TÌNH NỒNG TÌNH ĐẠM
Ta nghe Hòa Trung kể mặc dù đã bình định được thiên hạ nhưng vấn đề hậu chiến tranh vẫn còn rất nhiều, cho nên từ lúc mở mắt sáng sớm tinh mơ cho đến tận tối muộn, Vu Thuần Hy vẫn ngồi bên cạnh án thư với một đống tấu chương cùng với thư báo cao ngập đầu.
Vu Thuần Hy chăm chỉ bận rộn bao nhiêu thì ta càng rảnh rang biếng nhác bấy nhiêu, cả ngày đều nằm phơi mình ngoài hiên sưởi nắng. Đôi khi nhàm chán thì sẽ đi loanh quanh trong thư phòng của hắn, lướt qua kệ sách lớn chọn một quyển nào đó có nhan đề hoa mỹ một chút, nhưng chỉ mới đọc được vài chữ thì hai mí mắt đã muốn dính chặt lại với nhau.
Tuy nhiên có một lần, ta vô tình tìm thấy trong tập cổ phong của Bạch Cư Dị một bài giống tên ta ‘Hạ Vũ’. Vì rất phấn khích nên mặc dù nó dài tận ba trăm từ thì ta vẫn đọc một mạch hết sạch. Lúc đọc tới hai câu: ‘Vạn tâm xuân hy hy, bách cốc thanh ngải ngải’, ta liền hứng khởi lấy giấy 乃út ghi lại đồng thời khoanh tròn hai chữ ‘hy hy’ lại, miệng cứ lẩm bẩm mãi. Hóa ra đây chính là tên của Vu Thuần Hy, nghe rất vui tai.
Buổi trưa khi Vu Thuần Hy trở về dùng bữa, ta đã quên mất phép tắc địa vị, liền nhanh nhảu gọi hắn: “Hy Hy! Về rồi đấy à!”
Vu Thuần Hy ngẩn người ra, ánh mắt lướt về phía tờ giấy Tuyên Thành có nét chữ ta đặt trên bàn. Hắn cầm tờ giấy lên nhìn qua một lượt liền hiểu ra, lên tiếng:
“Chữ hy trong này mặc dù phát âm giống với tên ta nhưng nghĩa thì khác hoàn toàn.”
Rồi hắn gọi ta lại gần, cầm 乃út viết ra tên của hắn: “Hy của ta là trong ánh bình minh, còn chữ hy kia có nghĩa là vui vẻ.” Chữ của Vu Thuần Hy cứng rắn nhưng lại thanh thoát. Trong đầu ta bỗng nhiên hiện lên một nét chữ cũng cứng rắn như vậy nhưng lại vuông vức mạnh mẽ, ta không tài nào nhớ ra đó là của người nào.
(Hy trong tên Thuần Hy là: 曦,Hy trong hy hy là: 熙)
Vu Thuần Hy lại tiếp tục nói: “Còn nữa, chữ hạ trong tên nàng là mùa hạ, còn trong bài thơ là hạ của vui mừng. Ta biết ngay là nàng sẽ hiểu nhầm mà.” Hắn nhìn mặt ta ngơ ngác thì rõ mồn một, “Nhưng mà Hy Hy cũng dễ nghe đấy chứ.”
(Hạ trong tên Hạ Vũ là: 夏, Hạ trong tiêu đề thơ Hạ Vũ của Bạch Cư Dị là: 贺)
Vu Thuần Hy vòng tay khẽ kéo ta gần lại, đầu hắn cúi xuống, trán chạm vào trán ta, khẽ mỉm cười. Gần nửa năm nay ta đã quá quen thuộc với nụ cười này, vậy mà hễ nhìn thấy là trái tim lại không kìm được đập mạnh liên hồi. Màu trà sẫm trong đôi mắt hắn cứ dán chặt vào ta rất lâu, ta dám chắc lúc này hai má đã nóng bừng ửng hồng lên rồi: “Tên… tên của Bệ hạ nghĩa là gì?” Ta cụp mắt xuống né tránh.
“Thuần hy chiếu diệp.” Giọng hắn êm như tiếng gió hạ lướt qua đầu ngọn cây ngô đồng rì rào bên tai ta: “Là mẫu thân đặt cho. Bà ấy rất thích ngước nhìn ánh bình minh xuyên qua những tán lá cây xanh mướt, những lúc ấy tia nắng sẽ giống như những giọt nước sáng lấp lánh rải nhẹ lên khuôn mặt hiền từ và vạt áo lụa thơm ngát của bà.”
Những lời hắn nói nghe ra rất yên bình, mà thật ra ta cũng không cần phải tưởng tượng làm gì bởi vì lúc này đây ánh nắng ngoài kia thật sự đang chiếu lên vạt áo của hai chúng ta, trước mặt còn có một ánh nắng khác, thật là làm người ta chói mắt quá đi.
Vu Thuần Hy cúi mặt xuống thấp hơn nữa, lần này không còn chỉ là trán chạm trán mà gần đến độ môi chạm môi luôn rồi. Trong lúc ta còn chưa kịp định thần lại, thì môi hắn đã nhanh nhẹn chuyển xuống cổ ta.
Vì là mùa hè hơn nữa suốt ngày ở trong điện nên ta chỉ mặc y phục hai lớp đơn giản, Vu Thuần Hy chỉ cần gạt nhẹ một chút là đã tuột xuống.
Ta không hiểu nổi rõ ràng là lúc nãy đang bàn về chuyện thi ca tên tuổi, thoắt một cái sao đã thành sói già ngấu nghiến thỏ con thế này. Được rồi, Vu Thuần Hy không già lắm mà ta thì cũng chẳng còn nhỏ dại gì cả. Nhưng ta phải thay mặt giai cấp thường dân thấp cổ bé họng đứng lên đấu tranh giành tự do từ tay địa chủ ác bá.
“Bệ hạ... Bệ hạ... chúng ta... còn bài thơ...” Ta giãy giụa thoát ra nhưng chẳng là gì với sức lực nam nhân của hắn cả, hắn càng được thế đẩy ta ngã xuống long sàn.
Hàm Long điện yên tĩnh chỉ có mỗi ta và hắn, cửa chính thì đóng mà cửa sổ nhìn ra vườn sau thì mở rộng. Hơi nóng cùng làn gió mát thi thoảng thổi qua hòa quyện vào nhau ùa vào bên trong điện, lưng ta dán vào đệm lụa mát rượi nhưng một khắc cũng không dám thả lỏng. Nam nhân bên trên cứ áp sát lại gần hơn, đôi mắt nheo lại sâu thẳm, cứ cười mãi chẳng hề bận tâm đến sự lúng túng của ta.
“Hóa ra Tiểu Vũ thích nghe thơ à, vậy để ta đọc cho nàng. Nàng muốn nghe gì, Kinh Thi trước nhé!” Tay hắn nhanh nhẹn rút dây buộc thắt lưng của ta, hơi thở gần kề bên tai: “Xuất kỳ đông môn, hữu nữ như vân. Tuy tắc như vân, phỉ ngã tư tồn. Cảo ỳ kỳ oán, liêu lạc ngã vân.”
(Kinh Thi: là một bộ tổng hợp thơ ca dân gian và cung đình chủ yếu nói về tình cảm gia đình và nam nữ, được Khổng Tử sưu tập. Trong thời Chiến Quốc, Kinh Thi được coi là sách mà ai cũng phải học khi khởi đầu: “Không đọc Kinh Thi thì không biết nói” – Khổng Tử.)
(Dịch thơ phía trên: Bước ra khỏi cửa đông, lắm cô thiếu nữ sắc dung mặn mà. Tuy nhiều đẹp đẽ thướt tha, chẳng hề lưu luyến lòng ta chút tình. Vợ ta áo trắng khăn xanh, làm ta vui thích riêng mình yêu thương. – Bản dịch của Tạ Quang Phát.)
Ta cựa quậy lần cuối trước khi rơi vào nanh vuốt của hắn: “Nhưng thần không phải là thê tử của người.”
“Trẫm chưa từng nói không, ai dám phủ nhận.” Áo ngoài vừa rớt xuống, áo trong đã bị cởi ra lúc nào không hay. Bàn tay Vu Thuần Hy có chút thô ráp, phủ lên từng tấc da thịt trên người ta, bàn tay đó đi đến đâu đều khiến ta muốn vùng dậy bỏ chạy.
Khi hắn chạm đến bắp đùi thì ta chẳng khác nào con cá nằm trên thớt hết đường trốn chạy, nhưng hắn đột ngột dừng lại, bàn tay nóng hơi ướt mồ hôi áp lên những vết sẹo chằng chịt dữ tợn trên da thịt ta.
Lần đầu tiên nhìn thấy chúng, ta từng ngạc nhiên hỏi Tiểu Kỳ, nàng ấy nói rằng đó là do ta tự dùng dao đâm vào chân, nhưng khi ta hỏi nguyên do nàng ấy lại lắc đầu không biết.
“Có còn đau lắm không?” Ta rõ ràng nhìn thấy ánh mắt hắn rất giận dữ giống như người bị thương là chính hắn vậy.
Ta lắc đầu: “Chẳng phải nói thần sẽ không bao giờ thấy đau được nữa rồi sao.”
Hắn ngẩng đầu tha thiết nhìn ta: “Nhưng ta đau...”
Ta suýt cảm động với tấm lòng nhân từ bác ái của Hoàng đế Bệ hạ nhưng ta đã quá ngây thơ rồi. Vu Thuần Hy rõ ràng là tên lừa bịp trắng trợn, miệng thì nói lời ngọt mà tay vẫn không ngừng hoạt động bóc lột dân đen là ta đây.
“Thật ra, so với Kinh Thi, ta vẫn thích thơ của Đông Lang tiên sinh hơn.” Tên này đổi đề tài không thấy ngượng mồm à?
“Đông Lang tiên sinh là ai vậy?” Ta lại bị trí tò mò bị thôi thúc ngay lập tức quên mất tình hình nguy hiểm của bản thân lúc này. Mắt hắn tràn ngập ý cười, lúc đó ta vẫn chưa có con mắt tinh tường phân biệt được nụ cười đó có bao nhiêu phần tà ác của địa chủ áp bức dân lành.
(Đông Lang tiên sinh: nhà thơ thời Đường, tên thật là Hàn Ốc.)
Thế là hắn đọc ta nghe thơ của ông ta: “Tấn thừa hương cảnh vân già ngẫu. Phấn trứ lan hung tuyết áp mai.”
(Dịch thơ phía trên: Tóc buông xuống cổ che ngó sen. Phấn thoa иgự¢ tựa mai trên tuyết.)
Ta trợn tròn mắt kinh ngạc, trên đời này mà cũng có loại thơ như vậy nữa sao. Vu Thuần Hy lại cúi xuống hôn ta lần nữa, lần này mạnh mẽ và đắm chìm hơn trước.
Trong mơ màng, hắn dịu dàng xiết chặt lấy ta, khe khẽ đọc những câu thơ đầy màu sắc như trong một vùng đất lạ mà ta chưa từng biết đến. Lần đầu tiên trong đời, ta cảm thấy có chút khác lạ khó chịu, lại có chút phấn khích vui vẻ không ngừng.
Công cuộc vùng lên chỉ mới bắt đầu mà đã bị đàn áp dữ dội, hơn nữa quân ta lại còn bị địch đánh đến không còn một manh giáp, chỉ biết ngậm ngùi nằm rũ rượi, nước mắt uất ức tuôn rơi.
Ta muốn mắng người nhưng chỉ dám úp mặt thì thầm, Hoàng đế Bệ hạ là nam nhân thối!
Lúc mở mắt ra, trong ngoài Hàm Long điện đã thắp đèn sáng rực, trăng lên cao tròn vo như bánh trôi nước. Nói đến đây ta sực nhớ ra hình như cả ngày hôm nay vẫn chưa bỏ được một hạt cơm vào bụng, vừa nghĩ đến nó đã ngay lập tức đánh trống biểu tình. Ta lò mò ngồi dậy, lấy tay đỡ cái lưng ê ẩm, không kìm được than một tiếng. Vu Thuần Hy ngồi ở cuối giường đang chăm chú đọc sách, nghe được tiếng động thì quay lại, hai ánh mắt giao nhau hắn liền lập tức cười mỉm. Hôm nay hắn có vẻ rất vui, cứ cười hoài cười mãi, có khi còn nhiều hơn nửa năm nay gộp lại nữa.
Ta kéo y phục vương vãi bên cạnh mặc vào, trừng mắt nhìn hắn: “Bệ hạ cứ cười tủm ta tủm tỉm như thế làm gì, trông chẳng quen mắt tí nào, lạnh lùng một chút cho thần xem đi.”
Trước lời vô phép của ta, hắn không những không nghiêm phạt mà còn tùy ý để tiếng cười bật ra thành tiếng, trầm ổn vang vọng khắp điện, đuôi mắt cũng cong lên rõ rệt. Khỉ thật, cứ mãi thế này thì có ngày ta sẽ nghiện nhìn hắn cười mất, lúc đó lại không muốn về nhà mẹ đẻ nữa thì quá mất mặt rồi.
Ta liếc nhìn quyển sách trên tay Vu Thuần Hy, hình như trước giờ chỉ thấy hắn đọc tấu chương và thư chiến là nhiều, bởi không có nhiều thời gian rảnh rỗi để ngâm thơ hay đọc truyện.
“Bệ hạ đang đọc gì thế? Là thơ của Đông Lan tiên sinh à?” Nếu thật sự là vậy thì có thể cho ta mượn vài quyển không, giữa rừng hoa thanh nhã Lý Đỗ Nguyên Bạch thì 乃út pháp này đúng là nét chấm phá... ừm, khá can đảm.
“Là Bản sinh kinh, nói về tiền kiếp của Đức Phật.” Hắn rót một chén trà đưa cho ta.
Ta không ngờ là hắn cũng tín Phật. Thường thì kẻ làm vua lúc nào cũng muốn đứng trên vạn người, đối với thần phật rất ít khi kính nể vì sợ sẽ mất đi ngôi vị chí tôn trong lòng dân chúng.
“Từ khi nàng hôn mê không tỉnh, Trẫm đã tìm đủ mọi phương cách nhưng đều không có hiệu quả. Lúc đó trên Nam Sơn có một ngôi chùa chỉ dựng duy nhất một bức tượng Phật Tổ cao mười trượng, nghe nói rất linh thiêng, ai đến cầu xin đều thành hiện thực. Trẫm bí mật xuất cung đến đó, đã đấu một trận rất lâu với Đức Phật. Trẫm cầu xin Ngài ấy cho nàng tỉnh lại, nếu Ngài ấy đã để cho Trẫm gặp nàng thì nhất định sẽ không nhẫn tâm khiến Trẫm đánh mất nàng. Trẫm… đe dọa nếu Ngài ấy không chịu thực hiện thỉnh cầu này, thì sẽ rêu rao cho toàn thiên hạ biết Ngài ấy vốn chẳng hề từ bi chút này, rồi dân chúng sẽ không một ai đến thắp hương dâng lễ nữa, Ngài ấy cũng sẽ giống Trẫm, cô độc một đời.”
Những gì hắn nói không cảm động đến nỗi khiến ta phải rơi lệ, nhưng khi nghe bốn chữ cuối ta lại thấy man mác buồn. Ta gạt cảm xúc yểu điệu nhất thời đó qua một bên, giả vờ nghiêm trọng nhìn hắn.
“Đức Phật trên cao sẽ nghe thấy đấy, Bệ hạ lại dám nói như vậy.”
“Cho nên khi nàng thật sự tỉnh lại rồi, Trẫm đã đích thân đến tạ lỗi với Ngài ấy, còn chúc Ngài ấy vĩnh viễn có được sự thờ kính của dân chúng.” Hắn ra vẻ tự hào giống như đứa trẻ đang khoe khoang việc tốt của mình vậy.
“Lỡ như Ngài ấy không chịu tha thứ cho Bệ hạ thì sao?”
“Ngài ấy tất nhiên là tha thứ rồi, nếu không sao lại mỉm cười với Trẫm được.”
“Trên đời này làm gì có cái tượng Phật nào không cười chứ!”
Ta nhịn không được bật cười thành tiếng, cái dáng vẻ đe dọa lúc nãy cũng bay biến sạch sành sanh. Bây giờ mới phát hiện ra chỉ có mặt dày hơn nữa chứ không thể có mặt dày nhất.
Tối hôm đó kẻ tham công tiếc việc như Vu Thuần Hy lại chịu gác tấu sớ qua một bên để ở lại ăn cơm cùng với ta. Có Hoàng thượng ở đây đương nhiên thực đơn của Ngự thiện phòng cũng phong phú hơn hẳn, ta được phép gọi bao nhiêu món tùy thích, một bàn nào là chân giò tẩm mật, cá xào ớt cay, tôm bọc long bào, canh đầu cá… tràn ngập.
Ta nghĩ thật ra sống với địa chủ cường hào, ngoại trừ việc hàng ngày đều bị cật lực “cày bừa” ra, thì đãi ngộ cũng không tệ một chút nào.
Sau đó ta liền hối hận không thôi vì đã trót không tham lam đưa yêu cầu cao lên một chút nữa.
Bữa tối vừa chấm dứt, Tiểu Kỳ bưng cho ta một chén trà tiêu hóa, trà còn chưa kịp phát huy tác dụng, Vu Thuần Hy lại dở chứng dư thừa năng lượng đòi “đánh trận” tiếp. Kết quả là bao nhiêu thức ăn đều trôi tuột vào hư không, phí hoài công sức đánh chén như hổ của ta.
“Không được! Thần phải đòi công đạo!” Ta túm chăn đá một cú ngay lúc hắn đang chuẩn bị đi ngủ.
Hắn nắm chân ta đặt qua một bên, xoay người ôm lấy ta, nhỏ nhẹ bên tai: “Công đạo gì?”
Ta hùng hổ đẩy hắn ra: “Nếu chỉ vì một bàn thức ăn mà thần chịu để Bệ hạ ức Hi*p dài hạn thế này thì còn đâu mặt mũi mà nhìn thiên hạ, cha nhất định sẽ rất xấu hổ về thần.”
Hắn lại mặt dày sáp lại: “Vậy nàng muốn gì?”
Hai mắt ta sáng lên, ςướק lấy thời cơ ngàn năm có một, đưa ra điều kiện tốt một chút, nếu không được thì còn có thể giảm xuống: “Thần muốn đi chơi!”
“Vài hôm nữa hết bận việc, Trẫm sẽ dẫn nàng dạo phố.”
Ta không ngờ hắn đồng ý ngay lập tức, ngớ người ra vì bị hố.
“Không phải... không phải... Ý thần là xuất cung đi... thảo nguyên. Đúng rồi, đi thảo nguyên cưỡi ngựa.”
Vu Thuần Hy nghe vậy liền mở đôi mắt còn mơ màng vẻ biếng nhác ra, nhìn ta chăm chú, rồi thở dài. Ta hơi thấp thỏm trong lòng, nghĩ không lẽ điều kiện này hơi thái quá, ai ngờ hắn lại hỏi.
“Nàng thật sự muốn đi thảo nguyên?” Giọng điệu ba phần thắc mắc bảy phần ngẩn ngơ.
Ta gật đầu chắc nịch, dù sao cũng đưa một chân lên thuyền rồi bây giờ muốn rút cũng không được. Hơn nữa ta vẫn chưa lấy lại được trí nhớ, có những địa danh nào khác hay không cũng chẳng biết được.
Nhưng biểu cảm của Vu Thuần Hy có vẻ như không thích thú cho lắm, chẳng lẽ hắn từng bị ngựa đá ở đấy, hay là bị cô gái chăn cừu xinh đẹp nào đó từ chối cũng nên.
“Hoàng thượng không thích à?” Ta rụt rè hỏi, hỏi xong lại thấy ngượng ngùng vô cùng, việc gì phải quan tâm đến hắn chứ, đây là lợi ích của ta mà.
Hắn dịch người cúi xuống nhìn khuôn mặt ta cố giấu sau lớp chăn lụa, trán hắn chạm vào trán ta, vòng hai tay kéo ta lại gần hơn: “Tiểu Vũ đầu gỗ mà cũng có lòng quan tâm Trẫm ghê. Được rồi, chuẩn tấu cho nàng đấy!”