PHỒN HOA ĐƯA TIỄN
Ta cảm thấy rất mệt, toàn thân đều không có lực chẳng thể cử động được, Tiểu Giảo đành ôm ta bước vào trong xe ngựa.
Hình như ngày nhỏ toàn là ta nai lưng ra làm trâu làm ngựa cõng nó chạy khắp tiền viện Đông Cung, bây giờ mới nhận ra nó đã cao lên rất nhiều, có khi còn cao hơn ta rồi.
"Hoàng thượng, mau trở về cung đi, ngươi không nên ở đây." Ta thều thào.
Đây là thời gian căng thẳng, ngoại chiến giữa Mạc – Phù, nội chiến trong triều còn gay gắt hơn. Thái hậu e ngại nó không phải là con ruột của mình, lúc nào cũng lăm lăm muốn diệt trừ nó. Bây giờ nó xuất cung bà ta há nào lại bỏ qua cơ hội như thế này.
Tiểu Giảo đặt ta lên nệm bông trong xe, lấy áo choàng đắp kín người ta, hoàn toàn không để lời ta nói vào tai.
"Hoàng thượng, Hoàng thượng, Tiểu Giảo!" Ta uất ức ngồi dậy hét lên, bên khóe miệng lại trào ra chút máu.
Nó thấy vậy mới chịu dừng tay lại, đỡ ta nằm xuống: "Ta đưa người về Thiệu quận, ở đó có Triệu đại phu và Tiết Thống. Triệu đại phu hứa sẽ chữa hết bệnh cho ngươi, ngươi đến nơi ta sẽ quay về."
Ta bấu chặt lấy cánh tay nó: "Không, Tiểu Giảo, ngươi mau quay về đi, ngươi không thể rời khỏi cung, ngươi không nên đến đây."
Nó căn bản là không hiểu mọi chuyện đang rất nguy hiểm, rời khỏi cung thì cái mạng của nó đến cha ta sống lại cũng không giữ được. Nó đọc được suy nghĩ của ta, chậm rãi bước vào thả màn cửa xe xuống.
"Đại Vũ, ta có thể tự bảo vệ bản thân được, ta biết bà ta muốn gì cùng lắm thì ta giao lại ngai vàng cho bà ta. Nhưng ngươi thì tuyệt đối không được ૮ɦếƭ."
"Vì sao lại phải chọn con đường khó đi như thế? Tiểu Giảo, ta biết ngươi rất mệt mỏi, nhưng ngươi nhất định phải cố gắng lên, ta cũng như vậy, hai chúng ta cùng kiên trì chắc chắn sẽ có ngày thành công."
Nó lắc đâu, cười khổ: "Ngày thành công mà ngươi nói là thế này đây sao? Đại Vũ ngươi không Gi*t được hắn mà vốn cũng không muốn Gi*t hắn, cứ dây dưa mãi thế này, bản thân ngươi không phải cũng đã chọn con đường khó đi rồi hay sao. Chúng ta từ bỏ đi được không? Ta và ngươi rời bỏ kinh kỳ đau thương này, chúng ta sẽ đi xa, đi đâu cũng được, cứ quên hết mọi lỗi lầm đi, sống là được rồi."
Hay cho câu "sống là được rồi". Tiểu Giảo ngươi có biết đã bao lần ta cũng có ý định như vậy rồi, nhưng hễ ta lơ là một khắc thì xung quanh ta lại có thêm một người nữa hy sinh. Cha, Bàng tướng, Tô Mộc, Tú Ly, Nam Điền, lần gần nhất Tiết Thống cũng suýt mất mạng. Ngươi bảo ta làm sao có thể quên đi mà sống đây? Ta không sợ ૮ɦếƭ, không sợ đau, nhưng sợ nhất là cảm giác từng người từng người mà ta trân trọng cứ thế ra đi ngay trước mắt ta. Đó là nỗi đau hãi hùng, đó là cô độc.
Ta đẩy người nó ra, tự mình ngồi thẳng dậy. Cơn đau đầu đột ngột xộc đến khiến người hơi chao đảo mất thăng bằng nhưng ta vẫn cố né cánh tay nó đưa ra đỡ.
"Hoặc là ngươi quay trở về hoàng cung, hoặc là ta sẽ không đến Thiệu quận. Chọn đi!"
Tiểu Giảo nhìn ta ngỡ ngàng không hiểu nổi. Bản thân ta từng là một con rùa rụt cổ, hễ thấy chuyện xấu chuyện tồi đều tự động tránh xa, giả ngây giả điếc cho qua. Cha ta nói nếu cảm thấy mình không có khả năng thực hiện được thì việc gì phải ép uổng nhau, nhưng cha ta cũng dạy có một số chuyện chạy trời không khỏi nắng, sớm muộn gì cũng phải đối mặt. Ta và nó chạy trốn liệu Thái hậu có buông tha khi mà bà ta luôn muốn tạo "chuyện ngoài ý muốn", liệu những người khác có sống lại.
"Ngươi thay đổi rồi phải không?"
Ta nhắm mắt tách khỏi cái nhìn chằm chăm của nó, đầu óc cố sắp xếp lại từng con chữ một cách cẩn thận.
"Lâm Duệ, ngươi có người mình phải trân trọng không?" Hình như rất lâu rồi ta mới gọi nó bằng cái tên này, lần đầu tiên là khi nào ta cũng không còn nhớ rõ nữa. "Ta thì có, dù là Diệp Hạ Vũ, Đào Anh hay Đại Vũ, ta đều có những người ta muốn chiến đầu vì họ. Ta có thể là đã thay đổi, cũng có thể là trước giờ vẫn như thế, chuyện đó không còn quan trọng nữa. Thời gian vừa qua, gặp được nhiều chuyện hơn nhiều người hơn, cho nên ta hiểu rõ bản thân phải kiên cường. Ta sợ mất đi những người mà ta trân trọng, ta sợ mất đi Lâm Duệ cũng là mất đi Tiểu Giảo. Thế nên, dù cho cuộc sống này có thối tha hơn nữa thì cũng phải lựa chọn con đường sống, không phải vì một mình ngươi mà còn vì những người xung quanh nữa. Hiểu không?"
Chúng ta không phải là anh hùng, cũng chưa từng muốn sống một cách vinh quang hay đạt điều gì đấy to tát cả. Nhưng chỉ cần còn có ở trên đời, những gì phải chịu hôm nay chúng ta đều sẽ trả cho bằng hết.
Từ xa vang lên tiếng vó ngựa phi nhanh, ngoài kiệu, phu xe bẩm báo: "Hoàng thượng, Vi Thừa tướng đang đến ạ."
Vi Tử Khải chắc là đang trên đường đến Khang Châu thì nghe được tin Tiểu Giảo xuất cung nên mới quay lại. Ta vén rèm xe bước xuống, Tiểu Giảo theo ngay phía sau. Nét lo lắng trên khuông mặt của Vi Tử Khải lập tức biến mất khi lướt ánh mắt về phía ta, hàng chân mày chau lại đầy sát khí như muốn rút kiếm Gi*t ta ngay lập tức.
Hắn xuống ngựa, chấp tay quỳ hướng về phía Tiểu Giảo: "Bên ngoài nguy hiểm, Bệ hạ xuất cung lại không mang theo thị vệ. Hạ thần khẩn cầu Bệ hạ nhanh chóng hồi cung."
Tiểu Giảo là người hiểu chuyện, những gì ta nói vừa nãy đã dao động được quyết tâm ban đầu của nó. Dưới cơn mưa nhỏ mà dày đặc, nó quay lưng về phía ta cũng không nhìn Vi Tử Khải, sống lưng thẳng tắp ánh mắt hướng về phía Thang Âm cốc đằng xa.
"Ta biết ngươi sẽ sống, thật ra không phải vì ta. Đại Vũ ngốc!"
Nhiều năm sau trải qua hết thảy chuyện trần ai, ta mới ngộ ra được chữ ngốc. Mà nó của ngày hôm đó, đúng hơn là ngay từ đầu nó đã hiểu rõ, chỉ có mình ta mê muội không nhận ra.
Tiểu Giảo hồi cung, chỉ còn một mình ta ngồi trong xe ngựa băng qua màn mưa chạy về phía Thiệu quận, lại tiếp tục cuộn mình tự ủ ấm cơ thể đầy thương tích. Nhưng ta sẽ không vì thế mà dừng lại, ta tin rằng chỉ cần cố gắng hơn một chút, kiên trì hơn một chút, rồi kết quả nhận được sẽ tốt đẹp cả. Bao năm qua đâu phải là chưa từng trải qua chuyện khó khăn nào, vậy mà vẫn qua hết, sống cho đến bây giờ.
Diệp Hạ Vũ, bởi vì tuổi trẻ ngươi lười nhác ham chơi cho nên bây giờ phải nỗ lực bù đắp, đừng có than vãn chẳng có ai quan tâm đâu.
...
Xe ngựa vượt qua cổng thành Thiệu quận, băng qua khu chợ đông đúc sầm uất, ta không vén màn lên nhìn nhưng mùi hương âm thanh vọng vào đều quen thuộc.
Chỉ mới mấy tháng trước, ta lợi dụng đêm đen tìm mọi cách rời khỏi đây để về Đại Mạc. Vòng một vòng lớn như vậy, cuối cùng lại trở về chốn cũ, ta nên vui mừng hay nên nuối tiếc đây?
Tiểu Giảo sắp đặt cho ta ở lại trong căn nhà trúc của Triệu đại phu, người đánh xe ngựa đưa ta đến nơi thì lập tức rời đi, hắn còn nói xung quanh nhà đã có người bảo hộ nên không cần lo ngại ám thủ của Đại Phù.
Gian nhà bằng trúc ngả màu vàng pha lẫn xanh nằm tựa vào rừng ngô đồng cao rậm, khoảng sân trước mọc đầy cỏ dại, con đường đất bụi dẫn vào tiền sảnh. Bên trong chỉ bày một bộ bàn ghế đơn giản và ấm trà tiếp khách, trên tường treo bức tranh u lan cắm trong chậu sứ trắng bên ngoài lại vẽ hình hoa u lan hình dáng y đúc hoa cắm chỉ khác màu mực vẽ xanh đậm.
"Ngã vọng u lan dị chúng phương
Bất tương nhan sắc mị xuân dương."
(Ngã vọng u lan dị chúng phương; Bất tương nhan sắc mị xuân dương: Ta muốn được như loài u lan đặc biệt chẳng giống ai, Không cần phải đem nhan sắc nịnh lòng trời. Bài gốc là "Ngã ái" có nghĩa là mến mộ, mình đổi thành "Ngã vọng" có nghĩa là ước vọng mong muốn được như u lan.)
"Cô nương nói vậy há ra lại khiêm tốn quá, chẳng lẽ không có công tử nào vì tài năng của cô mà đem lòng nhớ tâm thương?" Triệu đại phu vừa cười vừa bước vào tiền sảnh, trên vai đeo hộp thuốc bằng gỗ vẫn còn lớp sơn mài khá mới.
Ta chỉ mỉm cười không đáp trả lại. Có ai ngưỡng mộ tài năng này thì đã sao, mà liệu ta có đủ tài năng để người người nhớ thương như lời lão nói.
Căn nhà trúc này không xa hoa nhưng khá rộng rãi được xây theo kiểu tứ hợp viện, khoảng sân trung tâm có giếng nước vuông, trồng mấy chậu cây hoa màu sắc tươi nhã mà không rực rỡ. Ba phòng dành cho khách nằm ở gian phía tây, phòng đầu tiên nghe Triệu đại phu nói đã có người ở, ta nghĩ là bệnh nhân của ông nên không hỏi gì.
(Tứ hợp viện: một loại nhà mình vuông bao quanh một khoảng sân thường thấy ở ngày xưa.)
Ta ở căn thứ hai, trong phòng chỉ có chiếc giường đặt sát vách, giữa phòng có bộ bàn ghế bằng gỗ đào y đúc bộ đặt trong phòng ta ở phủ Hữu tướng. Ban đầu ta nghĩ là Tiểu Giảo mua mới, nhưng khi ngón tay lướt dọc cạnh bàn ta có thể nhìn thấy vết xước cũ kỹ quen thuộc như khảm vào từng thớ thịt. Tên nhóc này đúng là tự tiện quá mà, ai cho mang đồ của ta đi lung tung thế này, Bàng thúc lại còn chẳng ngăn lại.
Triệu đại phu lên tiếng: "Y phục của cô nương Hoàng thượng đã cho chuẩn bị sẵn đặt trên giường. Cô nương đi đường xa cứ nghỉ ngơi trước, lão ở phòng đầu tiên phía đông có gì cứ bảo Tiểu Kỳ."
Tiểu Kỳ tầm khoảng mười lăm mười sáu tuổi, mặc máy hồng tóc bối đơn giản, nhìn qua có vẻ thật thà ngây thơ. Đặt chậu nước ấm trên tay xuống bàn, nàng ấy không nói nhiều chỉ cười một cái hiền lành.
Ta nghe Tiểu Giảo kể Triệu đại phu sống nhờ nghề bốc thuốc khám bệnh, lão còn có một hiệu thuốc mở trong chợ, khổ nỗi từ khi cáo quan về Thiệu quận lão sống cực kỳ lười nhác, tiệm thuốc mở ra cũng giao lại hết cho đứa cháu trai còn lão thì ở nhà hết ngủ rồi lại ăn quên trời quên đất.
Vậy thì Tiểu Kỳ chắc chắn không phải là cháu của lão, có lẽ giống với Nam Điền và Tú Ly đều là người của Tiểu Giảo.
Vô thức nhớ lại Nam Điền, trong đầu ta hiện lên hình ảnh của đám cháy lần đó. Trở về Thiệu quận hóa ra trong cái luẩn quẩn lại tìm ra cho mình một điều may mắn, cứ ngỡ cả đời không về thăm được Nam Điền và Tú Ly, vậy mà bây giờ lại gần nhau đến vậy, âu cũng là cái duyên chưa tận.
Trong lúc chờ Tiểu Kỳ ra ngoài pha trà, ta mở bọc áo quần trên giường ra, bên trong chỉ toàn đồ nữ nhân, có điều nó hiểu tính ta giờ không thích rườm rà nên y phục cũng không sặc sỡ cho lắm.
Ta thay tạm bộ màu trắng áo ngắn khoác ngoài màu xám, tóc cột nửa, mấy cái trâm cài đặt trong bọc đồ cũng không nhìn đến. Đưa tay vốc nước lên mặt, rửa trôi đi bụi đường cùng vết máu mờ nhạt còn sót lại.
Chỉ mới vài canh giờ trước, lúc bản thân ho ra máu ta đã nghĩ rằng mình sắp ૮ɦếƭ rồi, tim gan đầu óc khi đó đều đau đến tê dại. Giá như lúc đó quân Phù xông đến, giá như Vu Thuần Hy cứ thế mà đâm ta một nhát, có lẽ sẽ đau sẽ đến đỉnh điểm nhưng chỉ khoảnh khắc ấy thôi rồi khi thanh kiếm của hắn rút ra, mọi niềm đau rồi sẽ nguôi ngoai. Cơ thể ta kể ra cũng lạ, bây giờ thì không sao nữa rồi nhưng cứ hễ đến gần người đó nó lại chẳng thèm nghe lời ta. Có khi Tiểu Giảo nói đúng, ta nào có vì ai, chỉ vì một người chỉ bình thản đứng nhìn cũng khiến ta hoảng loạn vô cùng.
Bước đến mở toang cánh cửa sổ ra, ánh nắng chiếu rọi những hạt bụi li ti tung mình cuộn xoáy vào không trung. Tràn ngập trong không gian trống trải, đổ dài trên bàn ghế, nhảy nhót trên mặt nước óng ánh trong thau gỗ.
Lá cây vạn tuế che đi khuôn mặt người đang ngược sáng bước tới, vai áo vàng nhạt nhưng rực rỡ như đóa hoa vạn năm mới nở.
Có một người từng cùng ta trải qua khói lửa chiến tranh, đêm đen buông xuống sẽ dựa vào nhau mà chiến đấu, ngày trở về không rầm rộ chỉ đơn giản là mỉm cười, yên bình và không chút toan tính.
Sẽ có những lúc, chúng ta bình thản nhận ra, trong cuộc đời luôn tồn tại những người, dù chỉ đi qua hay ở lại bên cạnh, cứ như vậy là đủ đầy cho một góc sáng trong tim.