Cùng lúc đó, ở Trung Thổ Thần Châu cách xa hàng vạn dặm.
Trên một tòa nhà cổ kính uy nghiêm, một mỹ nữ không nhiễm bụi trần, tựa như thần tiên giáng trần, chậm rãi mở mắt.
Nửa khuôn mặt của nàng ta được che bởi một tấm màn mỏng, chỉ lộ ra một đôi mắt xinh đẹp, trong vắt như một hồ nước tĩnh lặng. Chiếc váy màu nhạt tương phản với vóc dáng gần như hoàn hảo, khiến người ta không khinh thường hay đến gần.
Dù đã sống cả nghìn năm nhưng dáng người và dung mạo của nàng ta vẫn không hề có dấu vết thời gian.
"Tiểu thư, Từ Thương Uyên bị Gi*t rồi sao?" Thị nữ phía sau khẽ cúi đầu, thờ ơ hỏi.
Mối quan hệ giữa Thiên Ma Cung và Yên Vũ Lâu thật ra khá thân thiết. Bởi vì khi Thiên Ma Cung mới thành lập, người của họ thật ra đều do Yên Vũ Lâu huấn luyện. Rất nhiều đệ tử của Thiên Ma Cung cả đời tu luyện chỉ để phục vụ cho Yên Vũ Lâu.
Ngoài ra, Từ Thương Uyên, lão tổ đời đầu của Thiên Ma Cung cũng có mối quan hệ thân thiết với lâu chủ đời thứ nhất của Yên Vũ Lâu, vì vậy Yên Vũ Lâu mới nhiều lần ra tay giúp đỡ ông ta.
“Một tên nhóc không biết sống ૮ɦếƭ, hắn cho rằng nếu phá bỏ Thiên Ma Cung thì sẽ bình an vô sự sao?”
"Đắc tội với Yên Vũ Lâu chúng ta sẽ không có kết quả tốt đâu!"
Người phụ nữ nghiến răng, vẻ tức giận hiện rõ trên khuôn mặt.
Nhưng một lúc sau, nàng ta dần dần bình tĩnh lại, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên một đường cong thú vị.
“Nếu hắn tự tin vào thực lực của mình như vậy thì hãy để hắn đến Trung Thổ Thần Châu thử xem”
"Bổn tọa nhớ Đại Hội Bách Hoa ở Yên Vũ Lâu hình như vẫn còn một chỗ, ngươi gửi thiệp mời cho hắn đi, xem hắn có dám tới không?”
Người phụ nữ cười khẩy, cứ nghĩ tới vẻ mặt thờ ơ, không coi ai ra gì của của thiếu niên ngông cuồng kia, giống hệt như kẻ nàng ta căm ghét đến mức nghiến răng nghiến lợi, nàng ta lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nàng ta không thể phủ nhận, Diệp Bắc Huyền quả thực là thiên tài xuất chúng.
Nhưng thiên tài đâu chỉ có một mình Diệp Bắc Huyền.
Trong hàng ngàn năm qua, vô số người đã học theo hắn, coi thường mọi thứ, chế ngự mọi kẻ thù hùng mạnh, dấn thân vào con đường bất khả chiến bại của riêng mình. Tuy nhiên, những người này hoặc đã bị những cường giả khác giãm đạp, hoặc là đã trở thành vô số hài cốt được chôn cất dưới Trung Thổ Thần Châu này.
Thiên tài ở Trung Thổ Thần Châu này chính là thứ vô giá trị nhất.
"Đại Hội Bách Hoa?" Thị nữ phía sau nhướng mày, những người có thể tham gia Đại Hội Bách Hoa đều là những siêu thiên tài đến từ các trường phái võ đạo cổ xưa, có bối cảnh lớn ở Trung Thổ Thần Châu.
Một thiếu niên ngông cuồng đến từ Nam Châu sao lại có tư cách ngồi cùng những siêu thiên tài kiêu hãnh đó cơ chứ?
"Tiểu thư, việc này liệu có phù hợp với quy tắc không?" Thị nữ thấp giọng hỏi.
"Quy tắc? Lời ta nói chính là quy tắc." Người phụ nữ lạnh lùng hét lên.
Thị nữ nghe vậy, lập tức im lặng, quay người thi hành mệnh lệnh.
Người phụ nữ không nhiễm bụi trần nhìn chằm chằm về phía Nam Châu, khóe miệng cong lên thành một nụ cười mỉa mai.
"Trần Mộc?"
"Hừ, chỉ là một tên nhóc ngu ngốc chưa hiểu sự đời mà thôi."
Thành Thiên Hoè.
Trận chiến kinh thiên động địa kết thúc, cùng với sự sụp đổ của Từ Thương Uyên, những cường giả tụ tập từ mọi phía của Nam Châu đều nhìn Trần Mộc với ánh mắt sợ hãi.
Họ biết rằng chàng trai trẻ đang bị trọng thương này chắc chắn sẽ trở thành một huyền thoại của Nam Châu trong tương lai.
Suy cho cùng, đây là một thiên tài tuyệt thế, ngàn năm có một, có thể chém ૮ɦếƭ một cường giả Bất Diệt Cảnh.