Tần Đức Chính vẫn còn bình tĩnh, dù ông cũng không ngờ đến cái giá năm mươi lượng này, nhưng cũng không hề đổi sắc mặt, chỉ nói một câu “Xin đợi cho một lát” rồi ra ngoài.
Tô Tiểu Bồi không yên, cô không có kinh nghiệm nào trong lĩnh vực này, trước nay người ta đưa bao nhiêu thì cô lấy bấy nhiêu. Cũng may cô làm ăn thuận lợi, chưa bị thiệt bao giờ. Mặc cả như hôm nay, Tần bộ đầu giờ lại đi mất rồi, cô vội vã quay ra gọi một tiếng “Tráng sĩ”, định thảo luận lại giá cả với anh ta, nhỡ như lát nữa Tần bộ đầu quay lại thì hai người còn đồng lòng được.
Nhưng Nhiễm Phi Trạch không hề lo lắng “Cô nương đừng lo, thành Ninh An này không phải là trấn Thạch Đầu, quan phủ giàu có, năm mươi lượng này họ phải bỏ ra thôi..Bộ đầu đại nhân ngại ngần, phủ doãn đại nhân mong mau chóng phá được án, năm mươi lạng bạc này họ không thể từ chối được.”
“Ồ.” Tô Tiểu Bồi ngồi thẳng lên. Được, tin anh ta.
Năm mươi lạng này ૮ɦếƭ cũng không buông.
Một lát sau Tần bộ đầu quay lại. Như những gì Nhiễm Phi Trạch đã dự đoán, Tần bộ đầu không lãng phí thời gian về mặt tiền bạc mà đồng ý luôn. Nói nếu như thuận lợi phá được hai vụ án, bắt được cả hai tội phạm thì sẽ thưởng bọn họ năm mươi lạng.
“Nếu chỉ bắt được một người thì sao?” Nhiễm Phi Trạch nói “Bắt được một, thưởng một nửa, hai mươi lạng”
Tần bộ đầu ngẩn ra, rồi sảng khoái đồng ý “Được.” Ban nãy ông đã nói với quan phủ doãn, quan phủ chỉ quan tâm đến việc phá vụ án, tiền nong không thành vấn đề.
Có lời này Nhiễm Phi Trạch liền hài lòng vô cùng.
Tô Tiểu Bồi ngưỡng mộ anh ta cực kỳ. Mã Chinh Viễn đó vốn chỉ đáng năm lượng, nay đùng một cái thành hai mươi lăm lượng rồi,mặc cả hóa ra là nghệ thuật đến thế đấy.
Bộ đầu hắng hắng giọng, thu hút sự chú ý của Tô Tiểu Bồi “Tô cô nương, ta đã tăng thêm chốt kiểm soát bên ngoài thành, quan sai cũng tăng cường lục soát trong thành. Phủ Tư mã bên kia, chúng ta cần đợi tin tức. Ta đã phái vài người giả trang coi chừng cửa, xem hai ngày này có ai lạ ra vào không.”
Tô Tiểu Bồi gật gật đầu. Tần bộ đầu hỏi “Cô nương có dự định gì?”
“Ta dự định nói với Tần đại nhân, xé hết cáo thị truy nã Mã Chinh Viễn khắp trong thành đi .”
“Xé đi?” Tần Đức Chính ngẩn ra, rồi chợt hiểu “Cô nương không cần lo lắng, tiền thưởng của cô nương với Nhiễm tráng sĩ không có liên quan gì đến cáo thị hết. Cho dù người ngoài cung cấp tình tiết có lợi cho vụ án, chỉ cần bắt được phạm nhân thì hai người sẽ nhận được tiền thưởng”
Tô Tiểu Bồi đờ ra, nói đến đâu rồi đấy? Cô cười cười, suy nghĩ của Tần bộ đầu đã bị Nhiễm Phi Trạch dắt mũi rồi.
“Đại nhân, việc dán cáo thị không liên quan đến treo thưởng.Mã Chinh Viễn này sau khi mẫu thân tái giá không còn được chú ý quan tâm đến nữa, thân phận của hắn ở nhà kế phụ rất bất tiện, huynh đệ tỷ muội đều coi thường hắn, người hầu cũng coi hắn không ra gì.Sau này lại yêu phải muội muội Mã Dao, người duy nhất trong gia đình đó quan tâm đến hắn. Nhưng mối tình này không có kết quả tốt, Mã Dao không chịu nổi áp lực, để hắn ta dứt tình nên chủ động xuất gia. Thế nên thế giới tinh thần của Mã Chinh Viễn sụp đổ hoàn toàn.”
Nhiễm Phi Trạch hắng hắng giọng, Tô Tiểu Bồi phản ứng lại thanh thanh tiếng “Ý ta là, Mã Chinh Viễn Không được quan tâm, không ai coi trọng hắn ta, hắn ta mãi mới có được hy vọng lại bị phá hoại tan tành. Thứ hắn khao khát không bao giờ có được thì sẽ muốn báo thù. Bạch bộ khoái nói, lần cuối cùng Mã Chinh Viễn đi gặp Mã Dao có nói “Muội đợi đấy”, sau đó bắt đầu gây án”
Tần Đức Chính gật gật đầu, sau đó nói tiếp.
Tô Tiểu Bồi nói tiếp “Sau khi hắn gây án, mọi người đều khi*p sợ, nơi nơi bàn tán, hắn được thỏa mãn tạm thời . Thông qua phương thức đó, hắn có được người con gái hắn hằng ao ước. Đó là tại sao quan phủ dán cáo thị khắp nơi rồi mà hắn vẫn dám phạm tội. Đấy chính là điều hắn muốn, việc được thổi phồng lên càng lớn càng tốt mọi người càng sợ hắn càng thích thú. Cáo thị treo thưởng của quan phủ là giúp hắn nổi danh hơn, là sự cổ vũ cho hắn. Nên cần phải xé hết cáo thị đi.”
Tần Đức Chính chưa hề nghĩ đến mức này, ông trầm mặt suy tư,
Tô Tiểu Bồi nói tiếp “ Vụ án của Tư mã tiểu thư, hung thủ kia giá họa cho Mã Chinh Viễn, ý đồ này vô cùng rõ rang. Theo lý nếu vụ án này là do Mã Chinh Viễn gây ra thì quan phủ cần phải tăng cường tróc nã hắn, nhưng quan phủ không phải; ngược lại còn xé cáo thị đi. Nếu hung thủ ẩn giấu tốt, lấy được tin tức từ phủ Tư mã, biết quan phủ không nghi ngờ Mã Chinh Viễn, còn nếu hắn không biết thì hành động này của quan phủ sẽ khiến hắn hoài nghi, công kích hắn, hắn có bất cứu hành động nào lộ ra hành tung chúng ta sẽ dễ dàng bắt được.”
Tần Đức Chính thấy có lý “Quan phủ doãn đã căn dặn Tư Mã lão gia nói toàn bộ tin tức vụ án không được để lộ ra ngoài.Hôm nay chúng ta bàn chuyện cũng không để cho hạ nhân đến gần, hẳn là sẽ không để lọt tin tức nào hết. Nếu chúng ta tuyên bố hung thủ là mã Chinh Viễn thì liệu hung thủ có buông lỏng cảnh giác không? Như vậy có lẽ hắn sẽ lộ tung tích”
“Đại nhân nếu muốn hung thủ lộ tung tích thì cần lớn tiếng tuyên bố hung thủ là mã Chinh Viễn, nếu tin này đến tai hắn sẽ làm cho hắn tức giạn. Điều hắn để tâm, ý ta là những thứ hắn để ý đã bị người khác ςướק mất. Có người mạo danh hắn, có người ςướק đi vinh dự của hắn, hắn sẽ dùng một thủ đoạn ác liệt khác để chứng minh bản thân mình, nhìn xem, đây mới là ta, ta là độc nhất vô nhị”
Lúc này Nhiễm Phi Trạch chen vào “Nếu theo như cô nương nói, xé cáo thị đi, mã Chinh Viễn lại cảm thấy ản thân ít được chú ý đi thì sẽ gây nên những hành động để gây sự chú ý khác?”
Tô Tiểu Bồi gật gật đầu “Thế nên đại nhân không những chỉ cần xé cáo thị mà còn phải truyền khẩu lệnh. Đó là vụ án Mã Chinh Viễn là cơ mật, không được bàn tán nữa. Một khi phát hiện xử trọng tội ”Cô nói xong, nhíu nhíu mày, không biết nơi này có tự do ngôn luận không?
Cô nhìn nhìn Nhiễm Phi Trạch, Nhiễm Phi Trạch gật gật đầu, nói chuyện này có thể. Xem ra chuyện nói năng lung tung bị bắt lại là có thật.
Nhiễm Phi Trạch nói với Tần Đức Chính “Đại nhân, sợ rằng chỉ lệnh không thì không đủ sức mạnh, cần phái người diễn một màn kịch, bắt luôn tại trận. Nói sai nha bàn luận chuyện linh tinh ở quán rượu, cấm không được nói đến vụ án này, vô ý lộ ra lệnh của đại nhân để mọi người biết được. Dân thường ưa nói chuyện, sẽ truyền chuyện này ra. Như vậy Mã Chinh Viễn biết được cho dù hắn làm gì đi nữa mọi người cũng sẽ không ai biết”
Tần Đức Chính nhìn Tô Tiểu Bồi. Tô Tiểu Bồi gật đầu “Nhiễm tráng sĩ nói rất đúng” Không phải thời đại truyền thông, cũng chỉ đành làm thế mà thôi.
“Mã Chinh Viễn thấy không ai bàn tán hắn nữa sẽ làm gì?”
“Đại nhân phái người ở Trạch thành bên kia đi.” Tô Tiểu Bồi nói. Bạch Ngọc Lang nói cậu ta sau khi tra được người nhà của Mã Chinh Viễn liền thông báo cho bọn họ giám sát nghiêm khắc, Tô Tiểu Bồi thấy bước này quan phủ cần coi trọng hơn.
“Ý cô nương là, hắn quay về nhà sao?”
“Hắn sẽ làm thế, cho dù chúng ta không làm những việc trên, cuối cùng hắn cũng vẫn sẽ quay về, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Hắn muốn uy Hi*p, báo thù nhất, những người này hắn không quen không biết cũng không sao, từ họ hắn có được cảm giác thỏa mãn nhất thời là được. Sau này hắn mới phát hiện chỉ thế thôi không đủ, hắn muốn nhìn thấy những người đã làm tổn thương hắn, những kẻ làm hắn đau đớn chịu sợ hãi, cầu xin hắn như những người kia” Tô Tiểu Bồi nói tiếp “Đại nhân, những điều chúng ta làm chỉ là đẩy nhanh bước này lên thôi. Không ai bàn luận thêm về chuyện của hắn, ánh hào quang của hắn không còn, không còn ai mượn lời đồn truyền đi chuyện của hắn thì hắn sẽ tự làm.”
Tần Đức Chính trầm tư, rồi sau đó lẩm bẩm : “Những nơi hắn gây án đúng thật là xung quanh Trạch thành. Những cáo thị đó cũng dán ở Trạch thành.
Tô Tiểu Bồi cũng không chen vào làm phiền ông, Tần Đức Chính nghĩ ngợi hồi lâu rồi ngẩng lên, nói lớn “Được, đã như vậy cứ nghe theo Tô cô nương, cứ làm thế đi.”
Ba người thảo luận chi tiết mọi việc, sau đó Tần Đức Chính đưa hai người Tô Tiểu Bồi đến phòng bên cạnh, cách một bức tường với nơi bọn họ bàn chuyện. Sau đó ông tìm mấy thân tín, tự nói mọi chuyện với họ, làm theo những gì Tô Tiểu Bồi nói.
Mọi người kẻ không hiểu, kẻ kinh ngạc, có người lại thấy có lý, bàn bạc rất sôi nổi. Tô Tiểu Bồi ngồi trong phong nghe bọn họ bàn luận, thong thả uống trà.
Nhiễm Phi Trạch nói “ Đại nhân dù cần cô nương giúp đỡ nhưng cũng cần phải lấy uy thế nữa. Sắp xếp như thế đại nhâ làm chủ sẽ có hiệu quả hơn.”
Tô Tiểu Bồi gật đầu, không để ý đến mấy cái này. Cô nghe bên ngoài bàn bạc đến khí thế ngút trời, phân đâu ra đấy, liền nghĩ đến chuyện khác “Tráng sĩ, năm mươi lượng chắc là rất nhiều nhỉ?”
Nhiễm Phi Trạch cười : “Coi như không ít.”
Anh ta cầm cốc trà, liếc cô “Mười lăm lượng à?”
Tô Tiểu Bồi đỏ mặt.
“Gan nhỏ quá” Anh ta chê cười.
Tô Tiểu Bồi nói “Là ta không biết thôi, vì chưa có kinh nghiệm. Ý ta là ta ít có kinh nghiệm về mặt này, còn cần học hỏi trang sĩ nhiều.”
“Học hỏi”
“Là còn cần nhờ trang sĩ chỉ giáo nhiều.”
Nhiễm Phi Trạch cười cười. Tô Tiểu Bồi cũng không ngại ngần, hai mươi lăm lượng cơ mà, cần phải tạ ơn anh ta.
“Tráng sĩ, hai mươi lăm lượng có mua đc bàn chải đánh răng không?”
“Bàn chải? Đương nhiên là mua được” Nhiễm Phi Trạch nhịn không được lại cười.
Xong việc ngay hôm đó, Nhiễm Phi Trạch đưa Tô Tiểu Bồi lên chợ, muốn để cô mở rộng tầm mắt. Anh ta đưa cô đến một hang chuyên bán đồ giặt rửa, trong đó có cả kem đanh răng và bàn chải. Đương nhiên tên gọi khác với những gì Tô Tiểu Bồi vẫn gọi, nhưng Tô Tiểu Bồi rất vui, đây chinh là mục tiêu cuộc sống đấy.
Mục tiêu cuộc sống của cô bỗng biến thành thật bé nhỏ khiêm tốn, đúng thật là hòan cảnh xô đẩy.
Tô Tiểu Bồi vừa nhìn vừa tính giá tiền, cái này cần 200 tiền, cái kia cần 300 tiền, cái kia 80 tiền rẻ thật, cái 150 tiền kia không tính là đắt nhỉ, cái này những 800, gần được hai lượng rồi. Những hai lượng bạc, coi như đồ xa xỉ rồi nhỉ.
Tô Tiểu Bồi còn chưa có khai niệm về tiền nong ở đây, mãi mới có phản ứng về giá cả , đắt hay rẻ cũng không biết, nhưng những đồ cô cần, bàn chải kem đánh răng rồi đồ tắm rửa, cô nhớ ૮ɦếƭ đi được mấy thứ đồ tẩy rửa ở hiện đại. Cô nhìn hồi lâu, không biết mấy thứ này làm từ gì, cũng ngại chẳng dám hỏi, cô quyết định nhớ kỹ nơi này, đợi hai mươi lăm lượng đến tay rồi sẽ đến đây tiêu món đầu tiên.
Vui sướng đi ra ngòai, Nhiễm Phi Trạch đang ở ngòai đợi cô.
Nhiễm Phi Trạch chế giễu cái dang nhà quê ra tỉnh đi phố ngắm đồ của Tiểu Bồi mất mặt quá, hơn nữa chàng biết nàng ta cũng không có tiền mà mua nên ra ngoài trước, đỡ bị người bán lườm liếc. Nhưng cô nương này cũng không tồi, chàng đứng ngoai cũng thấy người ta lườm trắng cả mặt rồi mà cô nương ấy chẳng hề để tâm. Nghĩ đến đây, Nhiễm Phi Trạch lại nhếch mép cười.
Cười cái gì mà cười, Tô Tiểu Bồi lại nhìn anh ta, đang muốn nói gì đó thì mắt lại nhìn thấy cái gì đó. Cô quay đầu lại, nhìn thấy Tư Mã Uyển Như đi ra từ cửa lớn một ngôi nhà. Nàng ta không dừng lại, nhanh chóng hòa minh vào dòng người trên đường, sau đó bước vào một quán rượu, không lâu sau nàng ta đi ra cùng vài anh chị em khác, đi về phía Nhiễm Phi Trạch và Tô Tiểu Bồi,
Nhóm người gặp nhau giữa đường, nhưng Tư mã Uyển nhìn thấy hai người bọn họ chỉ đổi sắc mặt, không nói gì, nhanh chóng rời đi.
“”Sao nàng ta lại chột dạ vậy?”
Nhiễm Phi Trạch không đáp,, đưa Tô Tiểu Bồi đến ngôi nhà Tư Mã Uyển vừa đi ra, nhìn thấy hai chữ “Thường phủ”. Nhiễm phi Trạch nói “Phu quân của Tư Mã đại tiểu thư họ Thường sao?”
“Đúng.” Tô Tiểu Bồi cũng đã nghĩ đến.
“Tỷ tỷ qua đời, muội muội đến gặp người không có duyên thành tỷ phu, việc thất lễ như vậy đương nhiên là đáng chột dạ”
“Như thế không được à?”
“Chỉ trưởng bối hai nhà qua lại, nữ tử không tiện lộ mặt.”Nhiễm Phi Trạch nhan nhạt đáp, “Quan phủ không biết đã đến Thường phủ chưa? Cũng không biết bọn họ với phủ Tư Mã ngòai mối liên hôn này còn có quan hệ nào nữa không?”
Tô Tiểu Bồi đương nhiên cũng biết làm sao được quan hệ bên trong đó. Hai người quay về nha môn, Nhiễm Phi Trạch tìm Tần bộ đầu nói lại chuyện vừa rồi, Tần bộ đầu ghi lại, ông cũng đang có kế hoạch tra xét quan hệ hai nhà Tư Mã – Thường.
Sau đó Tô Tiểu Bồi quay về phong trọ chỉnh lý nhật ký, suy nghĩ về vụ án
Đêm đó, Tô Tiểu Bồi đang thu dọn đồ đạc, định đi nghỉ thì cửa phong bị gõ. Cô nghĩ là Nhiễm Phi Trạch tìm, mở cửa ra thì lại là Tư Mã Uyển Như.
Mặt lạnh tanh, cầm kiếm.