“Lời này nói cũng chẳng sai”, Nhiễm Phi Trạch nói một câu thỏa đáng.
Tô Tiểu Bồi thầm nghĩ đương nhiên rồi, người này có thể dùng thuốc xổ cho một đám hảo hán tranh ςướק công lao của anh ta, xem ra anh ta giờ cũng đâu có kém gì mình. Chỉ là chuyện này chẳng đáng kể gì, so với năm lượng hai kia còn kém hấp dẫn hơn, cô mới nghĩ cách cổ vũ anh ta một chút.
“Nhưng cô nương nên biết rằng, để có được tiền thưởng phải cung cấp được manh mối về án phạm. Nay chúng ta chẳng có tin gì để báo, chẳng lẽ cô nương muốn ta đến quan phủ đòi những tin tức này sao, liệu họ có đồng ý không?”
Tô Tiểu Bồi ngẩn ra, đột nhiên cảm thấy bị đả kích. Đúng thế, chuyện đơn giản như vậy sao cô có thể không nghĩ ra chứ.
“Dù sao chân cô nương cũng chưa khỏi, ta nghĩ giờ vẫn cứ nên đưa cô nương đi, khi có thời gian ta sẽ lại điều tra thêm xem sao.”
Có thời gian có thời gian, nói thì nói thế, nhưng rồi Tô Tiểu Bồi nhớ đến thảm cảnh trên người chỉ còn lại mười lăm đồng tiền của anh ta, cô còn kinh ngạc sao mình có thể phạm một sai lầm cố chấp và ấu trĩ như thế.
Nhiễm Phi Trạch đi rồi,trong phòng chỉ còn lại Tô Tiểu Bồi. Sự yên tĩnh làm cô bình tâm lại, bình tâm rồi, cô lại bắt đầu chán nản.
Điều tra án thực sự không dễ. Tô Tiểu Bồi tuy không rõ quan phủ nơi này xử lý án phạm có những quy tắc gì, nhưng hiện giờ rất nhiều tình tiết vụ án không tiết lộ với bên ngoài. Đừng nói đến dân thường, mà những nơi truyền thông phát tin cũng không hay biết gì.
Dán cáo thị thì cáo thị chứ, nếu như có người đến cảnh sát nói với cảnh sát rằng, này, tôi rất có hứng thú với vụ án này, muốn tham gia, anh nói cho tôi nghe tình tiết cụ thể đi, không chừng tôi bắt được tội phạm đấy. gặp kiểu người này cảnh sát không một đá sút bay luôn mới là lạ.
Tô Tiểu Bồi bỗng dưng buồn phiền, cô sao thế này? Cô làm sao lại nghĩ đến chuyện để Nhiễm Phi Trạch đi nghe ngóng tình tiết vụ án vậy? Nếu anh ta thật sự đi rồi, quan phủ liệu có xem anh ta như đồng phạm gây án mà bắt giữ không?
Tô Tiểu Bồi thở dài, cô biết bản thân có vấn đề rồi.
Nơi thế giới bình thường mà cô tồn tại kia, cô tuy không được xem như con cưng bảo bối gì nhưng học hành sự nghiệp cũng là một đường thuận lợi bằng phẳng. Việc cha gặp nạn như một động lực thúc đẩy cô tiến về phía trước, khiến cô đi càng nhanh càng xa hơn. Cô là sinh viên ưu tú nhất của các thày cô, cũng là chuyên gia trẻ được yêu thích nhất mỗi lần hợp tác. Cho nên không thể phủ nhận cô tự kiêu, cứng đầu, hay săm soi xét nét. Rồi với ngoại hình không tồi và thu nhập đáng kể của mình, hiện tại lưu lạc này của cô đúng thật là thảm không để đâu cho hết.
Nhưng đến nơi này, cô chẳng phải xinh đẹp gì, tuổi tác lại lớn, trên người chẳng có lấy một đồng xu, cho dù cô có bò lê trên đường ôm chân người ta xin một công việc chắc cũng chẳng ai để ý, đương nhiên tính cách xấu xí của cô cũng sẽ không khiến một giọt nước mắt nào rơi, cô lại còn chẳng có tay nghề nào thì biết sống ra sao?
Làm việc tay chân? Cô làm gì có sức lực. Đến một cô nương đến đường núi còn không biết như Đường Liên còn hơn cô hẳn đôi chân. Chẻ củi mấy cái việc đó thì thôi đừng nói đến. Làm thêu thùa? Cô hiểu bản thân mình quá rõ, đâu có hy vọng gì. Làm đầu bếp? Cô có thể dùng lò nướng, lò vi sóng, nồi bếp thì chỉ biết luộc trứng gà thôi.Mở tiệm buôn nọ bán kia? Cô dùng được máy tính, nhưng bàn tính cả đời này đã sờ đến bao giờ, sổ sách cũng chẳng biết phải xử lý ra sao.
Hay là cứ gả bừa cho ngườita kiếm miếng cơm ăn? Cô tính toán, thời này bao nhiêu tuổi thì con gái lấy chồng nhỉ? Mười ba mười bốn, hay là mười lăm mười sáu? Nếu như mười bốn tuổi gả chồng sinh con, giờ cô đã hai mươi bảy, trở thành bà cô lớn tuổi, chính ra con gái cô phải gả cho người khác sinh con rồi mới đúng.
Nên cô có thể làm bà ngoại rồi.
Điều này thật đáng sợ. Cô là một phế vật vừa già vừa xấu, lại còn là một bà cô phế vật nữa.
Cô nghĩ, Nhiễm Phi Trạch nhất định hiểu rằng đưa cô đến miếu ni cô là cách giải quyết vấn đề hợp lý nhất.
Còn nữa, cô đã đến đây được hai ngày rồi, ở thế giới bình thường kia của cô, cô đã đi làm được hai ngày rồi. Liệu có người gọi điện thoại cho cô không? Tìm không được cô, liệu có gọi cho bà cô của cô không? Liệu mẹ cô biết được có lo lắng rồi đi tìm cô không? Mọi người liệu đã báo cảnh sát chưa? Cô mất tích thế này, mẹ cô biết phải làm sao?
Tô Tiểu Bồi vô cùng phiền muộn. Mẹ cô đã mất chồng, giờ còn mất đi con gái sao?
Những vấn đề này trước nay Tô Tiểu Bồi không nghĩ nhiều đến, cô biết trong hoàn cảnh nguy hiểm và khó khăn hiện tại, cần phải duy trì được trạng thái tâm lý thật tốt. Cô đã từng xử lý những vụ án như thế này, giúp đỡ, hướng dẫn những người gặp nạn về vấn đề tâm lý.
Như cô hiện giờ, có thể xem như gặp nạn rồi không?
Quan trọng nhất là, khi gặp phải hoàn cảnh khó khăn thì nhất định phải duy trì trạng thái tâm lý nhất định đừng suy nghĩ quá nhiều.
Có những số liệu chứng minh những người có trình độ học thức càng cao thì khả năng chống chịu về tâm lý càng thấp, nguyên do là bởi những người này khi rơi vào hoàn cảnh khó khăn thường nghĩ ngợi quá nhiều, càng nghĩ nhiều càng dễ rơi vào tuyệt vọng; mà những người có đầu óc đơn giản hơn thì chẳng nghĩ ngợi gì, nên có khi còn nhẹ nhàng hơn, duy trì tốt khát khao sống.
Điều này Tô Tiểu Bồi hiểu, cô tự thấy năng lực tự điều chỉnh của mình không tồi. Nhưng ban nãy cô kinh ngạc phát giác ra mình đã mất đi năng lực suy đoán thông thường và khả năng phán đoán những sự việc đơn giản nhất, điều này là sao?
Sự tương phản giữa hai thế giới vẫn ảnh hưởng rất lớn đến cô, cô đã bị tác động tiêu cực đến rồi.
Cũng khó trách, cái kiểu xuyên không này tuyệt đối đã vượt quá khả năng tưởng tượng của người bình thường rồi. Tô Tiểu Bồi có thể tưởng tượng ra mọi thứ, nhưng xuyên không thì không. Cô muốn giúp Đường Liên,nhưng bản thân cô cũng đang rất cần giúp đỡ.
Tô Tiểu Bồi càng nghĩ càng thấy loạn, cô bây giờ cũng tuyệt vọng với năm lượng hai rồi. Nhiễm Phi Trạch nói cũng đúng, ai ai cũng cầm tờ cáo thị đó muốn lĩnh tiền, anh ta hỏi được những thông tin cung đã rất khó khăn rồi. Thường thì sai nha sẽ không tùy tiện tiết lộ chi tiết vụ án cho người lạ. Treo thưởng vì là muốn nhìn thấy người đáng nghi thì đi báo quan. Mà chuyện như thế là cần phải đợi cái tiền rơi trúng xuống đầu bạn mà thôi.
Lòng Tô Tiểu Bồi u uất, cô tuyệt vọng với năm lượng hai, tuyệt vong với cả đường đi sau này. Giờ đây quần áo của cô cũng là do người khác tiếp tế, đến bàn chải đánh răng còn không mua được thì còn có thể kiếm tiền được ở đâu chứ. Hay là cứ đến miếu ni cô mà sống đi.
Tô Tiểu Bồi ngốc ra một hồi,sau đó cô ý thức được mình càng ngày càng suy nghĩ tiêu cực.
Đây là một dấu hiệu hết sức không hay ho.
Tô Tiểu Bồi điều chính hơi thở, vươn thẳng lưng, ngẩng cao đầu, hoạt động cổ, sau đó nhếch mép, vận động các cơ mặt, bày ra một biểu tình vui vẻ hứng thú. Nó sẽ mang lại hiệu quả trị liệu về ngôn ngữ cơ thể, kích thích đến những cơ thịt liên quan đến cảm xúc, tác động đến hệ thống thần kinh tự chủ, có tác dụng tốt đến tình cảm và tinh thần con người.
Đừng nghĩ ngợi quá nhiều, cô cần phải phấn chấn lên, duy trì được năng lực phán đoán và tinh thần lạc quan thì mới có thể bắt đầu cuộc sống ở cái thế giới này được. Tùy cơ ứng biến, gặp chiêu tiếp chiêu là được.
Đang khi cô thấy dần dần tót lên thì cửa đột nhiên mở ra, Nhiễm Phi Trạch bước vào phòng, nhìn thấy Tô Tiểu Bồi vươn lưng duỗi tay cắn răng nhìn ngốc như vậy liền bị dọa cho một trận.
Tô Tiểu Bồi cũng bị dọa,liền dừng mọi động tác, trở lại bình thường.
Đã lâu như vậy rồi sao?
“Tráng sĩ đã về rồi sao?”
“Ừ” Biểu cảm ngạc nhiên củaNhiễm Phi Trạch chỉ thoáng qua, rất nhanh liền trở lại lạnh nhạt như thường.
“Ta đang luyện công” Tô Tiểu Bồi thấy cần phải giải thích một chút.
“À” Câu trả lời nhàn nhạt của Nhiễm Phi Trạch làm Tô Tiểu Bồi thấy câu trả lời của mình vừa ấu trĩ vừa thừa thãi. Bị người khác xem như mắc bệnh thần kinh cũng thật xấu mặt.
“Tráng sĩ vất vả rồi” Hy vọng về năm lượng hai coi như xong rồi đi, cô đã trấn định lại rồi.
“Cũng còn tốt, cũng may không phụ sự nhờ vả của cô nương”
“A” Thế là ý làm sao?
Tô Tiểu Bồi không dám ôm hy vọng.
“Có một vị huynh đệ bộ khoái đã giúp ta đi thăm dò tình tiết vụ án. Trấn Thạch Đầu không có thông tin cụ thể, cậu ta đã đi đến thành Ninh An để nghe ngóng, nơi đó là địa phương mới nhất xảy ra án phạm, Tần bộ đầu vẫn còn lưu lại nơi đó điều tra. Vị huynh đệ bộ khoái kia nói đi ngay, ba ngày nữa sẽ cho chúng ta đáp án.”
Tô Tiểu Bồi trừng mắt ngạc nhiên “Vị tiểu bộ khoái kia vì sao lại giúp huynh?”
“Cậu ấy coi ta như anh hùng hảo hán, tất nhiên sẽ góp một tay giúp đỡ”
Tô Tiểu Bồi suýt rơi cả cằm.Không phải chứ, anh hùng hảo hán á?
Nhưng mà “Cho dù cậu ta đồng ý giúp nhưng khi đi tìm bộ đầu kìa, liệu người ta có nói tình tiết vụ án cho anh không?”
“Cậu ta nói không có vấn đề gì, vốn cũng đã bàn kỹ với Tần bộ đầu, cáo thị thưởng đưa đến các thành , cậu ta nhận lệnh đi đến các nơi xem xét, lần này đi phục mệnh đi thăm dò cũng là có thể.”
Có thể không? Sao Tô Tiểu Bồi thấy chuyện này thật huyễn hoặc.
“Cô nương đừng vội, dù sao cũng có thời gian, đợi vài hôm cũng không sao.”
Có thời gian, có thời gian.
Tô Tiểu Bồi chả còn gì để nói.
“Vậy cuối cùng tráng sĩ đã làm gì mà khiến cho bộ khoái kia ra tay giúp đỡ vậy?” Cô tò mò cái hình tượng hảo hán kia đã dưng nên thế nào vậy?
“Ta nói với cậu ấy, ta là người đã bắt giữ Triệu Thành Tri ở núi Lạc Đà, chuyện này có biết bao nhiêu bang phái giang hồ cùng tham gia, có tiếng vang rất lớn, cậu ấy đương nhiên là biết.”
Tô Tiểu Bồi lại tiếp tục há mồm.
Còn dám lấy cái chuyện ςướק tên đại ma đầu đó từ tay bao người đó ra khoe khoang ư? Anh ta không biết xấu hổ mà còn đi nói với người khác đấy là mình, rồi bộ khoái kia cũng tin sao? Không những tin, còn sùng bái nữa?
Tô Tiểu Bồi có thể tưởng tượng được vẻ mặt “da dầy” của Nhiễm Phi Trạch khi bốc phét cùng bộ khoái kia, anh ta trước nay vẫn đem theo cái bộ dáng chính trực đó mà.
Tô Tiểu Bồi bấy giờ mới không nhịn được nhìn ngắm lại anh ta kỹ càng, vị tráng sĩ này tuy rằng tướng mạo không tồi, mắt to mày rậm, mũi cao, môi dày vừa phải, nhìn thế nào cũng giống một anh chàng đẹp trai chính trực.
Anh đẹp trai chính trực da mặt dầy, lại còn không biết xấu hổ thu phục nhân tâm nữa.
Tô Tiểu Bồi đột nhiên cảm thấy sức mạnh tinh thần của mình đã hoàn toàn trở lại, không còn quan tâm đến bộ khoái kia nữa, năm lượng hai kia cung mặc kệ, tương lai cuộc sống dường như cũng vẫn rất nhiều hy vọng.
Sự tồn tại của vị tráng sĩ này, đúng là một sự dìu dắt tâm lý hữu dụng