Tô Tiểu Bồi bị dọa sợ hết hồn, cô vội vàng trấn tĩnh lại,đang muốn hỏi cô nương ấy đến có chuyện gì thì Tư Mã Uyển Như đã mở lời “Ta đến nói chuyện với cô nương”
Cầm kiếm đi buôn chuyện à?
Tô Tiểu Bồi nhíu mày, Tư Mã Uyển Như cũng không động đậy,như thể đang đợi Tô Tiểu Bồi mời vào
Tô Tiểu Bồi nghĩ ngợi rồi nghiêng người để nàng ta vào.
Tư Mã Uyển Như vào phòng rồi ngồi ngay xuống bàn,không khách khí chút nào.
Tô Tiểu Bồi lại tiếp tục nhăn mày, cô nương nhà giầu mà thiếu lịch sự quá. Lòng cô cũng không thoải mái lắm, liền nói “Cô nương đợi chút” Rồi quay người đi tới cửa phòng Nhiễm Phi Trạch.
Không có ai.
Tô Tiểu Bồi mới nhớ ra trong bữa tối nay Bạch Ngọc Lang nói muốn đưa Nhiễm Phi Trạch đi gặp huynh đệ bộ khoái của cậu ta, người này khao khát được làm quen cùng Nhiễm thúc. Đây là lại đi chè chén không thèm về rồi đây. Tô Tiểu Bồi quyết định xuống nhà tìm tiểu nhị, bảo cậu ta mang nước lên phòng, rồi lại dặn dò nếu thấy ở bên cạnh phòng mình quay về thì bảo đến gặp cô.
Tiểu nhị vâng lời, nhưng lại hơi khinh thường cô nương kỳ quặc nửa đêm đi tìm đàn ông, lại còn chẳng ngại ngần nhờ vả người khác chuyển lời này. Thật là mặt dày. Nhưng tiểu nhị không nói gì, chỉ đi rót trà.
Tô Tiểu Bồi quay lại phòng, Tư Mã Uyển Như vẫn đang ngồi,nhưng đã nhíu mày bày ra vẻ mặt sốt ruột.
“Ta nhờ tiểu nhị đun ấm trà, chúng ta vừa uống vừa nói.”Tô Tiểu Bồi giải thích, nhìn thấy nàng ta bày kiếm trên bàn bèn ngồi xuống.
Tư Mã Uyển Như không nói gì, cứ nhìn cô chằm chằm, rồi nói “Cô nương chột dạ cái gì?”
Mình chột dạ? Tô Tiểu Bồi nhếch nhếch miệng, không có chút suy nghĩ tốt đẹp nào với Tư Mã Uyển Như.
Lúc này tiểu nhị đưa trà vào, rót trà cho hai vị cô nương, mắt vẫn hiếu kỳ nhìn Tư Mã Uyển Như. Tư Mã Uyển Như không thay đổi sắc mặt, Tô Tiểu Bồi thở ra một hơi.
Tiểu Nhị rót xong trà, đi ra, đóng cửa lại.
Lúc này Tư Mã Uyển Như mới nói : “Cô nương nếu không làm gì khuất tất sao lại phải sợ ta, ta không hề có ý định gì với cô nương, ta đến đây tìm cô nương có bao nhiêu người nhìn thấy, Có tiểu nhị làm chứng rồi, cô nương cứ yên tâm, ta chỉ đến hỏi cô nương vài chuyện.”
“Tư Mã cô nương tìm người khác nói chuyện cũng mang gươm theo ư?” Tô Tiểu Bồi đúng là đã yên tâm hơn, hỏi lại Tư Mã Uyển Như với giọng điệu y hệt.
Tư Mã Uyển Như nhìn cây kiếm bên tay, không đáp lời, lại hỏi “Cô nương nói năng lắt léo, bảo rằng hung thủ Gi*t tỷ tỷ ta không phải kẻ Gi*t người hàng loạt kia. Vậy ta muốn hỏi cô nương ai là hung thủ?”
“Ta biết, hôm nay quan phủ đã nói hết rồi.”
“Đã qua một ngày nữa, cô nương không có phán đoán rõ ràng hơn nữa sao? thân phận hung thủ là gì? Tại sao Gi*t tỷ tỷ ra? Động cơ là gì?”
Tô Tiểu Bồi lắc đầu.
Tư Mã Uyển Như cắn răng nhìn chằm chằm cô, nói “Không phải cô nương nhìn thấu tâm lý người khác sao? Không phải từ hành động của tên tội phạm mà đoán ra được lai lịch của hắn à? Không phải hỏi vài câu liền biết hắn không Gi*t tỷ tỷ ta sao? Tại sao lại nói không biết ai Gi*t tỷ tỷ ta?Vậy ai đã Gi*t tỷ tỷ ta? Cô nương không đoán được sao?”
Nàng ta nói càng lúc càng nhanh, cũng càng trở nên kích động.
“Tư Mã cô nương” Tô Tiểu bồi ngắt lời
Cô nhìn cô nương ấy mắt đỏ hồng hồng, toàn thân run rẩy,sau đó mềm giọng xuống “Sau khi cô nương quay lại vẫn chưa nghỉ ngơi sao?”
Tư Mã Uyển Như không đáp, nhìn Tô Tiểu Bồi nói tiếp.
“Cô nương thà tin rằng kẻ Gi*t hại tỷ tỷ mình là tên hung thủ sát nhân hàng loạt đó hơn là một kẻ không biết là ai không rõ tung tích sao? Như thế ít nhất mọi chuyện cũng được rõ ràng, không cần lo lắng bận tâm, biết rõ cần hận thù ai, đúng không?” Tô Tiểu Bồi nhìn Tư Mã Uyển Như “Thực ra ta thấy lời ta nói cũng có lý,nhưng cô nương không cam lòng, đúng không? Nếu hung thủ là một người khác…”
Tô Tiểu Bồi nhỏ tiếng dần, bỏ lửng câu sau.
Một lát sau cô lại hỏi “Tư Mã cô nương, cô nương có gì muốn nói với ta sao?”
Tư Mã Uyển Như nhắm hờ mắt, tránh ánh nhìn của Tô Tiểu Bồi,một lát sau mới hỏi “Tô cô nương, hôm nay phụ thân ta tìm người khám nghiệm, tỷ tỷ không bị trúng độc. Tỷ ấy không kêu cứu, không kháng cự mà bị điểm huyệt. Tỷ ấy nhận ra người đó nên không phòng bị, đúng không?”
Tô Tiểu Bồi không đáp mà hỏi lại “Cô nương nghĩ ra manh mối gì sao?”
"Tỷ Tỷ đối đãi với người khác không tồi, cũng không gây oán với ai, mọi người đều yêu thích..”
“Cô nương bái thầy học võ, rời nhà cũng rất lâu mà, có lẽvài năm không ở bên đã xảy ra chuyện gì đó mà cô nương không rõ chăng?”
“Ta đi ba năm, tỷ tỷ và ta thường xuyên thu từ qua lại, có chuyện gì đều nói với ta, không nhắc đến chuyện có thù hằn gì với người khác. Từ nhỏ tỷ ấy đã kheo léo ngoan ngoan, không gây rắc rối bao giờ.”
“Còn cô nương thì sao?”
Tư Mã Uyển Như trợn trừng mắt.
“Cô nương gây rắc rối sao?” Tô Tiểu Bồi hỏi “Cô nương có phải đã kết thù với ai?”
Tư mã Uyển Như trừng cô, mãi mới đáp “Cô nương có ý gì?”
Tô Tiểu Bồi chú ý khi nói những lời này tay nàng ta đã cầm kiếm. Tô Tiểu Bồi bình tĩnh, hỏi “Cô nương bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mới mười tám” tư Mã Uyển Như rũ mắt đáp
“Mười tám, cũng không còn nhỏ nữa.” Tô Tiểu Bồi hỏi tiếp “Nghe nói Tư Mã đại tiểu thư đã hứa hôn với thanh mai trúc mã là công tử nhà họ Thường. Tại sao lâu vậy mới quyết định kết hôn.”
Tư Mã Uyển Như nhìn Tô Tiểu Bồi “Cô nương, hôn nhân là chuyện gia đình, cô nương hỏi han như vậy hơi có phần không phải.”
“Ồ.” Tô Tiểu Bồi gật gật đầu : “Thật xin lỗi” Thực ra cô thấy kẻ nửa đêm gõ cửa mang theo kiếm đến mới là không phải.
“Cô nương biết gì về Thường công tử? Cô nương với công tử ấy chẳng phải cũng là thanh mai trúc mã sao, vậy cô nương thấy tình cảm giữa Thường công tử và tỷ tỷ cô nương thế nào?”
Tô Tiểu Bồi còn chưa nói xong, Tư Mã Uyển Như đã nhảy dựng lên “Cô nương, tỷ tỷ ta đi chưa được bao lâu, lời này sao cô nương có thể nói ra được?”
Tô Tiểu Bồi dựa lưng ra phía sau, ngẩng đầu nhìn nàng ta.
Tư Mã Uyển Như thở ra, bình tĩnh lại “Cô nương nói chuyện nên cẩn trọng” Cô nàng cầm lấy gươm, định đi rồi, lại quay lại nói “Cô nương, hôm nay ta tới Thường phủ chỉ là nói với Thường đại ca chuyện của tỷ tỷ ta.Mong cô nương đừng nhiều lời. Tỷ tỷ ta đã không may, hy vọng cô nương nghĩ đến thanh danh tỷ ấy.”
Tô Tiểu Bồi gật gật đầu.
“Phiền cô nương nói với Nhiễm tráng sĩ mộtcâu.”
Tô Tiểu Bồi lại gật gật đầu.
Tư Mã Uyển Như cúi đầu : “Đã vậy, làm phiền cô nương”
Nàng ta vừa quay người đi, Tô Tiểu Bồi liền gọi lại “TưMã cô nương, ta còn một vấn đề nữa muốn hỏi.”
Tư Mã Uyển Như nhíu mày quay lại.
Tô Tiểu Bồi hỏi “Từ khi tỷ tỷ ૮ɦếƭ, cô nương sao lại thấy áy náy”
Tư Mã Uyển Như liền biến sắc mặt nhưng chỉ trong thoáng chốc.Nghiến răng đáp lời “Ta chậm trễ nên về nhà muộn một ngày. Nếu ta quay lại sớm hơn, ta thân với tỷ tỷ, đêm đó hai người hẳn sẽ thức cả đêm trò chuyện, tỷ ấy sẽ không ở một mình, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện”
Tô Tiểu Bồi không nói gì, Tư Mã Uyển Như cắn răng hỏi “Cô nương còn muốn biết gì không?”
Cô muốn biết nhiều lắm lắm, nhưng mà giờ không phải là lúc để hỏi,Tô Tiểu Bồi cười cười, khách khí nói “Tối muộn rồi, cô nương đi đường cẩn thận.”
“Đa tạ cô nương” Tư Mã Uyển Như nói rồi quay người đi mất.
Tô Tiểu Bồi không tiễn khách mà ngồi ngẩn ngơ nhìn ly trà, nghĩ lại cuộc trò chuyện vừa rồi. Một lúc sau cô nhảy dựng lên, đang muốn viết lại hết mọi điều vào giấy thì chợt nghe có tiếng gõ cửa. Tô Tiểu Bồi ngẩn ra, tưởng rằng Nhiễm Phi Trạch quay lại rồi liền nhanh chóng đi mở cửa. Chưa kịp mở cửa đã bật mở, hiện ra một mùi rượu nồng nặc bay vào, là một tên say khướt.
Một người không quen biết
Khi Tư Mã Uyển Như đi cô không khóa cửa, đang hoảng hốt không nghĩ đến có người trong phòng.
Tên bợm này thấy Tiểu Bồi có chút kinh ngạc, miệng lèm bèm “Sao lại là ni cô thế này?” Nhưng lại rất nhanh cười cợt, đóng cửa lại, sờ sờ mặt Tô Tiểu Bồi “ Ni cô cũng được, mới hoàn tục muốn được ông đây thương à?”
Buồn nôn ૮ɦếƭ liền! Tô Tiểu Bồi vừa kinh ngạc vừa tức giận,gạt tay người kia đi, nói “Ngươi là ai, cút ngay ra khỏi phòng ta”
Tên kia hơi hơi đau, nhưng vẫn chưa đi mà còn hùng hổ xông tới, ngoác cái miệng rống lên với Tô Tiểu Bồi “Dám đùa ông đây à, được, ông cho ngươi biết tay”
Tô Tiểu Bồi lớn tiếng, đẩy hắn ra “Cút ngay không ta kêu lên bây giờ!” Cô kêu rất to nhưng không có ai đến.
Tên bợm kia bị đẩy dính vào tường, đau rát cả lưng, vừa xấu hổ vừa tức giận liền xông tới: “Tiện nhân kia, dám đánh ông đây à?”
Tô Tiểu Bồi đã có phòng bị, nhanh chóng lùi về sau hai bước,hắn bị Tô Tiểu Bồi tránh được liền điên lên, mắng ra vài câu tục tĩu. Tô Tiểu Bồi còn điên hơn hắn, cô biết mình đấu không lại một gã đàn ông liền quả quyết một đá vào thẳng nhỏ của hắn. tên này sao ngờ tới nữ tử có thể làm ra hành động như vậy liền một cước trung đòn, gào lên thất thanh, ôm em nhỏ của hắn quỳ gập xuống.
Tô Tiểu Bồi đá xong liền kêu lớn “Cứu mạng”
Nhiễm Phi Trạch vừa vào quan trọ liền nghe thấy, vội vã lao tới, thấy cửa mở. Nhìn vào thấy một tên say đang ôm em nhỏ quằn quại kêu la dưới đất và một Tô Tiểu Bồi lông tóc không mảy may.
Nhiễm Phi Trạch ngẩn người.
Tô Tiểu Bồi nhìn thấy anh ta tới liềm ngậm miệng.
Bên ngoài là vài người bị tiếng “Cứu mạng” của Tô Tiểu Bồi dẫn tới.
Tên say đó đã gượng lên được, tay còn đang ôm em nhỏ gào lên với Tô Tiểu Bồi ”Con tiện nhân kia, dám đá ông mày à?”
Nhiễm Phi Trạch hỏi “Có chuyện gì?”
“Hắn xông vào phòng phi lễ ta” Tô Tiểu Bồi chui chui mặt, buồn nôn ૮ɦếƭ đi được.
“Là nó gọi ta vào”
“Im cái cmm mồm vào đi, mở mồm thối hoắc” Tô Tiểu Bồi điên lên, buông lời chửi bới.
Nhiễm Phi Trạch nhìn cô “ý gì đấy?”
“Hỏi thăm mẹ hắn chút.”
Nhiễm Phi Trạch không hiểu, nhưng cũng không biết nên nói gì, chẳng hỏi nữa. Chàng bước lên vài bước, gọi tên say kia dậy. Thằng cha này gào tướng lên “Là cô ta gọi ta vào, tiểu nhị có thể làm chứng.”
Tên tiểu nhị đưa trà cho Tô Tiểu Bồi rón rét bước vào, lắc đầu xua tay “Không không, ta chỉ nói đùa vui miệng thôi.” Hắn thấy Tiểu Bồi nói muốn tìm người đàn ông cạnh phòng, lời này có chút không trong sạch nên buôn bán với mấy tên tiểu nhị khác dưới lầu. Tên say này nghe thấy, cũng ở bên cạnh phòng Tiểu Bồi, phía bên kia. Nghe thế liền cười cười nói nhất định là đợi hắn rồi. Tiểu nhị không chú ý, cũng cho là chuyện cười, nói vài cậu rồi thôi, cũng không tỏ ý Tiểu Bồi đang đợi Nhiễm tráng sĩ. Tên kia mượn hơi rượu giả điên liền đi lên. Thấy cửa không khóa còn tưởng người ta nọ kia, không nghĩ là làm to chuyện đến mức này.
Nhiễm Phi Trạch nghe không nói gì, Tô Tiểu Bồi sầm mặt, tiểu nhị sợ hãi đến phát run, mặt trắng bệch. Chỉ là muốn đùa vui ai ngờ lại thành có khách quấy rối.
Tên say kia thấy tình hình không ổn, không dám làm ồn nữa. Nhiễm Phi Trạch lạnh mặt vất hắn ra ngoài, lại bảo mọi người đi ra, đóng cửa lại. Lát sau anh ta quay lại, gõ cửa, thấy Tiểu Bồi lên tiếng mới đẩy cửa vào. Tiểu Bồi vừa rửa mặt, tay chà sát khiến mặt hồng rực lên.
Nhiễm Phi Trạch không tỏ thái độ, hỏi “Cô nương tìm ta có việc gì?”
Tô Tiểu Bồi không thoải mái, còn muốn đá tên kia hai phát nữa nên im lặng chẳng đáp lời. Nhiễm Phi Trạch đi đến, ngồi xuống.
Tô Tiểu Bồi chà sát chân rồi dùng lực hẩy cái chậu
“Cô nương có sao không?” Tuy cô nương ấy rất có tinh thần,nhưng chàng cũng lo nàng ta bị thiệt. Vấn đề này chẳng dễ hỏi nên đành phải dùng cách đó để hỏi.
“Không” Tô Tiểu bồi quay lại, ngồi xuống
Nhiễm Phi Trạch không nói gì, vẫn nhẫn nại chờ đợi.
“Ngu tệ, mình ngu tệ luôn” Tô Tiểu Bồi bình tĩnh lại, thật sự cũng có chút khó chịu. Tuy là tên say kia sai rành rành, nhưng cũng là do hành vi cử chỉ của cô không đúng mực nữa. Trong mắt những người ở đây, cô không phải là người thô lỗ thô tục mặt dày sao? Cô thấy hơi buồn.
“Cô nương vì sao tìm ta?” Nhiễm Phi Trạch vờ như không nghe thấy lời tự trách của nàng ta.
Tô Tiểu Bồi nhéo nhéo mặt “Tư Mã tiểu thư đến tìm ta, cầm theo kiếm, hung hung tợn tợn,ta hơi hoảng sợ, đến tìm huynh nhưng huynh không ở đây, nên mới tìm cách bảo tiểu nhị đưa trà đến, lại dặn hắn ta nếu thấy huynh về thì bảo đến tìm ta. Ta nghĩ tiểu nhị nhìn thấy Tư Mã cô nương ít ra cũng có nhân chứng thì cô nương ấy cũng không dám làm gì nữa, nếu không được thì huynh quay lại ta cũng còn có hy vọng.”
Nhiễm Phi Trạch rót trà cho cô “Tư Mã cô nương tìm cô nói chuyện gì?”
“Cũng không có gì, ta nghĩ chủ yếu là không muốn ta nói ra chuyện hôm nay cô nương ấy đến Thường phủ, còn nói ta nhắc huynh nữa. Nhưng cô nương ấy cũng nói thêm vài chuyện nữa, chúng ta trao đổi chút, à ý ta là bàn bạc chút đi.”
“Cô nương thấy có gì không đúng sao?”
Tô Tiểu Bồi thở ra, ổn định lại tâm tình “Có. Ta thấy việc hôn sự của tỷ tỷ cô nương ấy nhất định có vấn đề. Hai tỷ muội họ đều là thanh mai trúc mã với Thường công tử, nếu muốn đính hôn thành thân sao không sớm thực hiện đi? Tráng sĩ, nữ tử mười tám mười chín tuổi còn chưa kết hôn có phải cũng không còn nhỏ rồi không?”
“Đúng là vậy. Nhưng mười tám mười chín tuổi mới thành thân cũng không phải việc hiếm.” Ý là, cũng đâu phải điểm nghi vấn.
“Tư Mã nhị tiểu thư rất lo lắng,có vài người lo lắng hay dùng khuôn mặt lạnh để giả vờ, nhưng ta biết nàng ta rất lo lắng. Nàng ta ẩn giấu bí mật, thích dùng câu hỏi đáp lại ta, đều là những biểu hiện chột dạ.Khi ta hỏi cô nương có phải đã gây nên chuyện gì không, nàng ta lại hỏi ta có ý gì. Khi ta hỏi chuyện muộn như vậy tỷ tỷ mới định thân cùng Thường công tử thì nàng ta lại nói ta tò mò không đúng. Ta hỏi nàng ta có hiểu Thường công tử không, tình cảm tỷ tỷ và người đó như thế nào, nàng ta lại hỏi tại sao ta hỏi thế?”
“Những câu hỏi của cô nương thực ra….” Nhiễm Phi Trạch còn đang tìm từ “ Ờ, hơi không hợp lễ nghĩa lắm.”
Tô Tiểu Bồi bĩu bĩu môi, cô thấy cô nói cái quái gì ở đây mà chẳng thành không hợp lễ nghĩa. Muốn nói chuyện tử tế lại bị tiểu nhị xúc phạm chế nhạo, cô lại thấy buồn nôn rồi.
“Cô nương thấy Tư Mã cô nương có gì đáng nghi sao?” Nhiễm Phi Trạch lôi kéo được sự chú ý của cô.
Ý ta là, cô nương ấy có bí mật, nên mới thường hỏi ngược lại trốn tránh. Khi nãy ta nói đến ba lần hỏi ngược lại đó, không chỉ là trốn tránh mà còn có tính công kích nữa. Cô nương ấy dùng thái độ giận dữ để công kích thay cho lời đáp chứng tỏ ba câu hỏi này có tác động đến nàng ấy. Đấy mới là điều quan trọng. Mệt mỏi, phẫn nộ, che giấu, cô nương ấy đang rất áy náy.
“Áy náy?”
Tô Tiểu Bồi gật đầu “Điều này ta đã trực tiếp hỏi nàng ấy,nàng ta nói là do chậm trễ nên quay về muộn một ngày, nếu như quay lại sớm hơn tỷ tỷ có lẽ đã không ૮ɦếƭ.”
Nhiễm Phi Trạch vuốt vuốt cằm “Cô nương thấy lời này cóphải thật lòng không?”
“Cũng khó nói”
Nhiễm Phi Trạch liếc cô, Tô Tiểu Bồi nhún nhún vai “Ta cũng đâu phải chuyên gia phân tích phản ứng, làm sao hiểu được mấy thứ li ti này.”
Nhiễm Phi Trạch nhíu mày, lại bày ra vẻ “Nghe mà chả hiểu gì”
Tô Tiểu Bồi vẫy vẫy tay “Là ta yếu kém. Nhưng mà ta biết,cô nương ấy cực kỳ muốn ta tin tưởng những lời đó. Có nghĩa là những điều ấy không toàn bộ là gian trá, thì cũng không phải đều là thật hết. Đằng sau chắc chắn còn chuyện gì đó.”
“Cô nương” Nhiễm Phi Trạch đột nhiên nói “Cô nương là người thông minh nhất ta từng gặp, tại sao lại nói mình ngu tệ.”
Tô Tiểu Bồi chớp chớp mắt, hình như thấy anh ta đang an ủi mình. Lòng bỗng thấy ấm áp. Hai cái chữ ngu tệ này anh ta nói ra thực có chút buồn cười.
“Nhưng mà, ngu phát tệ là chữ tệ nào? Có phải là ngu ngốc đến cực điểm không”
Cô cười thật rồi.
“Tráng sĩ có giúp ta đập hắn không?”
Vô tình hỏi một câu, Nhiễm Phi Trạch nghe lại hiểu.
“Ờ, đập hắn vài quyền. Hắn không dám đánh trả, còn xin quay về phòng nữa.”
“Ta nhỡ tay làm vỡ một cái ly trước mặt hắn, chắc hắn sợ ta lại nhỡ tay làm vỡ thứ khác chăng?”
Tô Tiểu Bồi cười ha ha, nắm tay lại khươ khươ “Ta đúng là nên cho hắn ta hai đá nữa, thật nặng vào.”
“Ha Ha” Nhiễm Phi Trạch ngay thẳng cười hai tiếng.
Tô Tiểu Bồi liếc anh ta, người này có phải luôn miệng nói cô nương đoan chính đừng có như thế đấy à?
“Cô nương” Anh ta quả thật mở miệng rồi.
“Có chuyện gì?”Tô Tiểu Bồi vẫn liếc xéo anh ta
“Những cử chỉ bất nhã…”
Hờ, biết mà.
“Nhưng lần sau nếu gặp chuyện này, cô nương cứ dùng đừng ngại.”
Hô
Tô Tiểu Bồi ngẩn ra nhìn