Tô Tiểu Bồi cứng đơ.
Tin gan phèo phổi cô lộn tung phèo, tay chân thì đông cứng.
Thanh kiếm sắc nhọn phía sau kề sát vào eo cô, đau kinh khủng, nếu mạnh tay thêm chút nữa chắc có thể sẽ chảy máu, đâm nữa chắc xuyên hẳn qua thận cô.
“Cô nương” Tô Tiểu Bồi đang ngơ ngẩn cả người nhưng cũng muốn thử nói gì đó. “Ta không tới đây một mình.”
Nghĩa là ngoài kia còn đang có người, Gi*t cô cũng chạy không thoát đâu. Người bên ngoài đợi lâu không thấy gì sẽ cảm thấy kỳ lạ mà vào phòng. Tức là, Gi*t cô được cái ích lợi gì đâu chứ?
Ý Tô Tiểu Bồi rất rõ ràng, người phía sau lại không có bất kỳ phản ứng gì mà đẩy đẩy thanh kiếm về phía trước khiến Tô Tiểu Bồi đau đớn đến nghiến răng nghiến lợi, không tự chủ được tiến về phía trước.
“Cô nương, có gì từ từ nói, mọi chuyện đều có thể thương lượng mà.” Tô Tiểu Bồi thấp giọng nói. Thanh kiếm ở eo lưng không còn thúc mạnh nữa, hẳn là chỉ muốn dọa nạt thôi. Tô Tiểu Bồi không dám thở mạnh,người kia chẳng qua là đang do dự thôi, lo lắng Gi*t cô rồi làm sao thoát thân được, là bỏ đi hay là cưỡng chế cô thành con tin đây? Còn việc lấy mạng cô, chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Cô từng nói với Tần bộ khoái và Nhiễm Phi Trạch, nếu như mọi chuyện có liên quan đến Thường công tử, mà Tư Mã Uyển Như không phải hung thủ thì ắt sẽ là mục tiêu tiếp theo.
Thế nên Tô Tiểu Bồi mới muốn gặp Tư Mã Uyển Như, cô muốn nhân cơ hội này đánh động cô nương ấy, xem xem nàng ta có phải hung thủ thật không. Nếu là thật thì họ có thể bày ra một cái bẫy. Nhưng tiếc là, cô đã đến muộn rồi, hoặc chính xác hơn là cũng chưa quá muộn, ngay lúc hung thủ đang định ra tay.
“Cô nương….” Tô Tiểu bồi đang nghĩ xem nên nói gì liền nhìn thấy Tư Mã Uyển Như đang nhìn cô chớp chớp mắt.
Cô đã bị bắt làm con tin rồi, còn chớp chớp mắt cái gì?
“Cô nương, ta không biết võ công” Tô Tiểu Bồi nói “Ta cũng không biết cô nương là ai, tiếng nói trong cửa ban nãy ta cũng không nghe rõ, nên cũng sẽ không tìm ra cô. Thế này đi, cô nương thả ta ra, ta sẽ nói người bên ngoài tránh thật xa, cô nương cứ đi đi, ta sẽ không kiếm tìm, được không? Trước giờ ta chưa từng đến phủ Tư Mã, cũng không gặp Tư mã nhị tiểu thư, có chuyện gì cảy ra ta cũng không biết, thế nào?”
Tư Mã Uyển Như trừng trừng mắt, lời này nói ra thật không nghĩa khí, nhưng Tô Tiểu Bồi không thèm quan tâm.
Phía sau không có động tĩnh gì, chỉ là thanh kiếm đó vẫn áp sát vào người cô, không hề lơi lả.
“Cô nương, cô cho ta vào vì nghĩ rằng ta là nha hoàn, nếu không cho vào sẽ khiến người khác thấy kỳ lạ, báo với các ma ma, cô rất khó rời đi được. Giờ cô nương xem đi, cô cho nhầm người vào, ta là quan sai, ta mặc quần áo sai nha, ngoài kia còn các huynh đệ, nếu cô nương Gi*t ta, các huynh đệ đợi lâu sẽ thấy lạ, cô nương làm sao rời đi nổi? Ta rất quý trọng tính mệnh, cô nương tha ta, ta không thấy cô nương, không biết cô nương là ai, ta đi ra ngoài, nói chỉ là một nha hoàn đang quét dọn, Tư Mã tiểu thư không có trong phòng. Vậy được không? Chúng ta đi rồi, cô nương muốnlàm gì cũng được, có thể yên tâm không dấu vết thoát được mà không ai hay biết… coi như..” Cô dừng “Tư Mã tiểu thư có ૮ɦếƭ ở trong khuê phòng cũng chỉ là thêm tình tiết cho vụ án thôi.”
Tư Mã cô nương tức giận trừng cô, Tô Tiểu Bồi vẫn làm lơ. Giọng cô đã run lên, sợ đến phát khi*p rồi. “Có phải cô nương đang nghĩ có cơ hội ra tay với người ngoài kia không? Nhưng cô nương nghĩ xem, liệu có chắc chắn không? Chạy thoát là một chuyện, nhưng bị nhìn thấy rồi bị báo lên quan hình danh của cô thì nguy hiểm biết bao nhiêu. Chỉ cần tiền tài mà lại Gi*t quan sai thì chuyện không còn đơn giản đâu.”
Tư Mã Uyển vẫn đang trừng trừng, Tô Tiểu Bồi hiểu rồi, đang rủa cô ngu mà ૮ɦếƭ quách đi ấy gì. Nhưng mà giờ cô phải giả ngu mới có đường sống.
Tô Tiểu Bồi ngừng lại, phía sau không có động tĩnh gì, kiếm vẫn giữ rất vững bên eo cô. Tô Tiểu Bồi ngừng lại rồi tiếp tục thấp giọng “Gi*t ta rồi, lộ tông tích, thân phận, khó lòng trốn thoát hoặc cô thả ra ra, ta giúp cô nương dẫn người bên ngoài đi, để cho ta một con đường sống, cô chọn đi.”
“Ngươi coi ta là đồ ngốc sao?” Người đằng sau cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng lại là một giọng đàn ông.
Tô Tiểu Bồi shock nặng, cuối cùng cũng đã hiểu cái trừng mắt của Tư Mã Uyển Như là ý gì. Đây không phải là cô nương, mà là một người đàn ông. Âm thanh “Vào đi” đó là do hắn giả giọng. Chẳng trách thanh âm trầm thấp thật kỳ dị.
Hắn lại thấp giọng nói “Thả ngươi ra, để ngươi gọi người đến bao vây ra, coi ta ngốc lắm sao?”
“Ta sẽ không như vậy. Chẳng lẽ không sợ ngươi báo thù sao? Ta không muốn ૮ɦếƭ.” Giọng Tô Tiểu Bồi đầy sợ hãi.
“Đi, đuổi người cùng đến với ngươi đi.” Người kia nắm vai Tô Tiểu Bồi, quay cô lại, ép tới phía cửa.
Hắn nắm vai cô chặt đến phát đau. Kiếm đăng sau lưng lại áp sát thêm, Tô Tiểu Bồi đau đớn đổ mồ hôi, nhưng không dám kêu. Hắn thấp giọng nói “Nói hắn đi đi, bảo hắn ngươi muốn ở lại đây.”
‘Ta để huynh ấy đi, ngươi không Gi*t ta chứ?” Tô Tiểu Bồi mặc cả.
“Để hắn ta đi hay ૮ɦếƭ ngay lập tức, ngươi chọn đi.” Câu hỏi chọn lựa này hắn ta học nhanh thật đấy.
Tô Tiểu bồi cũng rất muốn hỏi lại, coi tôi là đồ ngu à? Nhưng cô biết mình ngốc rồi, phải nắm chắc cơ hội này mới được.
“Ta để huynh ấy đi, đừng Gi*t ta” Cô đáp nhanh như tên bắn.
“Không lộ mặt, không ra giấu, để cho hắn đi. Nếu khiến hắn hoài nghi ta Gi*t ngươi ngay lập tức.”
“Được được,ta sẽ làm thế. “ Tô Tiểu Bồi rất nghe lời, hắn áp sát sau lưng cô, dùng tay chỉ về phía cửa.
Tô Tiểu Bồi mở cửa, gọi “A Trạch”
Tim cô đập thình thịch, liệu anh ta nghe có hiểu ý cô không?
Nhiễm Phi Trạch nhanh chóng hiện ra từ góc vườn, hỏi “Chuyện gì?”
“Huynh về trước đi, Tư Mã tiểu thư muốn nói chuyện với ta, cũng không biết đến bao giờ nữa, huynh đừng đợi.”
“Vậy được, ta đi trước đây.” Nhiễm Phi Trạch nhanh gọn không hỏi nhiều, lại nói tiếp “Huynh đệ còn đang đợi ở quán rượu, ta không đợi nữa, lát nữa tự đi nhé”
“Được” Tô Tiểu Bồi thấy anh ta có vẻ đã hiểu.
“Gà nướng bọn họ nói để ta mua rồi, bọn họ nói mấy con?”
“Một thôi.” Tô Tiểu Bồi đáp, cảm thấy kiếm đằng sau lại áp sát thêm, vội vàng “Được rồi. không nói nhiều nữa, huynh đi đi.’ Cô khép cửa lại, một bàn tay lớn từ phía sau thò ra chốt cửa lại.
Người phía sau còn hé mắt nhìn qua khe cửa, hẳn là đang xác định xem Nhiễm Phi Trạch đi chưa. Hắn nhìn nhìn, nhưng tay vẫn không rời khỏi lưng cô,
Khi bên ngoài đã tĩnh lặng lại, hắn có vẻ đã an tâm, liền ép cô trở về bên giường.
“Ngồi xuống” Hắn nói.
Tô Tiểu Bồi nhanh chóng quay người ngồi xuống. Quay người lại mới thấy, một người đàn ông mặc đồ dạ hành đen xì, mặt cùng che kín một tấm vải đen.
Cô ngạc nhiên, chuẩn bị chu đáo thế cơ à? Hắn ta không sợ bị nhận ra, vậy hẳn là còn cơ hội sống sót.
“Đừng Gi*t ta, ta không nhận ra ngươi, ta sẽ không gào thét không động đậy, xin hãy tha mạng cho ta.” Tô Tiểu Bồi run rẩy.
Người kia không lên tiếng, mạnh bão vỗ vài cái lên người Tiểu Bồi, Tô Tiểu Bồi thấy đau đớn tê dại, rồi không động đậy được nữa.
Đây chính là điểm huyệt đúng không? Tô Tiểu Bồi hoảng hốt, Nhiễm Phi Trạch sẽ cứu cô thế nào đây.
Ngườikia đang nhìn Tư mã Uyển Như và Tô Tiểu Bồi, như thể đang suy tính gì đó. Sau đó hẳn lại nhìn quanh gian phòng, nghĩ ngợi hồi lâu rồi bắt đầu sắp xếp. Hắn xếp hai ly trà lên trên bàn, rót nước vào hai ly, bày ra hai cái ghế. Tô Tiểu Bồi nhìn nhìn, biết hẳn đang bày ra cảnh hai người nói chuyện cùng nhau.
Rồi hắn đem cây kiếm Tư Mã Uyển Như vẫn đặt trên giường đến, bày ở trên bàn. Sắp xếp xong rồi hắn nhìn ngó, rút thanh kiếm ra khỏi vỏ, ép tiểu Bồi qua ngồi bên bàn.
Tô Tiểu Bồi bị điểm huyệt không động đậy nổi, hắn lại giải huyệt cho cô, kề kiếm vào cổ đe đọa “Đứng lên.”
Tô Tiểu Bồi vẫn cảm thấy thân thể cứng đơ, chậm rãi đứng lên, đầu óc từ từ xoay chuyển. “Sắp đặt như thế này họ sẽ không tin đâu. “Cô nói, người kia vẫn ép cô đi tới bàn, rồi bị hắn quay người lại, ngồi xuống ghế.
“Chuyện gì?” hắn lại muốn điểm huyệt cô, nhưng bị câu nói của cô chặn đứng bèn hỏi.
“Ngườimuốn giả hiện trường thành Tư Mã cô nương Gi*t ta rồi tự sát, như vậy quan phủ sẽ không tin đâu.”
“Hừ.” Hắn cười lạnh.
“Ta tớilà để khuyên giải nhị tiểu thư, sao có thể khiến cô nương ấy giận dữ Gi*t ta được? Lại còn có thể khiến nàng ta tự sát sao? Tốc độ Tô Tiểu Bồi nói chuyện chậm rãi, bình tĩnh ung dung, cô chớp mắt, nhìn vào mắt đối phương, nhẹ giọng nói “ Nên như thế này, ta và nhị tiểu thư tranh cãi, xô đổ bàn ghế, làm loạn cả căn phòng. Bố trí như này, chẳng có ai tin đâu.”
Người kia bất giác nhìn chằm chằm Tiểu Bồi, Tô Tiểu Bồi chậm rãi tiếp tục nói “Ngươi nghĩ xem có phải như thế không? Nếu ngươi tức giận Gi*t người, có phải sẽ làm ầm lên, tranh chấp, xảy ra xô xát. Ly trà để ngay ngắn thế này, đáng ra nên làm đổ nó, ly rơi dưới đất, nghĩ xem, có phải thế không?”
Hắn chớp chớp mắt, suy nghĩ theo hướng của Tô Tiểu Bồi.
“Ngươi nghĩ cẩn thận đi, làm được như vậy càng tốt. Người xem những gì mình từng làm, lần trước ngươi nói chuyện cùng nàng ấy là từ bao giờ? Nàng ấy có biểu cảm như thế nào? Những gì nàng ta nói ngươi còn nhớ không? Trà rất thơm, ấm nóng vừa miệng? Ngươi ngửi thấy không? Mùi trà lan tỏa khắp nơi, rất thoải mái, người nghĩ lại xem….”
Tư Mã Uyển Như trừng lớn mắt, không biết Tô Tiểu Bồi đang làm gì, nói lung tung cái gì. Nhưng người kia đột nhiên không động thủ, đột nhiên do dự. Nhưng Tô Tiểu Bồi nói rất đúng, hiện trường ngăn nắp chỉnh tề như vậy làm sao giống Gi*t người tự sát?
Người kia đột nhiên nhíu mày, Tô Tiểu Bồi thót tim, biết mình đã thất bại, Cô đang định nói to lên. Tên Nhiễm Phi Trạch này sao còn chưa đến. Nếu cô bị Gi*t, rồi còn có thể quay lại thì khác gì dọa nạt bọn họ.
Nhiễm Phi Trạch nói được rồi, rõ ràng đã nói được rồi.
Tô Tiểu Bồi còn chưa cất lên thành tiếng, cây kiếm trong tay kẻ giấu mặt cũng chưa chạm đến Tiểu Bồi thì mái nhà bị ᴆục ra một cái lỗ, một mảnh ngói rơi vào đầu tên che mặt, tạo ra một âm thanh sắc nhọn, khiến hắn giật mình, ngẩng đầu lên nhìn. Miếng ngoi đó lách cách rơi xuống lưng ghế Tô Tiểu Bồi đang ngồi. Cả người lẫn ghế Tô Tiểu Bồi đều bị đánh ngã ra đất, thanh kiếm không làm cô bị thương. Hắn hoảng hốt, giang tay đâm kiếm về phía Tư Mã Uyển Như đang bất động ở trên giường.
Lúc này tên Nhiễm Phi Trạch ở trên mái nhà đã xuất hiện.
Lật bàn tay, duỗi tay, thanh kiếm huơ lên, chỉ trong nháy mắt thanh kiếm như thể tự nhảy vào tay anh ta, Chớp mắt, thanh kiếm nhỏ như có mắt phóng về phía kẻ giấu mặt.
Kẻ kia sau khi ngã muốn nhảy lên nóc nhà trốn thoát, nhưng không ngờ đến thân thủ Nhiễm phi Trạch lại nhanh như vậy, cầm kiếm hét một tiếng, chỉ có thể trốn tránh ánh kiếm.
Nhưng tốc độ như vậy, ra chiêu lại rõ ràng, hắn kinh ngạc, sao có thể là một bộ khoái được?
Nhưng cũng chẳng kịp nghĩ nhiều, lăn lộn, nhảy lên, căn phòng đã loạn xạ, nhưng kiếm vẫn cứ theo sát bên hắn, chỉ còn thiếu chút nữa thôi là thịt rơi máu chảy. Hắn lo lắng, muốn lấy dao ra, nhưng nhoáng một cái, kiếm đã kề trên cổ.
Tô Tiểu Bồi đang trốn dưới bàn, nhìn thấy Nhiễm Phi Trạch quả nhiên thân thủ như lời đồn, liền thở phào. Đến bên giường, quay sang người vẫn chưa động đẩy nổi Tư mã Uyển Như “Làm sao đây? Giải huyệt như thế nào?”
Còn chưa dứt lời, một ly trà vèo một cái bay tới, đập vào иgự¢ Tư mã Uyển Như.
Tư Mã Uyển Như rung mình, ho hai cái, động đậy được,
Tô Tiểu Bồi nhíu mày nhìn Nhiễm Phi Trạch, anh ta còn không thèm quay lại. Chỉ như vậy thôi, tên giấu mặt kia sao còn dám động.
Tô Tiểu Bồi làu bàu “Không cần vội vàng. Huynh làm như vậy dễ khiến người khác bị thương đấy.”
“Ai bị thương?”
“Không có ai” Tô Tiểu Bồi bĩu môi, lại bị cái mồm thối của anh ta chặn họng.
Nhiễm Phi Trạch cười cười “Cô nương còn muốn tìm nhị tiểu thư diễn kịch, giờ hay rồi, đỡ tốn công.”
“Ta sắp bị dọa ૮ɦếƭ rồi đó”
“Sao thế được, cô nương gọi A Trạch ung dung thế cơ mà” Nhiễm Phi Trạch cười đến muốn ăn đòn,nhưng nói xong lại dừng cười, chĩa kiếm vào tấm vải đen trên mặt kẻ kia.
La Khuê.
Tô Tiểu Bồi chớp chớp mắt, tuy rằng có gần với suy đoán, nhưng cô không ngờ đến lại là ông ta.
La Khuê cắn răng, không nói một lời.
Làm thế nào tiếp đây. Tô Tiểu Bồi nhìn Nhiễm Phi Trạch, lại thấy anh ta quay ra nói với Tư Mã Uyển Như “ Phiền nhị tiểu thư phái người đến nha môn báo tin, ta ngại đi lắm. “Nói rồi ngồi xuống như không.
Thế cũng được sao? Tô Tiểu Bồi học hỏi nhanh chóng, cũng ngồi xuống,
Tư mã Uyển Như thoát ૮ɦếƭ trong gang tấc, còn đang tức giận muốn điên, chỉ kém đâm cho tên kia một đao,nhưng bị Nhiễm Phi Trạch làm phiền cũng không tiện lên cơn, đành ra cửa gọi người, quay lại muốn tra hỏi La Khuê, lại bị Nhiễm Phi Trạch bảo đi ra ngoài. Tô Tiểu Bồi tìm một căn phòng khác hỏi Tư Mã Uyển Như rõ ràng mọi chuyện .
Hóa ra Tư mã Uyển Như tự trách mình, tự đổ lỗi mọi chuyện đều do mình gây ra. Cô nàng nghĩ rời nhà có thể bớt nhớ nhung Thường công tử, nhưng lại cầm theo thanh kiếm chang ta tặng mãi không buông. Lại còn cặm cụi đi sửa kiếm, nán lại quán trọ 1 đêm, Nàng ta tự trách nếu mình không làm chuyện ngu ngốc đấy, tỷ tỷ đã không qua đời. Nàng thì mong nhớ sầu thảm, Thường công tử lại có giai nhân bầu bạn rượu thơm, tỷ tỷ khi đó đã xuống hoàng tuyền, nàng ta day dứt dằn vặt khôn nguôi.
Hôm nay nàng ta nhận được một lá thư. Thư để ở cửa phòng nàng, nói có người tối nay sẽ tới, nói rõ chân tướng. Yêu cầu mọi người đều phải rời đi nơi khác nếu không sẽ không xuất hiện. Tư Mã Uyển Như vốn đã không vui, liền đuổi hết hạ nhân đi, một mình đơn độc trong phòng, cũng không ai nghĩ ngợi gì. Nàng ta cầm kiếm đợi người báo tin đến. Cũng đã thấy chuyện kỳ lạ, nhưng liên quan đến tỷ tỷ, nàng hồ đồ nhất thời, không nghĩ ngợi kỹ càng nên kẻ ác đã nhân cơ hội vào phòng rồi bị điểm huyệt, đang sắp xếp lại căn phòng thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Chuyện sau đó thì Tô Tiểu Bồi đã biết, La Khuê giả làm hạ nhân, sợ rằng ra vào có người để ý nên không giải huyệt cho Tư mã Uyển Như, sợ cô nàng mạnh mẽ này không làm liều cũng gào thét. Nên mới giả giọng nói “Vào đi.” Tô Tiểu Bồi không để tâm nên đã rơi vào cạm bẫy.
Tần bộ đầunhanh chóng phái người đến, không nói nhiều, hỏi han ngay tại hiện trường sau đó giải La Khuê đi.
Nhiễm Phi Trạch cũng đưa Tô Tiểu Bồi đi, “Cô nương nói lung tung với hắn ở trong phòng đó là ý vậy?”
Gì cơ? Tô Tiểu Bồi còn đang nghĩ ngợi, bị anh ta hỏi thế liền giật mình.
“Sao lâuthế huynh mới vào.”
“Không thể phá cửa mà vào, như vậy hắn sẽ có đủ thời gian làm người khác bị thương. Ta ở bên ngoài xem hắn sắp xếp ra sao, rồi lên mái nhà tìm cơ hội đột nhập.”
“Ta đã kéo dài bao nhiêu thời gian cho huynh còn gì?”
“Ta đã có thể động thủ, nhưng cô nương lại nói thầm thì gì đó, ta cũng muốn nghe xem cô nương đang làm gì, là phép thuật à ?”
Tô TiểuBồi nhíu mày “Thất bại rồi”