Vận Đào Hoa Của Tiểu Mật - Chương 15

Tác giả: Bát Bảo Trang

Ôm chặt anh để rồi hụt hẫng
Những thứ càng đẹp đẽ, em càng khó chạm vào,
Lịch sử đang lặp lại,
Nếu em vẫn tiếp tục yêu thương anh, liệu có tác dụng gì?
Lẽ nào ôm chặt anh lần này để rồi mất anh mãi mãi.
Em đã có dự cảm cho tất cả mọi điều.
Giữa trưa, chiếc xe cứu thương được các y tá đẩy đi trong hành lang bệnh viện. Bánh xe cọ sát vào nền gạch men phát ra những tiếng roạt roạt. Ánh mặt trời rất ấm áp nhưng mặt đất vẫn lạnh băng, cái lạnh xuyên qua đế giày buốt đến tận tim.
Tôi chỉ thấy lạnh, lạnh đến mức máu trong cơ thể như đông cứng lại. Xương quai xanh vẫn đau ê ẩm nhưng cũng không bằng nỗi sợ hãi nhen lên trong tôi khi mọi việc ngày càng trở nên sáng tỏ, hình như đôi tay Mục Thần Chi vẫn giữ chặt lấy vai tôi.
Khi Mục Thần Chi vội vàng đến bệnh viện, đôi mắt hừng hực tức giận như sắp ăn tươi nuốt sống tôi, những đường gân xanh trên cánh tay nổi hết lên do túm chặt vai tôi, anh rít từng chữ qua kẽ răng: “Em chọc tức mẹ anh để làm gì?”.
Tần Vãn Chiếu chính là mẹ đẻ của Mục Thần Chi sao?
Đầu óc tôi mụ đi, những chỗ còn trống thì chứa đầy âm thanh hỗn tạp, cảm giác không khí không thông lên não được, giống như lúc bị ૮ɦếƭ đuối vậy.
Mục Thần Chí đẩy cánh cửa phòng bệnh, ánh sáng lùa vào phản chiếu thân hình cao to của anh, ánh sáng rõ rệt như thế mà tôi lại không nhìn thấy gì.
Anh ta đứng đó bất động, rất lâu, tôi cũng yên lặng, toàn thân cứng đờ. Tôi xách túi định đi ra ngoài nhưng Mục Thần Chí vẫn nắm chặt cổ tay tôi, tôi quay đầu lại cười nhạt. “Muốn em xin lỗi sao? Không đời nào, bà ta ૮ɦếƭ đi thì càng tốt!”
Một luồng gió lạnh kèm theo sự giận dữ xoẹt qua. Tôi bị Mục Thần Chí cho một cái tát làm cho lảo đảo. Lúc chuẩn bị ngã nhào sang bên phải thì anh ta lại nâng tôi dậy. Tôi thấy mình như một trang giấy mỏng, chỉ cần anh ta phẩy nhẹ cũng có thể khiến tôi rách nát.
“Bỏ tay ra!”.
“Không bỏ!” Hai chữ này được anh ta phát ra vừa lạnh vừa cứng.
Cả cổ tay và hai má tôi đều nóng ran đến đau đớn, anh ta vẫn nắm chặt lấy cổ tay tôi. Những ngón tay như muốn đâm xuyên vào tận xương tủy. Tôi vùng vẫy nhưng không thể thoát nổi. Tôi bấu mạnh lên mu bàn tay của Mục Thần Chi đến khi rớm máu nhưng anh ta vẫn không nới lỏng tay, anh ta cố nén giận, nói: “Em giở trò gì cũng được, đám cưới vẫn phải diễn ra”.
“Hả? Đám cưới? Anh thật lòng sao? Chẳng phải anh định đi Polynesia sao? Anh đi đến đó làm gì? Để giấu giếm chuyện Tần Vãn Chiếu chính là mẹ anh sao?”
Mục Thần Chi bỗng cười lớn. “Vậy em có thành ý nên chạy đến đây? Nếu không phải em thăm dò anh, em có thể cho anh gặp bố mẹ em không?”
Anh ta sớm đã biết tôi là con gái của ai rồi.
“Anh là đồ lừa đảo! Kết hôn cái gì chứ? Đều là giả dối. Anh chỉ đợi xem tôi làm trò cười, anh coi tôi là con ngốc để đùa bỡn!”
Tôi nhằm vào cánh tay anh ta mà cắn, vị máu tanh trong miệng còn chưa tan, Mục Thần Chi đã hất mạnh tay khiến tôi văng ra, đập đầu vào tường. Anh ta tiến lên phía trước một bước nhưng lại không đến đỡ tôi dậy. Tôi nghe thấy tiếng thở hổn hển trên đầu mình như một vòng xoáy có thể rơi xuống bất cứ lúc nào rồi nghiền tôi tan xương nát thịt.
Điện thoại, ví tiền, son môi văng đầy mặt đất, tôi quỳ xuống nhặt từng món một, điện thoại bị gãy làm hai mảnh, màn hình đen thui. Tôi cảm giác vết nứt đó chẳng khác nào một vết sẹo thô thiển nhưng đau đớn, cứ mãi giằng xé tim tôi, để rồi nước mắt tuôn trào, lã chã rơi xuống nền.
Đây là chiếc điện thoại Tần Niệm tặng tôi, là món quà duy nhất tôi có được từ anh ta. Nếu Mục Thần Chi là Tần Niệm thì đã không đùa giỡn tôi thế này!
Tôi ôm chặt túi xách trước иgự¢, vì sợ rằng lúc chạy đi, những thứ trong đó lại văng ra lúc nào không biết.
Bên ngoài trời đang mưa, mưa mùa thu không lớn, là thứ mưa phùn lất phất của Giang Nam, không khí ẩm ướt như thể một tấm lưới mỏng manh được dệt bằng muôn vàn sợi mưa rất nhỏ.
Mưa rơi lên mặt, lúc đầu còn chưa cảm thấy lạnh, nhưng lâu dần, cái lạnh mới lan ra khắp cơ thể, buốt đến tận xương.
Khi xe buýt đến nghĩa trang Đông Sơn thì trời đã tối mịt. Tôi châm một điếu thuốc, đứng trên đỉnh núi. Nhìn toàn thành phố lên đèn qua màn mưa mịt mờ. Cô đơn vô cùng!
Tôi hít mạnh một hơi thuốc mới phát hiện điếu thuốc đã bị nước mưa ngấm ướt, đốm lửa ở đầu thuốc đã tắt lịm từ bao giờ, chỉ còn lại một nhúm nhỏ nhem nhuốc, đen trắng lẫn lộn. Tôi cố hít thở thật sâu. Mùi hắc ín trộn với hơi ẩm xộc vào tận dạ dày, cảm giác khó chịu vô cùng, tôi chống tay xuống hai đầu gối để ho, cơ thể như bị khoét rỗng, bước đi cũng không còn vững nữa.
Không phải tiết Thanh Minh, cộng thêm trời mưa phùn nên nghĩa trang gần như không có ai. Trước bia mộ của ông ấy có đặt một bó hoa cúc trắng, những hạt mưa như đang đung đưa trên những cánh hoa trắng muốt càng tô thêm vẻ tươi mới. Bạn bè của bố, tôi không biết nhiều. Không biết hôm nay người nào đã đến đây dâng hoa nhỉ?
Những giọt nước mưa trên tấm bia mộ làm ướt tay tôi, tôi cười nói: “Phó Khải Hoa, nếu sớm biết ông cô đơn như thế thì ban nãy tôi đã không nên làm cho Tần Vãn Chiếu phải vào bệnh viện. Bà ta không thể đi cùng ông xuống đó, ông thất vọng lắm phải không? Ông cũng đừng lo lắng, trông bà ta cũng không sống được bao lâu nữa đâu. Mắt mũi kèm nhèm, lại nhận nhầm tôi thành ông đấy, lại còn diễn bi kịch sinh ly tử biệt với tôi. Thật nực cười! Hai người yêu nhau là có thể tùy tiện làm tổn thương người khác sao? Các người xem tôi là con ngốc để diễn trò, tưởng tôi còn nhỏ nên không biết chữ. Nhưng cái chữ “yêu” ấy thì tôi biết rất rõ, còn biết rõ bà ta cố tình viết chữ đó nguệch ngoạc. Người ta là sao chép thư, còn tôi thì vẽ. Từng nét phỏng theo nét 乃út của bà ta mà lại thành bức thư dài năm trang. Tôi không biết chữ nhưng cũng không dám hỏi mẹ, thế là đành đi tìm người dịch hộ và cuối cùng thì người ta đều biết. Mà tôi cũng ngu ngốc thật, còn giấu giếm mẹ để cứu vãn mối quan hệ của hai người. Thực ra mẹ đã sớm biết từ lâu, còn biết cả việc ông đưa tôi đi hẹn hò với Tần Vãn Chiếu. Sao mẹ không biết được cơ chứ? Đến người ngoài còn biết nữa là, họ đều nói ông bồ bịch ở bên ngoài, ông lấy mẹ tôi chỉ vì được thăng chức. Tôi lúc đầu không tin nên cố gắng đi phân bua với người ta, ai dè mọi người chẳng ai thèm chơi với tôi nữa, xua đuổi tôi như xua đuổi ruồi nhặng. Những lời nói khó nghe ấy chẳng phải lũ trẻ học được từ chính miệng cha mẹ chúng sao? Hóa ra sự việc khiến tôi đau đớn không thiết sống lại chính là chủ đề để họ đem ra bàn tán với nhau sau mỗi bữa ăn. Đó không phải là tẩy chay, mà là căm ghét. Họ đem chuyện đó bàn tán mọi lúc, mọi nơi như những bản tin thời sự, lại còn cố tình dạy bảo tôi. Tôi ghét nhất là chơi trò ném bóng, các bạn thường cố tình ném bóng vào mặt tôi đến mức bầm tím, rồi sau đó là chảy máu cam, tôi gục xuống đất khóc. Trong khi bọn chúng lại đứng đó cười giễu tôi, nói tôi đáng đời. Mà như vậy, chẳng phải tôi đáng đời lắm sao? Từ nhỏ, tôi đã chẳng có gì nổi bật, lại rất hay khóc nhè. Các bạn ghét tôi, thế mà tôi còn mặt dày xán lại họ năn nỉ: Các cậu cho tớ chơi cùng với, được không? Chúng cười nhạo, xua đuổi tôi. Tôi chỉ biết khóc. Họ còn vây quanh tôi và đồng thanh hát: Đứa trẻ hư yêu mèo con. Mèo con không yêu đứa trẻ hư! Tôi ghét nhất là mèo! Tôi ghét mèo y như ghét ông vậy. Đứa nào dám chửi tôi là tôi đánh kẻ đó! Tôi lấy gạch ném cho sứt đầu mẻ trán. Bọn chúng bị người khác đánh còn có bố mẹ đứng ra bênh vực, còn tôi thì sao? Lúc tôi bị người ta bắt nạt thì ông ở đâu? Bố mẹ chúng tìm đến tận nhà, chửi rằng, đời cha ăn mặn, đời con khát nước, còn nói ông từng ngồi tù, nói tôi là loại tạp chủng, sớm muộn cũng giẫm lên con đường của ông. Lúc đó, ông ở đâu? Ông chỉ biết đánh tôi khi tôi đi học về muộn. Nhưng tôi về nhà làm cái gì chứ? Xem hai người cãi nhau à? Đó được gọi là nhà sao? Tôi dù có đói cũng đeo ba lô thơ thẩn ngoài đường, chẳng lẽ tôi không biết trẻ con tối không về nhà sẽ nguy hiểm sao? Tôi có dám nói lý do cho người khác không? Mà tôi có nói thì thay đổi được gì? Đành hôm sau nữa cũng về nhà trễ và tiếp tục ăn đòn. Tuổi thơ tôi như vậy là thể loại gì? Một chút niềm vui cũng không có. Không ai thèm chơi với tôi. Tôi lấy cành cây vẽ hình hai nhân vật trên nền đất rồi tự diễn, ông tưởng tôi thích vẽ nên cho học Mỹ thuật nhưng thực ra tôi không thích hội họa chút nào. Tôi cố tình không về nhà, cố tình lang thang ngoài đường, chính là tôi muốn đối đầu lại với ông!”.
Trong ánh nhìn mơ hồ, tôi thấy bức hình ông ta trên bia đá đang mỉm cười, tôi lấy tay gõ gõ vào mặt bia, rất lạnh, nói như van xin: “Sao ông không mắng tôi đi?”.
Khi còn sống, ông ta rất ít khi cười với tôi. Bây giờ ૮ɦếƭ rồi lại chỉ toàn cười, nhưng tôi có gõ thế nào thì ông ta cũng không còn nói chuyện với tôi nữa. Ông chỉ cười, mãi mãi cười.
“Ông không muốn bận tâm đến tôi, cũng không hề mủi lòng khi đánh tôi lúc giận dữ. Ông chưa bao giờ quan tâm đến tôi.”
Lần cuối cùng gọi điện cho tôi, ông còn cáu gắt. Ông nói, sau này tôi có ૮ɦếƭ thì cũng đừng mò về nhà. Bây giờ tôi trở về, ông ấy lại không còn nữa, không bao giờ gặp nữa. Dù tôi có đi cùng trời cuối đất thì cũng không thể tìm thấy ông.
Tôi mím chặt môi, hai vai run lẩy bẩy. “Không tìm thấy ông, tôi cũng không buồn chút nào. Tôi đang vui, vì ông ૮ɦếƭ rồi nên tôi sẽ không bao giờ phải buồn nữa. Hôm nay tôi đến đây là muốn nói với ông rằng, tôi chọn đại một người đàn ông lấy làm chồng, bởi dù sao thì lâu lắm rồi tôi không có hạnh phúc. Niềm vui, hạnh phúc, tôi chưa bao giờ có được.”
“Em yêu…”, giọng của Mục Thần Chi đột ngột cất lên từ phía sau.
Tôi giật mình, túm chặt phần áo trước иgự¢ rồi quay đầu lại. Giọng nói kinh ngạc biến thành tiếng thở dài thườn thượt: “Anh đến bao giờ vậy?”.
Những lời tôi nói vừa nãy liệu anh ta có nghe thấy không? Nếu nghe được thì tốt, ai bảo anh ta là con trai của Tần Vãn Chiếu chứ? Tốt nhất là anh ta nên biết những thù hận trong tôi để sau này tôi khỏi phí lời.
Tôi đã khom người một lúc lâu nên mắt mũi tối sầm, cũng chẳng biết mình ngã về hướng nào nữa. Mục Thần Chi dang tay ôm trọn lấy tôi. Lòng bàn tay hơi lạnh lấm tấm nước mưa vỗ nhẹ lên trán tôi, hai hàng lông mày chau lại. “Em sốt rồi!”
Tôi gỡ tay anh ta ra, lảo đảo bước đi. Mục Thần Chi tóm lấy cánh tay tôi từ phía sau. “Chúng ta nói chuyện chút đã.”
“Mục Thần Chi, ông Trời có đức hiếu sinh, anh đi làm gì thì đi đi, tôi còn có việc của mình.”
“Đứng còn không vững, em có thể làm được việc gì chứ?” Mục Thần Chi bỗng nổi giận, túm lấy cổ áo lôi tôi xuống núi.
Những giọt mưa thấm vào quần áo, sức lực của tôi cũng bị gió làm cho tiêu tan hết, người tôi mềm nhũn, mặc anh lôi kéo.
Mục Thần Chi cúi đầu, trừng mắt nhìn tôi. “Đứng thẳng lên!”
Sao anh không nói đứng vững vào? Anh cứ trừng mắt đi, tôi đã nghĩ rồi, nếu anh buông tay, tôi sẽ nằm ngay xuống đây, mặc kệ tư thế có đẹp hay không.
Tôi ngẩng gương mặt vô hồn nhìn Mục Thần Chi. Những giọt nước mưa từ tóc rơi xuống lông mày rồi thuận đường đi xuống cằm anh ta một cách lặng lẽ, chỉ có những đường gân xanh trên cổ là cứ phập phồng lên xuống theo từng nhịp thở, trông thật đáng sợ.
Cuối cùng Mục Thần Chi cũng hết kiên nhẫn, vác tôi xuống núi. Thân hình anh ta rất cao, bước đi dài, tôi như một loài động vật không xương bị anh ta vắt qua vai, cả thế giới đều trở nên mờ mịt, quay cuồng.
Xe chạy rất nhanh, tôi chỉ nhìn ra ngoài cửa, cảnh vật như đều bị đảo ngược trong mắt, tôi cũng chẳng biết mình nhìn thấy những gì. Đến bệnh viện, tôi ngồi dựa vào sô pha, toàn thân mềm nhũn. Tôi là con gái của Phó Khải Hoa. Mục Thần Chi hận tôi nên mới không còn lòng dạ nào chuyện trò với tôi nữa. Anh ta ngồi bên trái tôi không nói lời nào, cuối cùng kéo tôi lại gần, tôi cứng đầu cứng cổ hướng về phía ngược lại. Chúng tôi cứ gượng gạo giằng co nhau mãi. Anh khăng khăng quàng tay qua đầu tôi, cảm giác ống truyền nước quấn qua cổ lạnh toát, lúc đó tôi liếc xuống mới biết trên tay anh ta cũng cắm kim truyền, chỗ cắm kim sưng tấy.
Máu!
Tôi vừa ngước nhìn lên thì đập đầu vào giá đỡ, bệnh viện này thật sơ sài, dây của những bình truyền nước được cố định lại với nhau một cách tùy tiện rồi treo ở phía trên. Bỗng “ầm” một tiếng, có một bóng đen xoẹt qua, Mục Thần Chi kịp thời đứng dậy đỡ lấy bình nước vừa rớt xuống. May mà anh ta nhanh chân nhanh tay nên tôi mới không bị đập vỡ đầu, nhưng động tác lại quá mạnh khiến toàn bộ giá đỡ bên phía anh ta đổ sụp.
Choang…
Y tá vội vã chạy đến định mắng cho trận nhưng bị ánh mắt của Mục Thần Chi làm cho khi*p sợ, chỉ biết dọn dẹp đống đổ nát.
Tôi nhích sang bên cạnh một phân thì anh lại nhích sang hai phân, như thể muốn dính luôn vào tôi vậy. Cô y tá chọc một chiếc kim khác vào tay Mục Thần Chi rồi quở trách tôi: “Cô đừng động đậy nữa được không? Hễ cô cử động là anh ta làm theo, cô xem tay anh ta sưng tấy lên rồi này, máu bị hút ra chảy ngược lên mà cũng không thèm quan tâm”.
Tôi chán nản, không cựa quậy gì nữa. Ấy vậy mà Mục Thần Chi còn chưa bằng lòng, lại vòng tay qua đầu tôi. Tôi nhìn chằm chằm vào chai nước truyền đang nhỏ từng giọt tí tách, nhất quyết không chịu dựa vào người anh ta.
“Cô dựa vào vai người ta một tí thì ૮ɦếƭ à?” Cô y tá có vẻ không thể chứng kiến thêm cảnh tượng trước mắt được nữa nên tiếp tục lên tiếng.
૮ɦếƭ không ૮ɦếƭ được nhưng liệu tôi có thể cư xử với Mục Thần Chi tốt đẹp như chưa từng có chuyện gì xảy ra được không?
Tôi dựa vào vai Mục Thần Chi một cách miễn cưỡng, nước mắt đua nhau tuôn trào. Anh ta không an ủi tôi, chỉ có bàn tay là vòng ra trước nhéo tai tôi như thường lệ. Anh ta làm thế, nước mắt tôi càng rơi nhanh hơn, tôi lấy tay bụm miệng nhưng hai vai cứ run lên bần bật.
Lúc truyền nước xong đã là tảng sáng. Vào đến khách sạn, tôi co người trên ghế sô pha để ngủ. Mục Thần Chi không phản đối, đứng dựa vào cửa sổ gọi đồ ăn, giọng nói rất nhẹ, có lẽ là sợ sẽ làm tôi thức giấc.
Bữa ăn rất thịnh soạn, năm món mặn, hai món canh. Mục Thần Chi gắp thật nhiều thức ăn vào bát cơm rồi đẩy về phía tôi, nói cụt ngủn: “Ăn”.
Nói như quát người ta thế, tôi không có hứng ăn.
Tôi quay lưng lại nhưng mãi không thấy động tĩnh gì, vừa quay đầu thì chiếc bát trước mắt bỗng phóng to. Anh ta vẫn bưng nó nãy giờ. Tính khí Mục Thần Chi thế nào, tôi biết chứ. Tôi đấu không lại, cũng chẳng dám làm mình làm mẩy quá, đành ngồi thẳng dậy, gắp từng gắp cơm bỏ vào miệng. Mục Thần Chi ngồi ghế đối diện, cắm cúi ăn.
Bình thường Mục Thần Chi ăn không ít, vậy mà hôm nay mới được nửa bát cơm đã dừng lại, chau mày hệt như lúc uống thuốc vậy, gương mặt trắng bệch như tờ giấy, tưởng chừng chỉ cần chọc nhẹ một phát là sẽ thủng một lỗ lớn.
Thế này là thế nào? Không phải muốn nói chuyện sao? Còn làm mặt giận làm gì chứ? Ngay cả mở miệng ra nói mà anh cũng không thèm, đã buồn bã như thế mà cũng không nhắc đến chuyện chia tay. Rốt cuộc là anh muốn thế nào?
Tôi cắn môi rồi nằm phịch xuống sô pha, hằn học trở người.
“Đi lên giường ngủ.”
Không đi.
Mục Thần Chi buông đũa bát, kéo vai áo tôi rồi lột tất cả ra quăng lên giường, sau đó đóng cửa đi ra ngoài.
Ngoài cửa không một tiếng động, tôi thở dài một tiếng, đi rồi cũng tốt, anh không muốn gặp tôi, tôi cũng chẳng muốn nhìn thấy anh!
Quần áo không còn, tôi mơ màng thi*p đi, bỗng cảm giác chiếc giường như bị lật ngược. Tiếp đó, bàn tay Mục Thần Chi thoang thoảng mùi sữa tắm vòng qua tôi. Tôi không dám động đậy, cơ thể như đông cứng. Bàn tay Mục Thần Chi tiếp tục tham lam di chuyển khắp cơ thể tôi nhưng khiêu khích mãi vẫn không thấy tôi có động tĩnh gì, anh ta liền ra sức lật tôi lên rồi nhéo cằm, ép tôi phải nhìn thẳng vào anh ta. Bị anh ta nhéo đến phát đau mà tôi vẫn không chịu lên tiếng. Mục Thần Chi có làm mưa làm gió gì thì người tôi vẫn cứng đơ. Chỉ có đôi mắt đỏ mọng là cứ nhìn anh ta chằm chằm. Tâm trạng và sự kiên nhẫn của anh ta hôm nay cực kỳ xấu, cuối cùng anh ta tức giận, điên cuồng dang hai chân tôi ra.
“Em chỉ biết mỗi trò này thôi đúng không?” Đau ૮ɦếƭ mất, tôi không phải là diễn viên múa.
“Anh an ủi em, em có muốn không?” Anh ta nhăn mặt theo từng động tác, mồ hôi rơi nhỏ từng giọt xuống má tôi.
Thấy tôi vẫn không có phản ứng gì mà vẫn trừng mắt nhìn, anh bèn chau mày, thì thầm: “Nhắm mắt lại!”.
“Không!”
Cuối cùng Mục Thần Chi cũng thấy chán, ôm đầu tôi áp sát vào иgự¢ anh, không dám nhìn ánh mắt và sắc mặt của tôi.
Cơ thể anh ướt đẫm mồ hôi như dầm mưa. Còn tôi thì chẳng khác gì một con bò bị người ta xỏ mũi rồi cưỡi lên, vậy mà vẫn cứ lao đầu về phía trước, mệt bở hơi tai nhưng vẫn không chạm được đến một sợi lông của kẻ cưỡi trên lưng mình.
Mục Thần Chi làm chuyện đó xong rồi thì mệt mỏi nằm bên cạnh tôi, không nói gì, chỉ ôm tôi thật chặt, đôi môi nóng bỏng hôn lên trán tôi từng chút từng chút một. “Em yêu. Hôm nay anh thật tồi tệ, anh không nên đánh em. Em đừng giận nữa, chúng ta làm lành nhé! Được không?”
Trước đây dù có tức giận đến mấy, anh cũng không dám bạt tai tôi như thế! Tôi nhắm mắt, nước mắt lại tuôn ra từ khóe mi. “Mục Thần Chi, anh nghĩ chúng ta có thể tiếp tục ở bên nhau được không?”
“Hai chúng ta là hai chúng ta, sao lại không thể ở bên nhau được chứ?”
Anh là con trai của Tần Vãn Chiếu, tôi là con gái của Phó Khải Hoa, anh chơi đùa tôi, tôi cũng không yêu anh. Hai chúng ta là như thế, sao có thể sống bình yên bên nhau? Một kẻ thay đổi khôn lường như anh, tôi thấy sợ. Anh có yêu tôi hay không, tôi cũng không có sức đi tìm hiểu. Tình yêu dù có đẹp hơn thế, cuối cùng cũng chỉ là bong bóng xà phòng. Huống hồ yêu anh, tôi cũng chẳng có đủ hơi sức.
Tôi cười nói: “Ở với một kẻ xa lạ thì em có thể chấp nhận nhưng còn với anh thì thôi đi”.
Hơi thở của Mục Thần Chi mỗi lúc một nặng nề, gương mặt anh như bị dao cứa, không thể miêu tả được đó là sắc thái cảm xúc gì. Ánh mắt rực lửa như có thể khoan thủng từng lỗ to trên người tôi, tôi bất giác nhắm mắt chờ vòng tay anh vươn lên xiết cổ mình. Chiếc giường rung lên, sau đó là tiếng đóng cửa cái “rầm”.
***
Tôi ngủ một mạch đến khi mặt trời lên cao, không mơ thấy gì. Tỉnh dậy, tôi dọn dẹp đồ đạc lên đường về nhà. Về đến nhà, chìa khóa tra vào ổ còn chưa xoay được một vòng thì cánh cửa đã mở.
“Con xin lỗi! Mẹ, tối qua…” Cứ tưởng là mẹ nên tôi vội vàng xin lỗi, ai dè vừa ngước lên nhìn thì cằm suýt rơi xuống đất.
Mục Thần Chi mặc chiếc áo phông màu vàng nhạt rộng rãi, ống tay áo xắn lên tận khuỷu, một chú mèo con đang ngủ ngon lành trong vòng tay. Nhìn điệu bộ anh ta vô cùng trẻ trung, chẳng khác sinh viên đại học là mấy. Trong khi anh mỉm cười thì tôi lại chớp mắt liên tục rồi lùi lại nhìn số nhà trên cửa. Phòng 303 dãy 3, không sai, đây chính là nhà tôi.
“Anh ở đây làm gì?” Tôi hét lên không chút khách khí rồi đưa mắt nhòm ngó xung quanh. “Mẹ tôi đâu?”
“Mật Mật, sao lại ăn nói với chồng như thế?” Mẹ từ trong bếp bước ra, trừng mắt với tôi.
Chồng cái gì chứ?
Bà lau tay vào chiếc tạp dề, cười tít mắt với Mục Thần Chi. “Tiểu Mục, con đừng để bụng, con bé này từ nhỏ đã không hiểu chuyện rồi. Đúng rồi, món sườn xốt mật ong, xương sườn mẹ đã ướp gia vị ba mươi phút, giờ làm thế nào nhỉ?”
“…” Thế giới này phải chăng sắp sụp đổ đến nơi rồi?
Phó Tiểu Mật! Không nên kinh ngạc, không nên căng thẳng, chẳng qua chỉ là một cơn gió vừa thổi từ sao Hỏa đến thôi!
“Để con.” Mục Thần Chi đặt con mèo vào tay tôi, cười hi hi rồi cùng mẹ tôi đi vào bếp. Sau đó là tiếng hai người họ trò chuyện vui vẻ.
“Xương sườn nhúng qua nước sôi, không cần cho quá nhiều dầu ăn, để lửa vừa phải, sau khi cho đường thì phải đảo liên tục.”
“Ừm ừm, Tiểu Mục, thế ba muỗng đường có đủ không?”
Kiểu quan hệ thân mật này quá sức tưởng tượng. Những tưởng tối qua, thái độ của tôi rõ ràng như thế, Mục Thần Chi đóng sầm cửa ra đi thì coi như mọi chuyện đã chấm hết chứ? Xem ra tôi đã đánh giá thấp năng lực của anh ta. Mục Thần Chi chính là tên gian thần xảo quyệt, mẹ tôi nhất định là đã bị anh ta mua chuộc. Mẹ tôi mà biết vị Thực Thần “Tiểu Mục” này chính là con trai của Tần Vãn Chiếu thì đã sớm ném anh ta vào chảo dầu chiên chín rồi!
Trước khi biết rõ được ý đồ của Mục Thần Chi khi xuất hiện tại nhà tôi, tôi lựa chọn phương pháp im lặng, vểnh tai nghe ngóng.
“Năm muỗng đi, Mật Mật thích ăn ngọt, nhưng nhiều đường quá thì cô ấy sẽ bị đau dạ dày. Năm muỗng là vừa đủ.”
“Tiểu Mục, công việc của con bận như thế mà còn có thời gian đích thân xuống bếp nấu nướng sao?”
“Mật Mật vẫn luôn nói đồ ăn mẹ làm là ngon nhất, muốn con rèn luyện tay nghề, mau mau đạt tới trình độ như mẹ. Mẹ à, có gì mẹ chỉ bảo con nhiệt tình vào nhé!”
Trời ơi! Cái kẻ Ϧóþ cổ tôi không thành này chớp mắt đã dùng lời đường mật đánh vào hậu phương là mẹ tôi như thế đấy. Còn dùng tôi làm đòn bẩy để nâng hình tượng anh ta lên cao nữa chứ. Gian tặc! Một tên gian tặc khẩu phật tâm xà! Đợi đã, anh ta gọi gì nhỉ? Mẹ?
Tràng cười của mẹ tôi vọng ra, tôi biết rằng đại cục đã được định đoạt. Chả trách tối qua anh ta bỏ tôi mà đi, hóa ra ồn ào cãi vã cả buổi như thế là để chuyển biến thế trận. Đợi khi tôi phản công thì hậu phương cuối cùng của tôi đã bị rơi vào tay địch. Anh ta bài binh bố trận như thế thì đến đội quân tiên phong của chị Giang[1] cũng bị thu phục. Giờ thì Mục Thần Chi chỉ đợi tôi hạ νũ кнí đầu hàng thôi! Đúng là nham hiểm!
[1] Tên gọi thân mật của nữ liệt sĩ Giang Trúc Quân.
Lúc ngồi ăn, Mục Thần Chi luôn gắp cho mẹ tôi đầu tiên, nhìn bà mừng ra mặt khen anh hiểu lễ nghĩa, tôi cũng không tiện cãi lời. Hiếm khi thấy mẹ vui vẻ như thế, sao tôi có thể nhẫn tâm vạch trần chân tướng sự việc ngay lúc này được, nhưng khi hai người họ bàn đến việc hợp tác giữa hai công ty thì tôi không thể ngồi yên được nữa.
“Mẹ, sao mẹ có thể suy nghĩ đơn giản như thế được? Chúng con còn chưa kết hôn mà.” Sự việc vốn đã rối rắm chẳng đâu vào đâu, nếu việc kinh doanh lại lằng nhằng nữa thì liệu tôi còn có ngày ngóc đầu lên được không? Ai mà biết cái ૮ɦếƭ của bố tôi có liên quan gì đến mẹ của Mục Thần Chi hay không? Anh ta là một tên gian tặc, liệu thứ anh ta đem đến lần sau có phải là sợi dây chuyền vàng?
“Con thì không suy nghĩ đơn giản chắc? Tiểu Mục đợi con bao nhiêu năm như thế mà con lại lấy cớ này cớ nọ để kết hôn với Tiêu Hàn Ý. Chẳng trách Tiểu Mục để bụng, bây giờ con còn nhiều chuyện gì chứ?”
“Con…” Tôi đã trở thành một đứa con gái lưu manh ruồng bỏ chồng con. “Mẹ, chúng con vẫn chưa kết hôn mà!”
Mẹ tôi đứng dậy đi lấy từ trong ngăn kéo ra một quyển sổ màu đỏ, mở ra và chỉ vào tấm ảnh người con gái trên đó, hỏi: “Đây có phải là con không?”.
“Phải.” Loại sổ đăng ký kết hôn tự tạo này chỉ mấy trăm tệ là có thể mua trên mạng được mà!
“Vậy thì được, kết hôn rồi thì sống cho tốt.”
Tôi có nói gì thì cũng vô ích. Người ta đến đây là có chuẩn bị từ trước, giấy kết hôn giả cũng chuẩn bị đâu vào đấy. Ngay cả con mèo giống Mỹ, lông ngắn mà mẹ tôi thích cũng xuất hiện. Tôi có nói thế chứ nói nữa cũng chẳng ăn thua gì, việc này tôi chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình thôi.
Tôi gắp một miếng thịt kho tàu cho vào bát cơm của Mục Thần Chi, cắm mạnh đôi đũa vào bát anh ta, nói như rít qua kẽ răng: “Đồ lừa đảo, ăn nhiều vào! Gắp thịt mà ăn!”.
Đáng tiếc là đôi mắt đầy căm giận của tôi không hề có sức sát thương nào đối với Mục Thần Chi, anh ta cười nhã nhặn: “Ồ, cảm ơn vợ yêu!”
Tôi ăn bữa cơm trong sự căm giận ngút trời, đến khi đồng hồ điểm hai mươi hai giờ mười tám phút, Mục Thần Chi vẫn ngồi ì trên ghế sô pha như con chim già ấp trứng không chịu rời tổ. Trông điệu bộ anh ta nói chuyện với mẹ tôi hòa hợp như thể quen biết đã lâu.
Tôi vừa bước được một chân vào phòng ngủ thì đã thấy mẹ tôi theo sát đằng sau, khệ nệ ôm chiếc chăn mới màu mật ong che hết nửa mặt. Bà nói vọng xuống phòng khách: “Con trai, tối nay hai đứa dùng tạm cái chăn này nhé!”.
Thế giới này đúng là sắp sụp đổ thật không? Còn gọi là “con trai” rồi cơ đấy.
Tôi đóng chặt cửa rồi kéo tay bà đến trước cửa sổ. “Mẹ không có con trai đến phát điên rồi sao? Mới gặp nhau lần đầu mà anh ta nói gì mẹ cũng tin được sao?”
“Mẹ có ngốc đâu. Không giấu gì con, trước đây một tháng, Tiểu Mục đã đến thăm nhà ta, mẹ cũng đã gặp bố mẹ nó.”
Tim bỗng như ngừng đập, tôi tròn mắt lắp bắp hỏi: “Gặp… gặp rồi sao?”.
“Ừ, họ cũng hiểu lễ nghĩa lắm.”
Chắc chắn không phải Tần Vãn Chiếu, đến giấy kết hôn mà anh ta còn làm giả được thì chuyện thuê hai diễn viên đóng thế chẳng phải cũng dễ như trở bàn tay sao? Tô Na Na nói quả không sai, đây là một âm mưu! m mưu này đã bắt đầu từ một tháng trước hoặc có thể sớm hơn thế, khi tôi còn chưa biết điều gì. Anh ta lao tâm khổ tứ bày trò như thế, rốt cuộc là định làm gì?
Mẹ tôi nắm tay tôi hết lòng khuyên nhủ: “Mật Mật à, Tiểu Mục là người rất tốt, giúp đỡ chúng ta không ít trong việc kinh doanh, lại thực lòng quan tâm đến con. Con cứ nghe mẹ đi, đừng nhớ đến Tần Niệm nữa, cố gắng sống tốt với Tiểu Mục nhé!”.
“Con phải nói với mẹ rằng chuyện này kỳ quặc đến mức không thể lý giải được, chúng ta cẩn thận không thì lại bị rơi vào bẫy. Đến lúc đó mẹ có chịu được không? Thế nên thôi đi.”
Mục Thần Chi ở ngoài không để tay chân ngơi nghỉ phút nào, diệt hết vi rút cho cái máy tính, còn giúp mẹ tôi cài trò Nông trại vui vẻ, rồi tắm rửa xong xuôi đâu đấy mới vào phòng ngủ.
Mục Thần Chi vừa khóa trái cửa lại, tôi đã nhảy dựng lên giường hét lớn: “Mục Thần Chi!”.
“Muộn rồi, nhảy nhót cái gì?”. Anh ta vừa lau đầu vừa nhìn tôi bằng ánh mắt lười biếng. “Anh sẽ giải thích cho em, em cứ ngoan ngoãn nằm đó. Anh nói gì thì em cũng đừng ngắt lời, chỉ nghe thôi, được không?”
Giọng nói dịu dàng, chân thành của Mục Thần Chi như cái kim vô hình đâm vào quả bóng đã bơm căng khí. Cho dù trong đó là nộ khí, dũng khí hay oán khí thì nó cũng có thể nổ tung trong chớp mắt. Cổ nhân nói không sai: Phải hăng hái xông trận đến lần thứ ba thì hơi sức mới cạn. Giờ tôi có cảm giác sức lực của mình tiêu tan hết, cũng hiếm khi anh ta muốn nói chuyện thành khẩn thế này. Mà thẳng thắn đối với ai cũng là điều tốt! Tôi lấy lại tinh thần, ngồi với tư thế thật nghiêm túc, đợi anh ta mở lời.
Mục Thần Chi ngồi bên tôi, với tay tắt đèn, trong bóng tối, không khí bỗng trở nên âm u lạnh lẽo. Tim tôi bắt đầu đập thình thịch, thình thịch.
Giọng nói trầm ấm như tiếng đàn dương cầm của Mục Thần Chi ngân nga bên tai tôi: “Anh vốn muốn cắt đứt quan hệ với em… Nhưng lý do thứ nhất khiến anh hòa giải chính là anh không thể chứng kiến cảnh tượng em vui vẻ bên người đàn ông khác!”.
“Cái gì mà vui vẻ bên người đàn ông khác?” Tôi từ đầu chí cuối chỉ ở bên một người, còn là một tên du côn nữa chứ!
“Ngồi yên, ngồi yên.” Mục Thần Chi đặt tay chân tôi ngay ngắn lại rồi tiếp tục nói: “Thứ hai, vì việc của người khác mà dày vò bản thân, đó không phải là tính cách của Mục Thần Chi. Anh muốn nói đến việc của bố em với mẹ anh. Cái nào quan trọng hơn cái nào, anh còn không phân rõ được, vậy thì dựa vào đâu để có thể lấy em?”.
“Cái đó tôi có thể phân rõ nhưng tôi cũng chưa từng nói là sẽ lấy anh. À, những việc trước kia đã nói thì bây giờ không tính nữa! Anh đừng có nheo mắt đe dọa như vậy, không dễ dọa được tôi đâu.”
“Anh sớm biết em sẽ chơi xỏ anh nên một tháng trước đã đến gặp mẹ em. Chuyện giấy đăng ký kết hôn giả hay bố mẹ giả thì có thể khó chấp nhận nhưng nếu không làm thế, liệu em có chịu ngoan ngoãn ngồi đây nghe anh nói hết chuyện này không?”
“Giải thích đủ rồi sao?” Đây gọi là giải thích cái nỗi gì, nói trắng ra là không muốn chia tay thì có!
“Còn những chuyện khác, đợi xong việc hãy nói.” Xong việc gì?
Mục Thần Chi bỗng nheo nheo mắt, tia nhìn gian tà rồi vòng hai tay qua đầu tôi. Tôi đoán sắp có sự chẳng lành nên vội lấy tay bịt miệng, quả nhiên anh ta cúi xuống hôn rối rít lên cổ tôi.
“Nham hiểm.” Đến chuyện này cũng bày trò lừa bịp!
“Này, em nói gì đấy?” Mục Thần Chi cắm cúi hành động, phát ra những tiếng ՐêՈ Րỉ như nam châm hút sắt.
“Em mệt rồi.” Tôi khó nhọc lên tiếng.
“Vậy để anh.”
Để anh cái gì chứ?
Tôi vừa định mở lời thì đã bị Mục Thần Chi khóa môi lại. Hơi thở nóng hổi phả lên hai má, tôi còn cảm nhận rõ dây thần kinh bên thái dương của anh ta áp vào da thịt tôi không ngừng phập phồng. Anh ta như ngọn lửa trên sao Hỏa thiếu đốt cơ thể tôi khiến tôi cũng mạnh mẽ, quyết liệt hẳn lên. Tôi cố sức đẩy ra nhưng Mục Thần Chi lại trượt miệng xuống vị trí thấp hơn, vén cao váy ngủ của tôi lên rồi nhấm nháp tôi như một món ăn, tay còn lại sờ soạng điên cuồng xuống phía dưới.
Tôi kêu lên một tiếng rồi trừng mắt quát: “Anh đã làm xong chưa?”.
“Lát nữa anh mới xong, em có bằng lòng không?” Mục Thần Chi cắn vào cằm rồi Lเế๓ láק cổ tôi như một con mèo, cằn nhằn oán trách: “Xong lúc nào chẳng lẽ em lại không biết, lại còn hỏi”.
“Mục Thần Chi…” Thế mà nói là hỏi sao?
Rõ ràng là tôi mắng chửi nhưng âm thanh phát ra lại thành tiếng ՐêՈ Րỉ, vừa mở mồm đã ân hận. Trong bóng tối, ánh mắt anh ta thăm thẳm, giống như có gì đó cuộn xoáy lại rồi đông cứng. Cảm giác chân mình hơi đau, mọi việc thế là xong, tôi lại bị anh ta đánh chiếm thành công. Định vùng vẫy, giằng co, hoặc dứt khoát không động đậy, nhưng Mục Thần Chi vốn nắm rõ tâm tư, thậm chí là mọi nơi trên cơ thể tôi như lòng bàn tay, chỉ cần giở một thủ đoạn nhỏ là sự căm phẫn tột cùng trong tôi đều chỉ như đánh vào một tảng bông. Tôi cũng chỉ là một người có thế chống cự lại Mục Thần Chi nhưng không thể chống cự nổi những đòi hỏi của chính cơ thể mình.
Nghe anh ta thở hổn hển từng cơn, tôi xấu hổ đỏ ửng cả mặt mày, vậy mà anh ta vẫn thản nhiên như không. Con người Mục Thần Chi có thể ham muốn bất cứ lúc nào, cho dù là ở nhà tôi hay ở bất cứ nơi đâu, anh ta cũng không cần biết, động tác thì vô cùng mạnh mẽ. Tôi phải bịt miệng anh ta lại mà cầu khẩn: “Anh nhỏ tiếng một chút!”.
Anh ta nhếch khóe môi, cười mãn nguyện nói: “Sẽ cố gắng hết sức”.
Tôi sắp mệt đứt hơi nhưng vẫn cố đấm thật mạnh vào lưng anh ta. “Đây gọi là cố gắng hết sức à?”
Mục Thần Chi sững sờ. “Này, vợ yêu, em làm anh sợ đến mức phát bệnh thế là không tốt đâu.”
“Anh đúng là đồ cầm thú!”
“Là thần thú!”
“Anh chỉ biết giở thủ đoạn, ngay từ đầu đã thế, hễ nói không được là lại giở trò lưu manh.”
“Nhưng anh chỉ giở trò với mình em thôi.”
“Chỉ mình tôi sao? Thế cái cô người mẫu, cô minh tinh, vân vân và vân vân thì sao?”
“Mấy cô đó không cần anh phải giở trò.”
“Anh cút đi cho tôi.”
“Kiếp này chỉ có em thôi, có cút đi đâu thì chúng ta cũng phải đi cùng nhau.”
***
Khi từ nhà rời đi, tôi mới hoảng hốt nhận ra, Mục Thần Chi không hề đề cập với tôi chuyện cái ૮ɦếƭ của Phó Khải Hoa liệu có liên quan đến mẹ anh ta hay không, cũng chẳng giải thích tại sao lại tự ý đến trường học xin nghỉ phép cho tôi, càng không hé răng tiết lộ tại sao đã đặt vé máy bay đi Polynesia rồi mà lại ngồi máy bay đến Barcelona?...
Nhìn những sinh viên ra ra vào vào khu giảng đường, tôi nghĩ, cuộc sống vốn là như thê, đâu có phức tạp như mấy bộ phim ân oán trên kênh TVB. Mặc kệ đi, dù sao Mục Thần Chi cũng không thể hại tôi.
Cả buổi sáng hôm ấy, tôi ngủ gật trong lớp như thường lệ. Lúc tỉnh dậy, tôi cứ ngỡ là ngày tận thế vì không thấy bóng dáng của Tô Na Na và Tiêu Hàn Ý đâu cả, ngay cả mấy học sinh ngoan ngoãn cũng bỏ tiết. Phải chăng ngày tận thế đã đến?
Tôi ra cổng trường mua một cốc cà phê, định tìm một cái ghế trống nào đó dưới gốc phượng trong trường đánh một giấc. Vừa uống được một ngụm cà phê thì thấy một bóng hình quen thuộc đứng xa xa đang dõi về phía tôi rồi lại mau chóng nhìn đi chỗ khác.
Tôi bước thấp bước cao chạy vội về phía đó, túm chặt lấy cánh tay cô ấy: “Nữ vương chạy đi đâu đó, sao lại chạy thế? Thấy tớ mà như nhìn thấy ma vậy?”.
“Ha ha, nhìn thấy ma thì sợ hãi chứ sao!” Tô Na Na đẩy chiếc kính râm to bự lên cao.
“Haizzz, vị mỹ nhân này phải chăng là mưu nữ lang nhiệm kỳ kế tiếp?” Tôi không đợi Tô Na Na kịp trả lời, bèn kéo chiếc kính trên mặt cô ấy xuống, cánh tay tôi lập tức đứng lại giữa không trung. “Mắt cậu sao vậy?”
Tô Na Na nhíu mày, dùng tay che vết thương. “Không ૮ɦếƭ được đâu.”
“Cậu đánh nhau sao? Ai bắt nạt cậu, tớ sẽ đi xử người đó!” Tôi dang hai tay định ôm Tô Na Na an ủi.
“Cút đi!” Tô Na Na hất mạnh bàn tay của tôi.
Tôi loạng choạng va vào ghế đá, những người đi qua đều ngoái lại nhìn. Tôi xoa chỗ đầu gối bị trầy xước, mãi lâu sau mới nở được nụ cười, chỉ cảm thấy xấu hổ và trái tim mình nặng như chì.
Quen nhau đã hai năm, Tô Na Na chưa bao giờ nói với tôi như thế, chưa bao giờ. Cho dù cách một lớp kính râm dày cộm nhưng tôi vẫn cảm nhận được đôi mắt rực lửa của Tô Na Na khi nhìn tôi, có vẻ oán giận và cả căm ghét.
Tô Na Na “hức” một tiếng thành điệu cười mỉa mai: “Tớ không sao, chỉ là kết bạn với một gã đàn ông không có lương tâm. Quá khứ bừa bãi của anh ta chưa được thu dọn thì đã bị cái con hồ ly tinh đê tiện đó bắt mất rồi”.
“Hì, cây sắt như cậu cũng có ngày nở hoa, chàng mỹ nam nào mà tốt số thế?”
Tô Na Na lấy trong túi xách một tờ báo ra che mặt rồi ngửa cổ, ngồi dựa vào lưng ghế. “Lão tiện nhân đó thì có gì hay ho chứ. Cậu với đại thần thế nào rồi?”
Tôi không tiện hỏi thêm, đem chuyện hôm trở về nhà kể cho cô ấy nghe, sau đó nói: “Tớ bị anh ta trêu đùa bao nhiêu lần rồi. Tớ còn có thể làm gì chứ? Thôi giờ việc đến đâu hay đến đó. Dù sao thì tớ cũng sẽ không lấy anh ta, kiên quyết chia tay. Tớ không tin anh ta có thể giằng co được mãi”.
Tô Na Na cười nhạt. “Phó Tiểu Mật, lý do đó của cậu hết hạn rồi. Tớ thấy cậu rõ ràng yêu anh ta đến mức không thể dứt ra được, ngay từ đầu đã yêu anh ta rồi!”
“Sao tớ có thể yêu con người đó chứ?” Người trong tim tôi mãi chỉ có Tần Niệm thôi. “Mục Thần Chi là thuốc phiện, còn Tần Niệm là cà phê đen của tớ. Mục Thần Chi có tác dụng làm giảm bớt đau đớn, còn Tần Niệm lại khiến tớ trằn trọc hằng đêm. Thuốc phiện là thứ mà nếu ta dùng lâu ngày thì sẽ bị phụ thuộc vào nó, không thể cai trong ngày một ngày hai được, cậu hiểu chứ?”
“Người khiến cậu trằn trọc hằng đêm là Mục Thần Chi mới phải chứ? Có phải anh ta thô lỗ đến mức cậu không thể phản kháng lại không? Có phải anh ta giống như những vị đế vương bá đạo trong tiểu thuyết, vừa sôi nổi vừa cứng rắn nhưng vẫn luôn ôm cậu rất chặt, chặt đến nỗi khiến cậu không thể thở được không? Hơi thở của anh ta có phải là hổn hển đến mức khó nghe? Còn nói thầm thì, còn…” Tô Na Na chồm lên cắn tai tôi một cách ám muội.
Tôi đỏ bừng mặt, đẩy cô ấy ra. “Thuốc độc trong mấy tiểu thuyết ngôn tình bắt đầu phát huy tác dụng với cậu rồi. Tớ là loại đàn bà ૮ɦếƭ mê ૮ɦếƭ mệt đàn ông thế sao?”
“Chuyện trai gái ở phía sau cánh cửa quả nhiên là chẳng có loại đạo lý nào nữa. Vậy cái ૮ɦếƭ của bố cậu, cậu định không truy cứu nữa sao?”
“Có chứ! Tớ đi điều tra về các cuộc gọi trong danh bạ nhưng tổng đài nói là thời gian quá lâu nên không thể kiểm tra lại được.”
“Xì, chỉ cần có đủ quan hệ thì những cuộc gọi của mười năm trước còn tra ra được nữa là.”
“Cũng đúng, cậu có số điện thoại của bánh nướng không?” Có lẽ Thiệu Bỉnh Hàm có thể giúp được việc này.
Tô Na Na đột nhiên đứng dậy, mặt mày biến sắc. “Cậu tìm anh ta làm gì?”
Mồm miệng tôi đúng là tai hại, sao có thể quên béng mất chuyện Tô Na Na thích tên bánh nướng chứ. “Điện thoại của tớ lần trước bị rơi hỏng rồi. Cậu biết tớ ngay số điện thoại của mình còn không nhớ nữa là. Số điện thoại không lấy lại được, tớ định nhờ anh ta giúp chút việc thôi.” Không có ý đồ gì khác.
“Tớ gọi giúp cậu là được rồi.” Tô Na Na cầm điện thoại do dự hồi lâu, lúc bấm nút gọi, hai hàng lông mày chau lại.
Tên người gọi đi nhấp nháy trên màn hình mười mấy lần thì mới nghe thấy giọng nói máy móc từ đầu dây bên kia: “Xin lỗi, số điện thoại bạn vừa gọi hiện không liên lạc được”.
Quan hệ của Tô Na Na và Thiệu Bỉnh Hàm không đến nỗi nào, không đến mức phải tắt máy lẩn tránh chứ? Nhìn những ngón tay nắm chặt điện thoại của Tô Na Na dần trắng bệch. Tôi quyết định không nên nhiều lời nữa. “Vậy để tớ tim Tiêu Hàn Ý cũng được.”
Tô Na Na “hứ” một tiếng lạnh nhạt. “Gặp chuyện cũng chỉ biết tìm người khác giúp!”
Câu nói này khiến tôi nổi cả gai ốc, có phải cô ấy bị ma nhập rồi không?
“Tớ nói chính tớ đấy!” Tô Na Na dúi tờ báo trong tay vào tay tôi. “Tớ hận một nỗi không cắt phăng được dây thần kinh của cậu, cậu tự xem đi, sau này gặp chuyện gì cũng nên để tâm một chút.”
Sau khi tan học, tôi bước vào thang máy đi thẳng lên tầng mười sáu, tờ báo đó vẫn nằm gọn trong túi xách. Thang máy kêu “ting” một tiếng rồi cửa mở, tôi thấy rất nhiều công nhân mặc đồng phục màu xám đang ra ra vào vào trong nhà mình.
“Nhẹ một chút, đừng làm bẩn những quyển sách ấy.” Tiểu Hàn nhắc nhở những công nhân đóng thùng, nhìn thấy tôi, anh ta lập tức gật đầu chào, nở nụ cười rất nghề nghiệp. “Phu nhân đã về rồi! Ông chủ đang ở trong thư phòng.”
Phu nhân cái gì chứ! Tôi không thèm thay giày mà chạy thẳng vào thư phòng. “Sửa soạn cái gì sao không nói trước với em một tiếng?”
Mục Thần Chi đang khom lưng thu dọn đồ đạc, tranh thủ ngơi tay cười với tôi. “Ừm, đang định gọi cho em đây.”
Đang định gọi sao? Đã bắt đầu tháo dỡ rồi thì gọi để làm gì?
“Lần trước anh nói là phải thay lại sàn nhà, không ở được nên phải đi du lịch. Lần này lại lấy lý do gì đây?” Tôi vứt túi xách lên bàn, ngồi trên ghế thở khó nhọc.
“Hi, heo con.” Mục Thần Chi cười tươi, tiến đến nhéo mũi tôi.
Tôi vội tránh. “Anh đừng có lừa em để đi bất cứ nơi đâu nữa! Nếu còn xin nghỉ học tiếp thì chắc học kỳ này em sẽ phải ca bài Đèn đỏ ký sự mất!”
“Em đúng là đồ não heo gan thỏ, đã học hành kém cỏi lại còn không dám quay cóp, vậy thì cứ ở đó mà hát Đèn đỏ ký sự đi.” Mục Thần Chi nhún vai, làm bộ mặt đừng có trách anh.
“Là em không muốn cùng hội cùng thuyền với tội phạm đấy chứ!” Tôi vênh cằm lên phản pháo. Nhưng chợt nhận thấy hình như có gì đó không phải. “Anh muốn chuyển chủ đề chứ gì? Thế tối nay em ngủ ở đâu?”
“Ngủ bên cạnh anh.”
Tôi chán nản khẩn cầu: “Mục Thần Chi, anh đã tìm cô gái nào khác chưa? Anh tha cho em đi, được không? Em xin anh! Đến bao giờ anh mới đồng ý chia tay em?”.
Mục Thần Chi mặt ỉu xìu, ném từng quyển sách vào thùng giấy kêu “bồm bộp”. Thấy anh ta làm mặt lạnh, tay tôi đang vò đầu bứt tai cũng buông xuống ủ rũ.
Chuyện chia tay, tôi đã nói cả trăm lần, thế mà Mục Thần Chi phản đối một trăm linh tám lần, lại còn đến như cơn bão tuyết khiến tôi lạnh cóng. Anh ta dùng anh mắt đe dọa tôi. Khi tôi nói điều đó một cách nghiêm túc nhất thì anh ta lại giở tuyệt chiêu khiến tôi không còn chỗ nào mà lăn lộn, đập đầu vào tường thì bốn vách đều là bánh ga tô, rất mềm, rất ngọt và vô cùng mê hoặc.
“Hi hi, Mục Thần Chi…” Tôi mon men đến gần, còn chưa kịp giở kế sách lạt mềm buộc chặt thì Mục Thần Chi đã phóng ánh mắt sắc lẹm đến. Ý định nói ra hai từ “chia tay” lại bị dập tắt một cách tàn bạo. Tôi cười ha ha gõ vào chiếc hộp trong tay anh ta. “Trong này đựng thứ gì thế?”
“Thư tình!”
Mục Thần Chi nhăn mặt nhìn rồi đẩy tôi sang bên, sau đó ôm chiếc hộp quý hóa đó đi thẳng, ném lại cho tôi cái bộ dạng vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo.
Tôi vung túi xách vào tường cho hả giận. Mục Thần Chi, sẽ có ngày tôi bắt anh phải tự móc hai mắt, đâm đầu vào tường mà rời khỏi cuộc đời tôi!
Căn nhà mời ngoài sức tưởng tượng của tôi. Tôi cứ tưởng nhà đại tư bản chí ít cũng phải mua một căn biệt thự lãng mạn có hai bể bơi nước nóng, trước đây tôi từng nói, muốn sau này tân gia của chúng tôi phải có hai cái bể bơi như thế, một cái để tắm, còn một cái chuyên để rửa rau. Mục Thần Chi đồng ý, nói nhà của chúng ta sẽ có hai bể bơi, một cái để làm vệ sinh cho vợ yêu, một cái để rửa rau.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc