Nhiễm Phi Trạch nhanh chóng chứng minh lễ nghĩa của anh ta còn nguyên.
Anh ta nhìn cái dáng ngã của Tô Tiểu Bồi, dùng vẻ mặt đứng đắn nói “Cô nương đi đường không chú ý như vậy thực là không nên. Cô nương xem, đường lớn nhiều người như vậy, tại hạ dù có lòng muốn giúp thì nam nữ thụ thụ bất thân, đành phải vì khuê danh của cô nương vậy...”
“Được rồi” Tô Tiểu Bồi khoát tay ngắt lời “A Trạch đã hạ màn, tráng sĩ lại lên sàn đấy à.”
Nhiễm Phi Trạch cười lớn. Cô nương này có phản ứng thú vị thật.
Anh ta hắng giọng “Cô nương có bị thương không?”
“Không.”Tô Tiểu Bồi động đậy chân. Không sao, về nhà thôi.
Cô ôm theo đồng đồ đổi bằng xương máu, cùng Nhiễm Phi Trạch đi về.
“Còn cô nương, chắc đã có hôn phối?” Đột nhiên anh ta hỏi lại cô.
“Chưa có.”
Tô Tiểu Bồi tiện miệng trả lời.
“Cô nương đã bao nhiêu tuổi rồi?”
Tô Tiểu Bồi đang định mở miệng đáp lời, đột nhiên nhớ ra đây là thời buổi nào, 27 tuổi, ây dà, không gả đi được chẳng phải lớn chuyện rồi sao? Nhưng mà là Nhiễm Phi Trạch đấy, anh ta chắc không ngạc nhiên thấy lạ đâu.
“Sắp 27 rồi.”
NhiễmPhi Trạch quả nhiên không quá ngạc nhiên, chỉ tò mò hỏi “Vì sao?”
Vì sao còn cần phải hỏi à. Nhưng Tô Tiểu Bồi lại hiểu:“Các cô nương ở đây nếu lớn tuổi còn chưa kết hôn thì là vì sao?”
“Thường là do phụ mẫu qua đời, không ai nuôi dưỡng. Hoặc là khuê danh bị bôi xấu, không ai muốn lấy, hoặc gia đình nghèo khó, không có của hồi môn, cũng có những người bị bán đi chứ không được gả đi. Cũng có người thì, ờ, kiêu ngạo, thân phận không cao nhưng lại ưa lựa chọn mà qua tuổi cưới gả.. Cho dù là vì sao lớn tuổi mà chưa cưới gả cũng sẽ khiến người khác coi khinh, dẫn đến thị phi.
“Ồ” Tô Tiểu Bồi gật gật đầu. Dẫn đến thị phi, bị người coi khinh, cô cũng coi như có kinh nghiệm với cái đất này rồi.
“Ở chỗ chúng ta, những cô nương kiêu ngạo, thích chọn lựa, thân phận thường thường rất nhiều, ta là một trong số đó.” Tô Tiểu Bồi thẳng thắn đáp, nghĩ kỹ thì, mình đúng mà. Xem mặt bao nhiêu lâu như vậy,cô lôi ai cũng ra một mớ tật xấu. Thật ra người ta có tồi tệ đến mức đó không? Có lẽ trong mắt đối phương cô mới là cái con mọt sách điều kiện chẳng ra sao còn giả vờ nọ kia ấy.
Tô Tiểu Bồi hồi tượng lại, giờ cô đang ở một thế giới khác, nhìn nhận những anh chàng kia ở một góc độ khác, cô thấy vẫn không khoái được bọn họ. Thích là thích, không thích là không thích, với tật xấu vấn đề gì đó đều chỉ là biểu hiện bên ngoài, lấy cớ thôi. Cô đáng ghét thế đấy.
“Cô nương.” Nhiễm Phi Trạch nhìn thấy biểu tình đặc sắc trên mặt Tô Tiểu Bồi, thở dài, nhíu mày rồi lại bĩu môi, liền không nhịn được gọi.
“Tráng sĩ thì sao? Đã bao nhiêu tuổi rồi? Tại sao còn chưa thành gia lập thất” Tô Tiểu Bồi lúc lắc cái đầu, muốn biết thêm về cái thế giới này một chút. Cô ở chốn này là một con người khác, nghèo đói thân cô thế cô đã chẳng nói, lại còn chẳng có chỗ ở, cô cũng biết chỉ đành sống như vậy thôi. Mong sao chóng tìm được Trình Giang Dực để quay về thế giới thường.
“Ta à?”Nhiễm Phi Trạch cười “Cô nương dò hỏi ta khiến ta thấy hứng thú đó.”
Lại nữa rồi. Tô Tiểu Bồi nhanh chóng đáp “Mời A Trạch xuống, để tráng sĩ trả lời.”
Nhiễm Phi Trạch ha ha cười, nói “Đã qua 29 rồi, sắp đến tuổi thành thân.”
Tô Tiểu Bồi bĩu bĩu môi, còn không quên khoe khoang chính mình nữa. Thế giới này cũng cho rằng đàn ông 30 tuổi là đóa hoa rực rỡ sao? Anh ta chẳng phải cũng đã đến tuổi làm ông, già rồi còn gì
“Vậy sao chưa thành thân”
“Điều kiện không tốt, cũng kén chọn nên qua mất thời điểm.”
Tô Tiểu Bồi chán không thèm lườm liếc anh ta nữa, vẫn tiếp tục đi.
Nhiễm Phi Trạch đuổi theo, cười hỏi “Cô nương không hỏi tiếp nữa sao?”
Tô Tiểu Bồi cố ý nhìn thấy nụ cười giả nhân giả nghĩa của anh ta, không thèm hỏi nữa.
Nhiễm Phi Trạch nói “Ta lại rất muốn nói chuyện đó với cô nương.” Sau đó anh ta nói thật luôn
Chàng sinh ra và lớn lên ở một thôn nhỏ, phụ mẫu đều làm nông, cha trồng trọt mẹ dệt may, ngày tháng cũng an bình mà qua. Khi còn nhỏ chàng rất nghịch ngợm, tò mò với tất cả mọi việc, luôn tháo dỡ mọi đồ đạc trong nhà xem cấu tạo. Những công cục làm nông, dệt vải của phụ mẫu thậm chí đến bếp lò cũng đã từng qua tay chàng.
Phụ thân đánh mắng chàng liền chạy. Chạy thoát rồi vẫn còn mải đánh cãi với mấy đứa trẻ hàng xóm. Chán đánh nhau, nhà không còn thứ gì để phá nữa thì chàng sang nhà hàng xóm, tháy đồ gì lạ lạ thì đều muốn xem. Nhưng kết quả lại là một trận đòn mắng của phụ thân, nhưng tiếc thay, chàng lại là đứa trẻ đành cũng chẳng ngoan lên.
Khi đó chàng ta là người nổi tiếng trong trấn, mọi người sợ chàng còn hơn sợ trưởng thôn.
Năm chàng 7 tuổi có một người kỳ quái đến thôn, một nam tử sạch sẽ nhã nhặn, nhưng lời nói lại rất vô lễ. Người này ở trong thôn vài ngày, không làm chuyện gì tử tế mà chỉ lượn lờ dạo quanh. Một hôm đột nhiên người nảy hỏi Nhiễm Phi Trạch có muốn bái sư không. Nhiễm Phi Trạch đương nhiên từ chối, cậu chàng đang làm vương làm tướng quá sung sướng ở thôn, làm sao chịu bái ai học nghệ. Người này thấy đáng tiếc, liền ra đi.
Nhưng không lâu sau, quê nhà xảy ra lũ lụt, tan hoang cả thôn xóm. Nhiễm Phi Trạch trở thành cô nhi. Cô nhi không ai nuôi dưỡng làm sao sống nổi, Nhiễm Phi Trạch đã vài lần suýt ૮ɦếƭ, trốn qua được lũ lụt, bệnh dịch, thổ phỉ... nhưng biết rằng, sẽ ૮ɦếƭ chỉ vì đói.
Sau đó cậu bé đột nhiên hiểu ra. Thế gian này sẽ không còn ai vì cậu nữa, cậu phải đi tìm nam tử cổ quái đó. Quyết định chắc chắn, cậu quyết tâm tìm kiếm đường sống cho mình, nếu không có thì phải tìm được người đó, hỏi xem người ấy còn muốn nhận đồ đệ không? Cứ như vậy dọc đường, cậu hỏi thăm kiếm tìm.
Vậy nên một cậu bé toàn thân rách rưới bẩn thỉu như ăn mày đứng trước mặt nam tử kia, nói lớn giọng “Ta là Nhiễm Phi Trạch của thôn Hạnh Hoa, ông từng nói muốn nhận ta làm đồ đệ, lời này còn tính không?”
Người kia ngạc nhiên ngẩn ra rồi cười lớn đáp “Tất nhiên là còn, ta vẫn muốn tìm người như con.’
Khi đó Nhiễm Phi Trạch còn mơ hồ,rõ ràng mình mới là người đi tìm, tại sao lại nói là ông ấy tìm? Giờ Nhiễm Phi Trạch đã hiểu, bởi vì ông ta có tìm kiếm thế nào cũng khó mà tìm được một đứa trẻ vượt qua trăm nghìn vạn khổ để bái ông ta làm thày.
Tô Tiểu Bồi bị câu chuyện thu hút, nghe mãi không chán còn quay lại phòng cùng anh ta “Công phu của tráng sĩ khá lắm đúng không? Tại sao lại ko thu được đồ đệ?”
Công phu không phải dựa vào lời nói quyết định, danh tiếng của ta trên giang hồ cũng không coi là lớn mạnh, mọi người biết những gì ta đã làm nhưng không biết rõ danh tiếng của ta. Nếu tuyên truyền rộng rãi thì lại là việc khó coi.”
Tô Tiểu Bồi tự động gạt bỏ nửa câu sau, cô hiểu làm sao được cái sự “khó coi” của anh chàng này.
Nhiễm Phi Trạch nói tiếp “Cũng có người ngưỡng mộ ta, muốn học võ, nhưng nghe thấy còn phải làm thợ rèn liền rút lui.”
Phụt, Tô Tiểu Bồi cười lớn.
Thực ra thì, học võ là một chuyện rất thời thượng đấy chớ. Phim rồi truyện võ hiệp các đại hiệp cứ bay viu viu. Nhưng mà rèn sắt cái công việc này làm rớt đẳng cấp đi mấy bậc rồi.
“Vậy khi tráng sĩ học công phu cũng là học rèn luôn sao?”
“Đúng. Sư phụ thu nhận ra liền tìm ngay một cửa hàng, mở một hàng rèn, dạy ta rèn binh khí. Ngày nào ta cũng khổ sở mệt nhọc. Nếu không nghe lời sẽ ăn đòn. Ông ấy đánh khác hẳn phụ thân ta đánh.”
“Khác thế nào? Rất nặng taysao?”
“Không, không nặng tay như phụ thân, nhưng ta chạy không bao giờ thoát. Ta đã từng nghĩ, suốt ngày bị đánh, chạy không thoát được, tức điên người.Khi đó ta còn trẻ dại, rất thô lỗ nên mới không ngừng mài dũa khả năng của mình. Ta càng lớn ông ấy càng đánh kinh, ta vẫn cứ không chạy thoát được”
Tô Tiểu Bồi thấy hay ho, thú vị, cười ha ha.
“Sau này tay nghề của ta đã khá hơn, gần xa ít nhiều có danh tiếng, nhiều người thích đến cửa hàng của ta mua đao kiếm nông cụ, mỗi ngày ta đều rủng rỉnh tiền bạc, rất vui vẻ sung sướng. Sư phụ lúc đó lại không làm nữa, khi đó ông ấy đánh ta đã có thể chạy được. Nên ông ấy dọn hàng, mang ta đi khắp bốn phương”.
"Đi những đâu?”
“Đâu cũng đi. Các môn phái lớn,có danh tiếng ông ấy đều đưa ta đến”
“Đi làm gì?”
“Đánh nhau. Ông đưa ta đi đọ sức cùng những đệ tử môn phái đó. Có những khi mất thời gian lâu thì lại mở cửa hàng rèn ở gần đó, tiếp tục để ta nổi lửa rèn sắt. Cứ như vậy ta tiếp tục so tài, so xong còn chỉ dẫn cho t chỗ nào còn chưa tốt, chỗ nào nên ứng chiêu ra sao. Những ngày đó ông còn bảo ta rèn kiếm, bán cho những người trong chốn võ lâm. Ta đổ mồ hôi sôi nước mắt, kiếm tiền giúp ông ấy.”
Tô Tiểu Bồi cười “Sư phụ huynh thật thú vị”
“Thú vị. Mấy tên nhân sự võ lâm ghét ông ấy gần ૮ɦếƭ.”
“Sao vậy? Mọi người học hỏi lẫn nhau, cũng là có ích cho bọn họ mà?”
“Câu hỏi này cũng khó trả lời.Bọn họ ghét bỏ vì sư phụ ta lười biếng, có đồ đệ mà không tự dạy mà lại ℓàм тìин làm tội người khác. Bọn họ đánh dù có thắng ta cũng chẳng có mặt mũi gì, lại còn thêm sư phụ ta không kín miệng, luôn khiến bọn họ không vui.”
“Không vui còn luyện với huynh sao?”
“Sư phụ ta luôn có cách.”
“Cứ đọ sức như vậy, đao kiếm không có mắt, huynh bị thương thì sao?”
“Khi đó giang hồ còn biết đến đạo nghĩa. Mọi người nói chỉ thử sức thì chỉ vậy thôi.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó sư phụ thấy ta đã học thành tài, liền bỏ ta lại ra đi.”
“Đi đâu?”
“Không biết. Ông ấy chỉ nói đã xong nghĩa vụ thầy trò, một mình vui vẻ đi sống cuộc sống riêng. Trước khi đi còn dặn ta, gia môn không có yêu cầu gì, chỉ là phải truyền lại võ nghệ, đừng để võ công thất truyền.”
“Vậy tráng sĩ thuộc môn phái gì?”
“Không biết. Sư phụ ta chưa từng nói.”
Hô? Tô Tiểu Bồi nạc nhiên “Nhận huynh làm đồ đệ, người ta đương nhiên sẽ hỏi, sư phụ, người thuộc môn phái nào?”
“ Khi ta bái sư đã từng hỏi, sư phụ lại trả lời: hỏi làm gì.” Nhiễm Phi Trạch sờ sờ cằm cằm. “Cũng rất có lý, khi nào đồ đệ ta hỏi, ta sẽ trả lời y như thế.”
Đúng thật là.... Tô Tiểu Bồi hết lời để nói.
“Thực ra khi đó ta đã nghĩ là do sư tổ quá lười, không thèm nghĩ tên.”
Cái này cũng được à?
“Được rồi. Nên ngày hôm nay huynh cũng giống như sư phụ năm đó, đi khắp nơi dựa vào duyên số tìm đồ đệ sao?”
“Thật ra, những gì ta nói lúc này chính là lý do tại sao ta chưa thành thân, chứ không phải ta có bệnh gì khó nói.”
Tô Tiểu Bồi sầm mặt, tráng sĩ,lại lấy cô nương nhà người ta ra làm trò đùa rồi.
Nhiễm Phi Trạch cười ha ha. Tô Tiểu Bồi liếc xéo anh ta, chính xác là đùa giỡn con gái nhà lành, xem anh ta cười có vui sướng không kìa.
Tô Tiểu Bồi hoàn toàn thông cảm và thấu hiểu tâm trạng giới võ lâm năm đó bị thày trò nhà này đùa bỡn.