vòng tay Mục Thần Chi xiết chặt lấy eo tôi, tôi đau quá kêu lên một tiếng. Đầu tôi tự nhiên chúi về phía sau né tránh nhưng những ngón tay nóng bỏng của anh ta đã ôm chặt tôi. Tôi vừa ngẩng đầu định đứng dậy chạy thì lại bị ấn xuống. Hai bàn tay anh ta giữ chặt lấy cánh tay tôi, những móng tay được cắt bằng phẳng, gọn ghẽ bám sâu vào da thịt khiến tôi đau nhói. Nhưng tôi không dám lên tiếng, chỉ biết cắn môi chịu đựng. Tư thế tôi đang trình diễn quả thật rất khó coi, nửa người tôi nghiêng về phía sau theo hình chữ “n”, quan trọng là tôi vừa phải thẳng đầu vừa phải gập eo xuống khiến bộ dạng trông thật sự rất kỳ quái. Cổ tôi bắt đầu mỏi, tất cả máu trong cơ thể đều đổ dồn lên não. Tôi còn nghe thấy cả tiếng não mình vận động. Khi bên tai vừa vọng đến âm thanh chiếc áo choàng tắm bị cởi ra rồi tuột xuống đất thì Mục Thần Chi đã đi vào trong tôi rất mạnh, tôi đích thị là kẻ thù của anh ta rồi. Nếu không, tại sao anh ta có thể hành động với tôi tàn bạo như vậy?
Không biết là do nghĩ đến quan hệ “thù địch” hay vì đau quá mà tim tôi như bị ai đó châm cho một phát rõ mạnh, sống mũi cay cay, còn miệng thì bật khóc thành tiếng. “Anh làm gì vậy? Sao anh lại ức Hi*p em như thế? Em có tội lỗi gì với anh?”
Chắc là giọng nói kèm theo tiếng nức nở của tôi đúng với kiểu khóc không thành tiếng nên đã đánh thức được một góc trái tim biết thương hoa tiếc ngọc của Mục Thần Chi khiến anh ta đột nhiên dừng lại, thở hổn hển rồi ôm tôi vào lòng. Còn dịu dàng an ủi: “Đừng khóc nữa, ai bảo em nói năng luyên thuyên làm anh không chịu được chứ?”.
Tôi nói vớ vẩn cái gì? Anh không nhịn được là lại đem tôi ra ђàภђ ђạ sao? Nếu có một ngày nào đó tôi thật sự muốn trêu tức anh thì anh chỉ cần lấy cớ không nhịn nổi để cắt tôi ra làm đôi thì sẽ thế nào?
Tôi không dám nói ra suy nghĩ ấy, chỉ đấm thùm thụp vào anh ta. Mục Thần Chi chắc chắn chịu không được nên túm lấy tay tôi, giọng điệu không mấy kiên nhẫn: “Em không biết lấy lòng anh bao giờ sao?”.
“Đau như thế, nếu là anh thì liệu anh có thể làm gì để lấy lòng người khác không?” Đấm anh ta, tôi cũng không dám mạnh tay. Tôi chẳng khác nào chú mèo con cào người. Lúc nào tới số thì tôi mới dám ra tay mạnh với anh ta.
Mục Thần Chi phì cười, nhẹ nhàng đẩy tôi nằm xuống. “Hừm, vậy anh sẽ nhẹ nhàng hơn.”
Đôi môi nóng bỏng của anh ta hôn khắp cơ thể tôi từng chút một. Tôi thấy mình chắng khác nào chiếc ga tô có treo biển mời chàng nếm thử.
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi thấy mình đúng là cái bánh ga tô, bị người ta nhào nặn, ăn xong rồi chùi mép. Chỉ có người ăn nó mới thích thú, còn những chiếc bánh ngày ngày bị người ta ăn có thể cảm thấy vui vẻ được sao? Nhưng đã là thân phận một chiếc bánh ga tô, nếu cứ để mốc meo mà không có ai động đến lại còn thảm hại hơn, không có niềm vui, cũng chẳng có nỗi buồn. Cho nên, tôi mãi là một chiếc bánh ga tô mơ mơ màng màng và đầy mâu thuẫn.
Chiếc điện thoại đặt trên đầu giường bất ngờ đổ chuông. Ah, and everything will flow. Ah, you know everything will flow.
Giai điệu của ban nhạc Suede vang lên, Mục Thần Chi vẫn luôn dùng bài hát này làm nhạc chuông. Tôi là fan ruột của nhóm nhạc này, mỗi lần nghe âm điệu đó cất lên lại cảm thấy việc mình và Mục Thần Chi ở bên nhau cũng không đến mức bi đát quá. Anh ta bằng ấy tuổi rồi nhưng dù sao cũng là người đầu tiên có chung sở thích với tôi.
Tôi chỉ vào điện thoại của Mục Thần Chi nhưng anh ta kéo tay tôi xuống, vừa dùng môi khóa miệng tôi lại vừa vội vã nói: “Đừng làm gián đoạn”.
Ai làm gián đoạn chứ!
“Anh mà không nghe điện thoại thì người đẹp của anh sẽ ra đi thật đấy.”
Anh ta bỗng nổi giận, trừng mắt với tôi, động tác đi vào trong tôi rõ mạnh, sau đó nằm sõng soài trên người tôi thò tay ra với điện thoại. Vừa thấy số máy gọi đến, anh ta liền đứng dậy đi chỗ khác.
Thấy Mục Thần Chi chau mày rồi ậm ừ đáp lại đầu dây bên kia “Sẽ đến”, tôi không khỏi động lòng, nhớ lại bộ dạng nhân vật Nghiêm Thủ Nhất trong phim Điện thoại di động vừa cõng vợ vừa nghe điện thoại của người tình.
“Điện thoại của Thiên Diệu.” Anh ta cúp máy, vừa thay đồ vừa giải thích.
“Ừm.” Giải thích với tôi để làm gì chứ? Chẳng qua tôi chỉ là cô vợ hờ bị ràng buộc với anh bởi tờ đăng ký kết hôn giả.
“Tối nay anh không về, em mệt thì ngủ trước đi, anh bảo Huệ Tử hầm canh gà cho em.”
Huệ Tử là người giúp việc trong căn nhà mới này, một phụ nữ trung niên người Nhật Bản nói tiếng Trung Quốc không được lưu loát lắm, nhưng lại là một cao thủ trong việc nấu các món ăn xứ Đông Bắc. Sao tôi lại có thể quên mất trong người Mục Thần Chi có cả dòng máu Nhật Bản vì thế nên không thích ẩm thực Trung Hoa chứ? Tôi dám chắc rằng, trước đây anh ta đều đóng kịch với tôi mỗi lần đi ăn uống. Còn có một người Nhật Bản nữa tên là Mỹ Tầm nhưng không phải làm nhiệm vụ chăm lo việc ăn uống cho tôi, mà công việc chính của cô ấy là chăm sóc con mèo Mật Đào của Mục Thần Chi.
Mật Đào cũng kỳ quái y như chủ nhân của nó, cứ khi bị các ngón chân nung núc thịt của nó đặt lên người là tôi lại có cảm giác nhởn nhơ hạnh phúc. Ai ngờ, khi nó đang ngủ say mê mệt thì bỗng tỉnh dậy kêu “meo meo” rồi cào móng vuốt vào người tôi. Tôi nhìn vào cánh tay rớm máu mà khóc không ra nước mắt. Nếu không phải vì Mục Thần Chi đã nuôi nó mười năm và cưng chiều nó hơn bảo bối thì tôi sớm đã kẹp đuôi nó vào cửa sổ mà hong ra ngoài nắng làm món thịt mèo khô dự trữ rồi.
Cũng chẳng sao, dù sao thì giống mèo này chỉ có mười mấy năm tuổi thọ, cái ngày nó gần đất xa trời cũng chẳng còn bao lâu nữa, trong khi tôi còn trẻ, Mục Thần Chi lại già hơn tôi, anh ta không thể sống lâu hơn tôi được.
Tôi đắp thuốc lên cánh tay, cầm muỗng canh mà vẫn thấy đau. Tôi khuấy muỗng loạn lên trong bát canh gà khiến Huệ Tử trông thấy hỏi han một cách ân cần: “Phu nhân, canh này không hợp khẩu vị sao?”.
Tôi cười, nuốt ngụm canh rồi trả lời: “Không”. Mùi vị rất ngon, chỉ là tôi đang thắc mắc, rốt cuộc Mục Thần Chi có ý gì thôi.
Mục Thần Chi ngày ngày đi sớm về muộn, gây nên những scandal về tình cảm với người khác. Nếu chán tôi thì anh ta cứ việc chia tay, đằng này lại đột nhiên chuyển nhà rồi thuê toàn các bà cô người Nhật quản thúc tôi, còn cả con mèo yêu nghiệt suốt ngày cào cấu tôi nữa chứ!
Gió xuân dù có tươi đẹp thế nào cũng không bằng nụ cười của em… Chuông điện thoại vang lên, khi giọng nói của Tiêu Hàn Ý truyền đến, tôi có cảm giác vui mừng như có vị cứu tinh từ trên trời rơi xuống, tôi thay đồ rồi vui vẻ đi ra ngoài.
Chắc tại đói quá nên đĩa thịt lừa nóng hổi vừa được bưng lên, tôi đã vội nhón một miếng nhai ngấu nghiến. Tiêu Hàn Ý thấy vậy phì cười. “Năm trăm năm rồi em không được ăn hả?”
“Không phải sao, mai danh ẩn tích trong hang động năm trăm năm thì ai mà chả phát điên. Em mất năm trăm năm tu luyện thì mới thành yêu, hôm nay xuống núi, phải thưởng thức hết những hương vị nơi trần gian mới được.” Thực ra, thịt lừa khi cắt thành từng miếng thì vẫn còn hơi lạnh và cứng, nhưng ở đây, món ăn này được nướng vừa tới, rất mềm, lại còn thoảng vị bơ.
“Lâu lắm rồi không gặp, em vẫn là một tiểu yêu. Kiếp này xem ra không có tiền đồ gì rồi.”
“Có lão yêu đàn áp mấy nghìn năm thì liệu em có ngày ngóc đầu lên được không?”
Tiêu Hàn Ý nhìn chằm chằm vào vết thương ở mu bàn tay tôi, đôi mắt nheo lại, không nói gì mà lấy ra một bao thuốc, vừa châm thuốc vừa hỏi: “Em và anh ta vẫn tốt chứ?”.
Thịt lừa mắc vào kẽ răng tạo cảm giác hơi buốt, tôi lấy tay phải che vết thương trên mu bàn tay trái, cười nói: “Rất tốt. Đây là vết mèo cào”. Chứ không phải do anh ta đánh.
“Thật không?”, giọng nói của Tiêu Hàn Ý lộ rõ vẻ chân thành.
Hai chữ ấy khiến lòng tôi chua xót, tôi cúi đầu, vẫn giữ nguyên nụ cười. “Em lừa anh thì có thể kiếm được hai lượng bạc chắc! Anh Tiêu yên tâm, Mục Thần Chi ngày nào cũng đi sớm về sớm, là một người đàn ông tốt, cưng chiều em như bảo bối ấy.”
Tiêu Hàn Ý gật gật đầu, rút từ trong túi ra một chiếc hộp hình vuông rất đẹp, đẩy về phía tôi.
“Gì thế? Tặng quà cho em?” Tôi mở hộp ra, là chiếc dây chuyền bạc có mặt một chú thỏ. Tôi mân mê cái miệng đang mỉm cười của chú thỏ, bỗng thấy cay cay nơi khóe mắt rồi hoang mang quay mặt đi.
“Em còn nhớ cửa hàng mua sắm dưới lòng đất ở thành phố W chứ? Hồi học cấp ba, cứ tan học là chúng ta lại đến đó đi dạo. Lần nào em cũng mua giấy viết thư về viết cho Tần Niệm. Trong thời gian kết hôn, em luôn nói muốn đến đó nhưng không mua giấy viết thư nữa mà đi đến quầy bán đồ trang sức. Giữa rất nhiều những thứ trang sức treo đầy trên giá, em chỉ để ý đến chiếc dây chuyền có hình mặt thỏ này. Lúc đó, anh rất muốn mua cho em nhưng mãi không có cơ hội. Khu mua sắm đó bây giờ đang tu sửa, anh sợ cửa hàng đó đổi chỗ bán hàng nên vài ngày trước đã đến thành phố W một chuyến.”
“Cửa hàng chụp ảnh ở góc rẽ hành lang vẫn còn chứ?”
Tiêu Hàn Ý vừa uống trà sữa vừa gật đầu. “Ừm, ông chủ cửa hàng có hỏi thăm em đấy. Nói là trước đây tuần nào anh và em cũng đến đó, sao lần này chỉ thấy có mình anh đến. Ha ha, anh phải xếp hàng cùng với toàn học sinh cấp ba. Một mình lão già như anh đứng trước máy chụp ảnh tự sướng. Người ta đều nhìn anh như nhìn quái vật ấy. Cũng may là có vải che mặt nên họ cũng không nhìn rõ mặt anh, chỉ có điều mỗi mình anh chụp, bên cạnh anh không còn em nữa.”
Tôi rút một điếu từ bao thuốc của Tiêu Hàn Ý châm lửa, gật đầu nói: “Đừng có ôn chuyện xưa cũ với em, lần sau đưa vợ của anh đi chụp cùng!”.
“Vậy thì anh chọn chụp chung với gương mặt của Lâm Chí Linh là được.” Anh ta vẫn cười. “Tô Na Na nói em muốn nhờ anh giúp kiểm tra nhật ký của bố em trước khi mất, đúng không?”
“Vâng, vâng! Hiệu quả công việc của nữ vương đúng là luôn cao hơn thỏ.”
Tiêu Hàn Ý gõ ngón tay trên mặt bàn, ái ngại nói: “Lâu quá rồi, không tra được nữa”.
“Ừm.” Tôi thở dài. “Ngay cả anh cũng không có cách nào kiểm tra được điều đó thì xem ra nguyên nhân cái ૮ɦếƭ của bố em thật sự trở thành ẩn số nghìn thu rồi.”
“Tiểu Mật, có pháp y giám định, cảnh sát cũng chắc chắn đấy là do bác ấy xuất huyết não dẫn đến tử vong. Chuyện đó đúng là như vậy, em đừng tra cứu nữa.”
“Tại sao? Chắc chắn phải tìm ra manh mối nào đó chứ!”
“Có những chuyện, nếu luôn cố chấp thì sẽ không giải quyết được gì. Ngoài ra, em cũng không nên quá tin Tô Na Na.”
“Chuyện này thì có liên quan gì đến Tô Na Na?” Tôi bỗng ngẩng đầu. “Có phải trong thời gian em không ở đây đã xảy ra chuyện gì?”
Tiêu Hàn Ý trút bỏ thái độ nghiêm trang, vuốt tóc tôi, cười nói: “Có chuyện gì được chứ! Anh chỉ muốn nhắc nhở em, chuyện gì cũng phải để tâm một chút, đặc biệt là đối với cô ấy”.
Sao bây giờ ai cũng nhắc tôi phải để tâm? Tô Na Na là bạn tốt nhất của tôi, sao tôi phải để tâm đến cô ấy? Tôi đang định hỏi cho rõ ràng thì điện thoại trong túi đổ chuông.
“Đang ở đâu đó?”, giọng nói của Mục Thần Chi vang lên nhưng tôi không thể đoán được anh ta đang nghĩ gì.
“Em ra ngoài ăn cơm.”
“Với ai?”
“Ưm… Tô Na Na.” Tôi mà nói đi với Tiêu Hàn Ý thì khác gì tự chuốc phiền vào thân.
“Ồ.” Mục Thần Chi hơi cao giọng. “Vậy đi chơi vui vẻ nhé!”
Không đợi tôi đáp lời, Mục Thần Chi vội dập máy. Câu nói cuối cùng của anh ta khiến tôi sợ hãi lạnh buốt cả chân răng.
“Đại thần nhà em điều tra à?”
“Ừm.” Tôi cắn miếng thịt nướng. Nếu ăn thịt lúc nóng hổi thì vừa mềm vừa ngậy, nhưng khi để nguội mới ăn thì lại cứng đơ đến tắc họng khiến tôi phải uống nước liên tục. Thế mới biết, dù cùng là một thứ nhưng để quá lâu thì dần dần nó cũng thay đổi hương vị.
Hai chúng tôi vừa ăn vừa chuyện trò, nói toàn những chuyện thưở nhỏ. Gần mười giờ tối, Tiêu Hàn Ý gọi người phục vụ ra thanh toán. Cô nhân viên mặc chiếc váy dồng phục màu đỏ cười “hi hi” rồi khoát tay nói: “Không cần thanh toán, Mục tiên sinh đã trả cho hai vị rồi”.
Một tiếng sét kinh thiên động địa xẹt qua tai, trong phút chốc, đầu óc tôi trống rỗng. Tiêu Hàn Ý cũng ngây ra. Nhưng đó không phải là điều thực sự kinh hãi, khi chúng tôi còn đang mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau thì thấy Mục Thần Chi ôm một mỹ nhân đi lướt qua chúng tôi, mặt mày lạnh tanh.
“Thần Chi, lần sau anh phải cẩn thận, khuôn mặt này mà bị mèo cào xước thì phải làm sao?” Mỹ nhân nũng nịu vuốt ve khuôn mặt Mục Thần Chi.
“Ừm, chỉ cần em bôi thuốc cho anh là được.” Mục Thần Chi ôm mỹ nhân chặt hơn.
Thấy điệu bộ họ thân thiết như vợ chồng, tôi lảng tránh, nhìn xuống túi xách trong tay mình, hai chân cứng đơ không thể cất bước. Hóa ra, anh ta không chỉ nói “ừm” với một mình tôi; hóa ra, ai cũng có thể chạm vào mặt anh ta, thế thì sao anh ta có cảm giác đau đớn được chứ? Lại còn có người bôi thuốc giúp nữa. Tay tôi cũng bị xước, tôi cũng đau nhưng tôi mạnh mẽ hơn anh ta. Tôi không cần ai bôi thuốc cho mình cả, có đau hơn nữa tôi cũng sẽ cố chịu, bởi ai bảo tôi dám cào rách gương mặt hoàng đế của anh ta chứ.
Tiêu Hàn Ý bỗng nắm chặt tay tôi, các ngón tay khẽ run. “Đây là cái em gọi là đi sớm về sớm sao? Con mèo nhà em lợi hại thật đó!”
“Đó là đồng nghiệp của anh ta, quan hệ của họ trong sáng lắm, anh đừng hiểu lầm.” Cô gái đó là ai, tôi làm sao biết được, chẳng liên quan gì đến tôi cả!
Tiêu Hàn Ý đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao ✓út trong màn đêm. Tôi hút liền năm điếu thuốc, khói mù mịt trong khoang xe khiến Tiêu Hàn Ý ho sặc sụa. Tôi vội vã mở toang cửa xe, cơn gió lạnh bỗng ùa đến thổi bay tàn thuốc vẫn còn đỏ rơi trúng tay tôi. Tôi đau quá “á” lên một tiếng.
“Ngốc ạ! Hút thuốc còn mở cửa xe làm gì?”
“Em sợ làm anh ngạt thở.”
Tiêu Hàn Ý quay đầu lại, trừng mắt với tôi. “Thân em đã thế, còn đi lo cho người khác được sao?”
Tôi cắn môi, cổ họng vừa khô vừa đau rát, âm thanh phát ra khản đặc: “Em làm sao chứ! Em rất tốt!”.
“Em đừng ngốc nghếch nữa được không?” Tiêu Hàn Ý đập mạnh tay vào vô lăng. “Anh không cần biết, em và anh ta chia tay đi, càng nhanh càng tốt!”
“Anh ấy đối với em thật sự rất tốt mà.” Chia tay không nổi. Ngày nào tôi cũng đề cập chuyện đó với Mục Thần Chi nhưng kết quả luôn khiến tôi gần như kiệt sức.
“Em yêu anh ta ở điểm nào? Lúc ở bên Tần Niệm cũng không thấy em nhẫn nhịn đến thế! Con người anh ta chẳng có gì tốt đẹp cả, ngay từ đầu đã như thế! Lẽ ra anh không nên tin anh ta sẽ đối xử tốt với em.”
Tôi đột nhiên sực tỉnh. “Cái gì mà ngay từ đầu đã không có ý tốt?”
Tiêu Hàn Ý lấy tay che kín mặt nên tôi không nhìn rõ được tâm trạng. Càng lúc tôi càng thấy có gì đó không đúng, liền túm lấy cánh tay anh ta lắc mạnh. “Tiêu Hàn Ý, chúng ta đã quen nhau mười mấy năm rồi, em luôn coi anh là anh trai, bố em cũng mất rồi, trên đời này, em còn có thể tin vào người đàn ông nào nữa? Anh không thể giấu em mọi chuyện được.”
Khi nhắc đến chuyện bố qua đời, nước mắt tôi lại trào ra. Tôi ôm lấy cánh tay anh ta, khóc đến ngạt thở. Tiêu Hàn Ý cho xe tấp vào bên đường rồi châm thuốc. Vô số những chiếc xe khác phóng ✓út qua chúng tôi, ánh đèn xe lướt trên mặt anh ta lấp loáng. Tiêu Hàn Ý hít một hơi thật dài rồi chậm rãi kể.
Anh ta nói xong rất lâu nhưng giọng nói trầm ᴆục và xúc động ấy vẫn lảng vảng ở bên tôi giống như một con kền kền hung dữ bay là là trên mặt đất tìm mồi, còn tôi là con thú bị săn đuổi, nấp mình trong đám cỏ thấp, có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Toàn thân tôi lạnh toát, cảm giác như sắp tê liệt, đầu óc cũng trống rỗng.
“Anh cứ tưởng anh ta làm như vậy là vì yêu em. Chỉ cần em hạnh phúc thì anh có thể giấu kín chuyện này. Nhưng bây giờ, xem ra anh ta không hề yêu em.”
Mắt tôi rất cay, lúc nhìn Tiêu Hàn Ý mà ngỡ như không khí hóa sương mù, hình dáng anh ta mờ ảo. Có cái gì đó lạnh giá nơi khóe mắt rơi xuống, tôi đưa tay lên chạm vào, hóa ra là nước mắt.
“Anh sai rồi, anh bỏ em như vậy là lỗi của anh. Anh là tên khốn nạn, không tài cán. Tiểu Mật, nếu em buồn thì cứ đánh anh!” Tiêu Hàn Ý nắm lấy tay tôi rồi tát vào mặt mình.
Nhưng tay tôi đã mềm oặt, năm ngón tay vỗ lên mặt anh ta chẳng khác nào năm sợi mỳ. Giọng nói cũng như bị hút hết sinh khí. Tôi lặp đi lặp lại hai từ: “Không sao. Không sao”. Thật sự là không sao.
“Tiểu Mật, nếu em trách anh thì cứ mắng, cứ chửi, đừng im lặng như vậy.”
“Em không trách anh.” Tôi trách anh để làm gì chứ? Tôi bị người ta đùa bỡn, còn anh, anh chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ mà thôi.
Tôi khóc không phải vì tôi buồn, chỉ tại tim tôi quá đau, cả trái tim đều bị khoét rỗng rồi bị nhồi vào toàn cỏ tạp đầy gai. Những chiếc gai cứ tự nhiên ngang dọc đâm chích khiến tôi dù có bất cứ cử động nhỏ nào cũng cảm thấy đau đớn vì trái tim rỉ máu.
Sau đó chúng tôi nói thêm những chuyện gì, tôi không nhớ được. Chắc có ai đó đã đổ chì vào não tôi khiến nó trở nên vừa nhàm chán vừa hỗn loạn, nặng nề đến mức khiến tôi ngạt thở. Tiêu Hàn Ý khuyên tôi đừng về nhà nữa nhưng tôi từ chối.
Rõ ràng Mục Thần Chi tận mắt thấy tôi và Tiêu Hàn Ý đi chung với nhau, thế mà còn gọi điện tới hỏi thăm, lại chủ động thanh toán đồ ăn cho chúng tôi. Đó chính là anh ta ngầm báo hiệu thời khắc tận số của tôi đã đến, nếu đêm nay tôi không về thì đích thị là tự tìm đến cái ૮ɦếƭ. Huống hồ, nếu không về đó thì tôi biết đi đâu? Tôi đã sớm mắc bẫy và ngụp lặn trong đó quá sâu rồi.
Mười hai giờ đêm, mây đen giăng kín, ngẩng đầu nhìn lên trời mà người ta không thở nổi. Gió lạnh thổi qua phá tan sự ấm áp trong cơ thể. Lạnh đến thế phải khiến người ta tỉnh táo mới đúng, nhưng tôi chỉ biết ngồi dựa vào khung cửa, không khống chế nổi toàn thân đang run rẩy, mềm nhũn như có thể đổ gục xuống bất cứ lúc nào.
Tại sao chứ? Tại sao anh lại lừa tôi? Tôi không dám hỏi, cũng không thể hỏi. Có những chuyện một khi đã hỏi rõ trắng đen thì chẳng khác nào vạch mặt người ta và khắc lên đó một vết sẹo. Mục Thần Chi là dao, còn tôi là cá nằm trên thớt, tôi không có khả năng gánh vác hậu quả.
Có tiếng cửa mở, tôi ôm иgự¢ quay lại nhìn rồi giật lùi về phía sau ba bước. Chắc là bộ dạng của tôi đáng sợ lắm nên mới khiến Huệ Tử giật mình. Sau khi lấy lại bình tĩnh, Huệ Tử hỏi: “Sắc mặt phu nhân không được tốt, mà sao không vào nhà? Phu nhân quên đem chìa khóa à?”.
“Vâng.” Có đem theo chìa khóa nhưng không dám mở cửa.
Chiếc đồng hồ gỗ lớn treo trên cánh cửa chính, kim giây vẫn liên tục tích tắc. Yên tĩnh thế này, chắc Mục Thần Chi không ở nhà. Anh ta cũng đã nói là đêm nay không về. Không sao, không sao hết! Chỉ cần ngủ một giấc là sẽ tới ngày mai và chuyện gì cũng có thể qua đi. Nhưng giọng nói của Huệ Tử đã dập tắt niềm vui nho nhỏ ấy trong tôi: “Ông chủ đang trong thư phòng trên tầng, dặn phu nhân khi nào về thì vào đó”.
Chân tôi bước trên mặt sàn gỗ phát ra âm thanh bịch bịch. Tôi chưa bao giờ thấy leo lên một tầng cầu thang lại khó khăn đến thế. Trong đầu tôi không ngừng hiện lên hình ảnh một khuôn mặt đầy dữ tợn. Tôi đã nhiều lần chứng kiến bộ dạng lúc nổi giận của Mục Thần Chi rồi nên tôi sợ, sợ đến ૮ɦếƭ đi được, lúc gõ cửa mà tim tôi cứ quặn lại.
“Mời vào”, giọng nói lạnh lùng, đầy khách khí của Mục Thần Chi vọng ra.
Mục Thần Chi mỗi khi trở nên khách sáo là dấu hiệu của bão tố. Hai chữ ấy đủ khiến dũng khí trong tôi bị thổi tan tác ra tứ phía. Tôi chậm chạp mở cửa. Phòng không bật đèn, bóng tối như những cơn sóng đen cứ thế ập vào mắt khiến tôi lo sợ. Tay tôi vẫn bám chặt lấy cánh cửa, không dám khép lại. Dường như một khi đã tách khỏi ánh sáng yếu ớt ngoài hành lang thì tôi sẽ bị rớt xuống địa ngục, mãi mãi không nhìn thấy ánh sáng mặt trời và chỉ biết kêu cứu trong tuyệt vọng.
“Đóng cửa!”, giọng nói của anh ta lao đến như mũi tên. Tôi bất giác lùi về phía sau một bước, vừa hay đó lại là cú đẩy khiến cánh cửa đóng sập lại kêu “cách” một tiếng. Toàn thân tôi bỗng chốc mềm oặt nên phải đổ dựa vào cánh cửa, ngây dại nhìn ra cửa sổ. Ánh trăng chiếu lên rèm thứ ánh sáng lạnh lẽo.
Một cánh tay bỗng chạm vào cổ tôi. Tôi hét lên “Áaaaa”.
“Em yêu…”, giọng nói của anh ta dịu dàng. Lòng bàn tay hơi lạnh áp sát vào cổ tôi rồi từ từ nhích xuống dưới, tóm lấy mặt dây chuyền, ngón tay anh ta mân mê mặt chú thỏ. “Ồ, kiểu dáng đẹp đấy chứ! Em thích không?”
“Một món quà bình thường thôi.” Tiêu Hàn Ý mới tặng tôi.
“Ừm, rất bình thường! Đồ anh ta tặng thì em đeo ngay lập tức, còn những thứ anh tặng, em chưa bao giờ ᴆụng đến.” Mục Thần Chi cười nhạt, kéo mặt dây di chuyển qua trái rồi lại sang phải. Sợi dây chuyền cứ thế cọ sát vào da thịt tôi theo từng động tác của anh ta. Hơi lạnh như thấm vào xương cốt, sự sợ hãi trong tôi cũng mỗi lúc một tăng. Chỉ cần Mục Thần Chi thít chặt thêm chút nữa là có thể Gi*t ૮ɦếƭ tôi. Không khí ngột ngạt khiến tôi khó thở, không đợi Mục Thần Chi ra tay, tôi đã tự dứt đứt sợi dây.
“Anh muốn nói gì thì cứ nói, đừng dọa em như thế, em vốn nhát gan.”
“Anh thấy gan em không nhỏ chút nào, nếu hôm nay anh không bắt gặp thì liệu em có về nhà không?”
Nghe khẩu khí quái gở của Mục Thần Chi, các dây thần kinh khắp cơ thể tôi căng ra như thể sắp đứt phựt, cảm giác mình chẳng khác nào một con mèo bị người ta dùng sợi lông gà khiêu khích, làm nhục, không thể không phản kháng nên lông lá trên người dựng đứng hết lên.
“Em đi ăn với Tô Na Na sao?” Mục Thần Chi đẩy căm tôi lên cao một cách тһô Ьạᴏ, đôi mắt như hai đốm lửa bập bùng trong bóng tối.
“Chẳng phải anh đi chơi cùng Minh Thiên Diệu sao?” Tôi bật cười, hất tay anh ta rồi đi thẳng ra cửa.
Mục Thần Chi không ngờ tôi ngỗ ngược đến thế, càng không thể tin tôi có thể cười mà hỏi vặn lại, còn dám hất tay anh ta ra, nên sững sờ một lát, sau đó anh ta chụp lấy cánh tay tôi kéo trở lại rồi cứ thế đẩy tôi về phía bàn sách. Những giấy tờ và chiếc laptop trên bàn bị hất văng xuống đất kêu loạt soạt, loảng xoảng, Mục Thần Chi cũng không buồn nhặt chúng lên, chỉ nghiêng người dùng hai tay giữ chặt lấy tôi.
Tôi chẳng khác nào con rùa bị người ta lật mai, có giãy giụa thế nào cũng không thể lật mình xuống được. Tôi dùng tay chống đỡ cơ thể, nhưng Mục Thần Chi rất khỏe, chỉ cần hất nhẹ một cái là tay tôi đã buông thỏng. Tôi tận dụng cơ hội anh ta giữ tôi bằng một tay liền quay người lại nhưng chỉ một giây sau đó, Mục Thần Chi đã lại tóm gọn được tôi.
Tiếng bước chân ngoài hành lang vọng lại, chắc Huệ Tử và những gia nhân khác nghe thấy tiếng động bất thường trong thư phòng, tưởng chúng tôi đánh nhau nên chạy đến nghe ngóng. Sắc mặt u ám của anh ta khiến ai nhìn cũng phải sợ, thế nên không ai trong bọn họ dám tiến vào phòng, chỉ lo lắng đi đi lại lại ngoài hành lang. Tôi cứ nghĩ đến có người bên ngoài là vừa xấu hổ vừa giận dữ, liền co đầu gối thúc Mục Thần Chi một cái. “Anh làm cái trò gì vậy?”
Chân tôi vừa giơ lên đã bị túm chặt, Mục Thần Chi được thể xốc hai chân tôi đặt lên eo mình, gằn giọng quát: “Anh là như thế đấy! Anh không trị được em!”.
Tôi có cảm giác hai chân mình giống như hai que đũa bị anh ta bẻ gãy. Mỗi động tác của anh ta đều làm tôi đau đớn cắn chặt răng. Tôi chửi anh ta là đồ cầm thú, đồ khốn nạn, đồ biến thái nhưng hoàn toàn vô ích, anh ta không hề để tâm đến. Chẳng ai biết được rằng những động tác trong im lặng ấy vô cùng tàn ác, mỗi động tác đều hung hăng.
Những người bên ngoài chắc cũng đoán được chuyện gì xảy ra trong phòng nên tất cả đều im lặng rút lui. Chỉ còn lại tiếng thở hổn hển của Mục Thần Chi dội vào tai tôi. Anh ta thở gấp, rồi lại quay sang cắn khiến hai bả vai tôi đều rớm máu, các động tác khác vẫn được tiếp tục tiến hành. Mục Thần Chi lúc này như người mất hết lý trí.
Mặt bàn vừa lạnh vừa cứng, tôi bị ngòi 乃út sắc nhọn đâm vào eo nhưng cắn răng chịu đau. Toàn thân tôi co giật để rồi cuối cùng nước mắt lã chã tuôn rơi. Mục Thần Chi nghe thấy tiếng nấc nghẹn của tôi thì giật mình sực tỉnh, hơi thở như gió thoảng, anh bất giác bế tôi rời khỏi bàn. Bàn tay đặt sau gáy nâng đầu tôi lên, ép hai má tôi vào Ⱡồ₦g иgự¢ anh ta thật chặt. Giọng nói trầm ᴆục từ Ⱡồ₦g иgự¢ bật ra: “Anh muốn em tin anh!”.
Nước mắt xối xả lẫn với mồ hôi của Mục Thần Chi chảy ngược vào miệng tôi, vừa mặn vừa chát. Lại là hơi ấm như những lần trước, hơi ấm của sự cam chịu.
Mục Thần Chi phủ quần áo lên tôi rồi bế tôi vào phòng. Phi tử dù có không cam tâm tình nguyện thì vẫn là bạn đồng sàng của hoàng đế. Còn tôi thì sao? Tôi chỉ là món nem dâng lên cho loài dã thú thưởng thức.
Mục Thần Chi bôi thuốc lên vai cho tôi, liên tục hỏi có đau không rồi thành khẩn xin lỗi. Nhưng tôi không muốn để tâm đến anh ta nữa, tôi thấy rất sợ, cuộn mình trong chăn mà vẫn run lên bần bật.
Nửa đêm, di động trong túi rung liên hồi. Tôi liếc sang Mục Thần Chi, anh ta nằm quay lưng về phía tôi, hình như đang ngủ rất say. Tôi không dám xỏ dép, mò mẫm tìm điện thoại rồi khép cửa khẽ khàng, đến tận góc rẽ của hành lang, tôi mới dám nghe.
“Thỏ con, hôm nay Tiêu Hàn Ý đã nói gì với cậu chưa?”
“Chỉ nói chuyện tào lao thôi. Sao?”
“Ừm, tớ đã tra được giúp cậu nhật ký điện thoại rồi, có một số rất khả nghi, cậu ghi lại đi…”
Lúc Tô Na Na đọc lên một số điện thoại lạ, tôi bỗng thở phào. “Số điện thoại này tớ không biết.”
Lúc cúp máy, câu nói của Tô Na Na cứ như một ngọn lửa ma lượn lờ xung quanh mà tôi không thể xua đi được. “Người hại bố cậu nhất định sẽ không dùng số điện thoại cố định của họ đâu, rất có thể là Mục Thần Chi.”
Có thể là Mục Thần Chi, có thể là Mục Thần Chi…
Toàn thân như bị nung nóng, tôi cứ đi đi lại lại trong hành lang. May mà sàn nhà được lát loại gỗ thượng hạng nên không thấy lạnh chân, nhưng lòng bàn chân tôi vẫn đẫm mồ hôi lạnh. Ngẩng đầu lên thì vừa hay nhìn thấy bóng cây in lên cửa sổ, một khối đen sì lay động trong gió, phát ra âm thanh sột soạt. Suýt nữa thì tôi ngất xỉu, vội bám vào tường thở dốc.
Tôi rón rén bước vào thư phòng, tuy nơi đây cách phòng ngủ khá xa nhưng tôi vẫn nên cẩn thận, mỗi bước chân đặt xuống là tim tôi như ngừng đập. Tôi cố nén nhịp tim đến mức không thể còn nén thêm được nữa, cũng chẳng dám thở mạnh. Tất cả đồ đạc trong ngăn kéo đều bị lục tung nhưng không tìm thấy bất kỳ một chiếc sim điện thoại nào. Có lẽ tôi quá đa nghi.
Một giây khi liếc thấy chiếc tủ được niêm phong cẩn mật, tim tôi lại lần nữa đập liên hồi. Khóa mật mã hiện lên trắng ᴆục dưới ánh trăng, hệt như được mạ một lớp sương mù.
Có chút sợ hãi, do dự vài giây, tôi quyết định với tay chạm vào ổ khóa mật mã. Là ngày sinh của Mục Thần Chi, hay là của Tần Vãn Chiếu? Tôi thử một loạt nhưng đều không khớp, cuối cùng tôi ấn ngày sinh của mình cầu may, trong lòng cũng chẳng mang hy vọng.
“Cạch…”
Ổ khóa bất ngờ mở ra khiến tôi run bắn. Tôi chậm rãi mở cửa tủ, một chồng thư được xếp ngay ngắn, chắc cũng phải đến mấy nghìn bức. Phong bì thư trắng tinh, không hề có địa chỉ hay người nhận. Là của Mục Thần Chi viết cho ai đó? Hay là của ai đó viết cho Mục Thần Chi? Bức thư nào cũng được cất giữ cẩn thận, không hề nhàu nhĩ. Trong góc tủ còn có vài quyển nhật ký. Tôi cảm giác như mình đọc xuyên được những dòng thư tình mùi mẫn, từng câu từng chữ đầy ắp tâm trạng. Trong tim anh ta ắt hẳn phải có một ai đó, giống như tôi trân trọng cất giữ hình bóng của Tần Niệm ở một góc sâu thẳm nhất trong trái tim. Nghĩ thế mà tim tôi đau nhói. Tôi xé một góc phong thư nhưng rồi lại cất vào. Ngăn cuối cùng trong tủ đặt một hộp giấy trắng tinh, chính là chiếc hộp mà Mục Thần Chi ôm khư khư trước khi chuyển nhà.
Trong này đựng thứ gì thế?
Thư tình!
Đồ đạc trong hộp cũng giống như ở ngăn tủ, xem ra thật sự là thư tình. Tôi chưa từng biết đến con người Mục Thần Chi như thế, có thể yêu sâu sắc người khác đến vậy.
Tôi cẩn thận lật tìm đồ đạc trong hộp, ngón tay chạm phải một mảnh cứng. Tim tôi bất giác ngừng đập trong khi những ngón tay không ngừng run rẩy. Tôi lắp sim vào điện thoại, phải mất nhiều lần mới có thể đặt được nó vào đúng vị trí.
Màn hình sáng lên, trong nhật ký điện thoại, số điện của bố tôi sáng rõ, đúng vào ngày mà ông mất.
Trong đầu tôi bỗng “đùng” một tiếng, tôi ngồi bệt xuống, tiếp tục tìm kiếm. Chỉ có duy nhất một bức thư kèm ảnh, trong ảnh là một cô gái trắng trẻo, da dẻ hồng hào khiến người ta xao xuyến, đôi mi dài khép lại, nằm ngủ ngon lành trong vòng tay của Mục Thần Chi. Anh ta hôn nhẹ lên vầng trán của cô gái đó, miệng nở nụ cười mãn nguyện.
Cô gái trong bức ảnh ấy chính là tôi.
Đó chính là hôm tôi say bí tỉ sau khi tham dự lễ cưới của Tiên Hàn Ý, Mục Thần Chi đã rất nghĩa hiệp đến giải thoát tôi khỏi vòng vây dư luận, sau đó còn đưa tôi về tận nhà. Tôi hoàn toàn không biết anh ta đã chụp bức ảnh này và gửi cho bố tôi.
Lúc này, bên tai tôi lại văng vẳng câu nói của Tiêu Hàn Ý: “Ban đầu Mục Thần Chi đến tìm anh, ép anh lấy em rồi lại ly dị. Thời gian chín mươi chín ngày cũng là do anh ta chỉ định, anh thật sự không còn cách nào khác, công ty là tâm huyết của mẹ anh và bà ấy lại nhập viện…”.
m mưu, một âm mưu thâm độc. Tôi không biết Mục Thần Chi còn gửi cho bố tôi những bức ảnh nào khác nữa, uy Hi*p ông thế nào, nhưng chắc chắn là rất nghiêm trọng, nếu không, bố tôi đã không tức đến mức đột tử!
Bàn tay tôi nắm chặt, không ngừng run rẩy, chiếc hộp rơi xuống đất, trong tập thư bị bắn ra tung tóe có một bức ảnh. Tôi nhoài người nhặt lên, ánh sáng quá yếu khiến hình ảnh mập mờ làm tôi không thể nhìn rõ dung mạo. Con dấu trên tấm ảnh hơi gồ ghề như con dấu ở các tờ giấy chứng nhận.
Tôi mở ngăn kéo tìm bật lửa.
“Cạch…” Ánh sáng xanh le lói hiện ra giữa bóng đêm đen kịt, cứ thế bập bùng theo những cử động run tay. Mùi khí ga khiến tôi buồn nôn, ngọn lửa yếu ớt như một con rắn lửa cuộn lại rồi dần bị thu vào tầm mắt, lập lòe soi tỏ tấm ảnh. Người đó chính là tôi với hai bím tóc, đôi mắt cười như hai vầng trăng khuyết và cả đôi lúm đồng tiền nhỏ xíu hai bên má.
Ngày ấy, tôi thật sự hạnh phúc, vô âu vô lo, bởi tôi mới năm tuổi. Ngày ấy, tôi còn quá nhỏ nên chưa hiểu chuyện gì, vậy mà anh ta đã lên kế hoạch báo thù tôi.
Nước mắt lã chã tuôn rơi, nhỏ từng giọt lên tấm ảnh khiến gương mặt tươi cười trên đó cũng trở nên mơ hồ. Tôi khịt mũi rồi ngẩng đầu, trên bức tường trắng, dưới ánh sáng vàng nhạt nhòa có chiếc bóng nhỏ của tôi và cả một chiếc bóng khác cao lớn hơn.
Tôi sợ hãi hét lên, cả bật lửa và tấm ảnh trong tay đều rơi xuống đất. Cả thân hình của Mục Thần Chi ẩn hiện trong bóng tối, tôi không nhìn rõ được sắc mặt anh ta, chỉ biết đôi mắt đen thẳm cứ nhìn tôi chăm chú chẳng khác nào hai xoáy nước đen có thể nuốt chửng tôi bất cứ lúc nào.
Tôi lùi lại theo bản năng, suýt nữa thì vấp ngã. Mục Thần Chi đưa tay vòng qua eo tôi rồi nhẹ nhàng ôm chặt như đang an ủi.
Trong màn đêm tĩnh mịch, chỉ có hai con người với hơi thở gấp gáp. Tôi mơ hồ nghe thấy tiếng máu mình chảy trong huyết quản, mỗi lúc một lạnh hơn…
Tôi chồm lên túm lấy cổ áo Mục Thần Chi, âm thanh phát ra trong cổ họng chẳng khác nào tiếng thét cuối cùng của kẻ sắp ૮ɦếƭ: “Tại sao anh không Gi*t tôi? Anh hận tôi đến thế, tại sao không Gi*t khi tôi mới lên năm?”.
“Mọi chuyện không như em nghĩ đâu!” Mục Thần Chi nắm lấy cánh tay tôi kéo vào lòng. “Lúc đầu, đúng là anh muốn trả thù em, nhưng…”
“Lừa đảo! Khốn nạn!” Tôi bịt tai lại hét lên, tôi không thể tiếp tục tin anh được nữa. Mục Thần Chi vẫn ôm tôi khiến tôi giống như con ruồi mất đầu va đập loạn xạ, không biết chạy đường nào, chỉ biết dang đôi cánh lên như kẻ ૮ɦếƭ đuối sắp bị nhấn chìm, biết là giãy giụa cũng chỉ vô ích nhưng vẫn cố vùng vẫy. Tôi lấy hết sức lực, đấm thùm thụp lên người Mục Thần Chi.
Mục Thần Chi giữ chặt hai vai rồi cúi xuống hôn tôi. Tôi giơ tay cố sức tát nhưng Mục Thần Chi né đầu về phía sau nên tránh được. Người anh ta đập vào bàn sách khiến cốc chén trên đó rơi xuống đất, vỡ choang.
Tôi thần người ra trong giây lát rồi thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, tôi bị Mục Thần Chi bế thốc lên rồi chới với trong không trung. Tôi lấy hết sức để vùng vẫy, mấy lần suýt tuột khỏi tay anh ta rơi xuống đất. Mục Thần Chi vẫn ôm tôi thật chặt, hai cánh tay như hai chiếc gông sắt khiến tôi bị kẹp cứng phần trên, chỉ còn lại chân là cố gắng quẫy đạp, tôi chẳng khác nào một con bọ cánh cứng bị kẹp giữa hai gọng kìm, có đấu tranh thế nào cũng vô ích.
Tôi bị Mục Thần Chi ném phịch lên chiếc giường êm ái, như vừa gặp ác mộng, chân tay tôi quẫy đạp và toàn thân bỗng ướt đẫm mồ hôi lạnh. Tôi mụ mẫm bò khỏi giường nhưng lại bị anh ta lật trở lại. Những cái hôn rơi xuống như mưa như từng miếng sắt nung ấn vào da thịt tôi, mỗi một nụ hôn lại khiến tôi thêm đau đớn, tuyệt vọng.
Tôi hét lên, đánh đấm, cắn xé Mục Thần Chi nhưng anh ta không hề nương tay, vẫn ngang tàng chiếm đoạt, thì thầm gọi tên tôi hết lần này đến lần khác: “Mật Mật, Mật Mật…”.
Ngoài trời, những cơn gió vẫn điên cuồng nổi lên, các cành cây đập vào cửa sổ phát ra tiếng kêu khiến người ta sợ hãi, lần nào cũng như quất thằng vào tim, khiến lục phủ ngũ tạng của tôi tan nát.
Giả dối! Tất cả đều là giả dối! Anh đối tốt với tôi, mỗi lời nói, mỗi nụ cười và ngay cả mỗi món ăn anh ta nấu đều là giả dối. Trước đây, tôi cứ ngỡ Mục Thần Chi là thần dược cứu mạng, nhưng hóa ra chỉ là mồi nhử của một âm mưu, chân tướng sự việc dần được lật mở, tất cả đều là những thứ khiến người ta muốn nôn mửa, đây đích thực là một cơn ác mộng!
Tôi căm hận chính bản thân mình, tôi đêm đêm vẫn lên giường với hung thủ hại ૮ɦếƭ bố tôi. Chỉ cần nghĩ thế thôi là tôi muốn ói!
Nước mắt vẫn tuôn, chúng rơi xuống má rồi chảy vào tai, đến tận khi thấm ướt gối. Tôi run lẩy bẩy, cảm giác trong dạ dày có thứ gì đó đang cuồn cuộn. Anh ta chà đạp tôi xong rồi gục đầu lên vai tôi thở hổn hển. Tôi chịu không nổi nữa, gào khóc, tiếng khóc tràn đầy sự tuyệt vọng.
“Mật Mật, sao em khóc? Em gây chuyện thế nào cũng được, chỉ cần hai chúng ta ở bên nhau.” Mục Thần Chi hôn khô những giọt nước mắt lấm lem của tôi, trái tim tôi như một mảnh gương đầy vết rạn nứt. Mỗi nụ hôn của anh đều làm cho một mảnh gương rơi xuống.
Tôi bật cười thành tiếng. “Ở bên nhau để làm gì? Cái anh muốn, anh đã có được rồi. Bố tôi đã ૮ɦếƭ, tôi cũng bị anh đùa giỡn đủ rồi. Giờ tôi không còn gì cả, không còn thứ anh cần nữa!”
Mục Thần Chi cắn chặt răng, cố gắng kiềm chế cơn giận dữ, rồi lại đặt một nụ hôn dịu dàng lên hõm cổ - nơi mẫn cảm nhất của tôi. Nhưng hôm nay, tôi chẳng khác nào một tờ giấy nhàu nát, có vò nát, có cấu xé đến cỡ nào thì cũng chẳng có cảm giác gì.
Tôi đẩy Mục Thần Chi ra, mặc đồ rồi định rời khỏi, nhưng vừa được một bước thì phía sau vang lên một tiếng động. Mục Thần Chi nhào đến ôm chặt lấy tôi, cái ôm mạnh đến mức ép sát tôi vào cơ thể anh.
“Ngay từ đầu anh đã biết không nên yêu em, cho nên anh đã cố hết sức để tránh gặp em. Anh cứ nghĩ không gặp em rồi thì sẽ mau chóng quên được em, nhưng mỗi khi nhìn thấy em, anh biết rằng mình không thể rời xa em.” Mục Thần Chi khẩn cầu, “Em nói anh ti tiện cũng được, nói anh hạ lưu cũng không sao, em hận anh, anh cũng chấp nhận, nhưng anh không thể để em đi”.
“Đừng nói anh yêu tôi, anh chỉ yêu thể xác tôi thôi! À không, đó không phải là yêu, anh chỉ muốn biến thôi thành kẻ xấu xa, khiến tôi cả đời này phải hổ thẹn với bố. Anh và tôi ở bên nhau chẳng phải vì lý do đó sao?” Tôi quay lại cười lớn rồi cởi từng cúc áo. “Nào, nếu muốn thì anh cứ tiếp tục đi!”
Anh ta túm lấy cổ áo tôi, ánh mắt ẩn chứa những tia nhìn sắc lạnh, ngay cả những đường gân xanh trên trán cũng nổi lên cuồn cuộn, hơi thở như loài dã thú trước khi gầm thét, cứ thế phì phò vào mà tôi.
“Còn muốn Ϧóþ cổ ૮ɦếƭ tôi sao? Anh muốn tôi ૮ɦếƭ từ lâu rồi, trong lòng cũng nguyền rủa không biết bao nhiêu lần, đúng không? Anh ở đó mà phí sức diễn kịch với tôi, tỏ vẻ đáng thương làm gì? Lúc ở bãi Kim Sa, còn cố tình nói ra những lời khiến tôi động lòng, chẳng phải anh muốn tôi mắc câu rồi lại thả ra sao? Anh còn không tốt bằng mẹ anh. Bởi bà ấy chỉ mượn tình yêu làm cái cớ để hại người, còn anh, anh lại lấy tình yêu làm cái vỏ bọc hại người. Đồ cầm thú dùng tình yêu để mưu hại người khác như anh thì hiểu gì về tình yêu chứ!”
Mục Thần Chi giáng xuống một cái tát khiến tôi ngã lăn ra đất, bên tai chỉ nghe tiếng ù ù, hình ảnh anh ta trước mắt tôi cũng trở nên nhạt nhòa. Khó khăn lắm mới loạnh choạng đứng dậy được thì thấy nắm tay anh ta lại chuẩn bị rơi xuống, tôi bất chấp nhắm mắt lại đón cú đấm ấy, nhưng cuối cùng nó rơi thẳng lên chiếc tường bên cạnh.
“Cút!” Anh ta cúi đầu, gầm lên như người tâm thần: “Cút đi cho tôi!”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc