"Được rồi, các ngươi thấy còn chưa đủ hỗn loạn hay sao?" Vạn Trọng Sơn quát lớn, sắc mặt trở nên nghiêm nghị.
Phương Thanh Điệp cắn răn ngậm miệng lại. Tân Thạch Long thì phất tay áo, không để ý tới Phương Thanh Điệp nữa.
Suy nghĩ một lát, cuối cùng Vạn Trọng Sơn cũng đưa ra quyết định: "Phương Thanh Điệp, cô cùng ba điện chủ phụ trách trấn thủ tông môn, những trưởng lão khác sẽ theo ta ra khỏi môn phái để hỗ trợ."
"Ta?" Phương Thanh Điệp giật mình, vẻ mặt nặng nề: "Tông chủ, với thực lực của ta, chỉ sợ..."
"Không cần phải nói nữa, ta sẽ giao cho Cảnh Thương trưởng lão phụ trách canh giữ trận pháp bảo vệ, nếu như có tình huống khẩn cấp, ông ấy sẽ lập tức kích hoạt trận pháp."
"Nếu Thất Huyền tông và Thiên Ma Cung đã muốn chém Gi*t thì chúng ta sẽ chơi với chúng đến cùng. Chúng ta phải ngăn chặn các cuộc tấn công điên cuồng của Thiên Ma Cung và Thất Huyền tông bằng mọi giá. Nếu không, sẽ có thêm nhiều thế lực khác sẽ xâm phạm đấn lợi ích của Linh Tiêu tông chúng ta.”
Vạn Trọng Sơn quả quyết nói.
Trên đời này không có bạn bè vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn mà thôi.
Bây giờ, Thất Huyền tông và Thiên Ma Cung đang tấn công, nếu Linh Tiêu tông không mạnh mẽ phản công, sẽ chỉ khiến người khác cho rằng Linh Tiêu tông dễ bắt nạt.
Bây giờ chỉ có Kim Quốc ᴆục nước béo cò, tương lai chắc chắn sẽ có thêm nhiều các thế lực lớn như Nam Quốc, Liêu quốc, Ngụy Quốc nhúng tay vào. Đến lúc đó, bọn họ muốn phản công cũng khó.
Sau khi quyết định, Vạn Trọng Sơn lập tức phất tay, dẫn theo rất nhiều trưởng lão rời khỏi tông môn.
Ở đỉnh núi chính, Phương Thanh Điệp nhìn bóng dáng họ rời đi, trên khuôn mặt lạnh lùng tỏ vẻ nặng nề.
Nàng ta quay đầu lại, nghĩ đến bóng dáng thiếu niên có thể mang đến cho mọi người cảm giác an toàn tuyệt đối, đôi mắt đẹp không khỏi nhìn về phía Ninh Quốc, mang theo một tia hy vọng. Nàng ta cắn răng, thầm nói: “Trân Mộc, rốt cuộc khi nào ngươi mới quay lại?”
Khi Vạn Trọng Sơn rời đi, không ai để ý rằng Tân Thạch Long đang nở một nụ cười xảo quyệt.
Thành Linh Tâm.
Đây là thành phố thứ ba sau thành phố Thiên Sơn và thành phố Hoài Dương.
Lúc này, tại cổng thành Linh Tâm, giao tranh đang diễn ra ác liệt, linh khí cuồng nộ.
Bầu trời bị mây đen bao phủ, sấm sét nổi lên.
Tất cả đệ tử của Thất Huyền tông đều ngự kiếm bay tới, đi thẳng đến cổng thành.
Kiếm khí ngút trời, kiếm ảnh khổng lồ quét xuống như một cơn bão dữ dội, càn quét khắp nơi nó đi qua, khiến người trong thành ૮ɦếƭ như ngả rạ, máu chảy thành sông.
Nơi từng là một thành phố khổng lồ với dân số một triệu người giờ đã biến thành thành phố địa ngục đẫm máu. Máu phun ra như suối, tiếng khóc đau thương của đứa trẻ vang vọng khắp thành phố, khiến ai cũng phải rơi lệ.
"Đám súc sinh, các ngươi vốn không hề phá hủy thành trì gì hết, các ngươi chỉ muốn tàn sát người dân nơi đây, rồi các ngươi sẽ phải chịu quả báo."
Lâm thành chủ đứng ở cổng thành, gầm lên trong đau đớn và tức giận.
Chứng kiến sinh mạng của vô số người dân vô tội trong thành phố bị tàn sát như kiến, tiếng khóc của trẻ em như những mũi dao đâm vào tim khiến ông ta vô cùng đau lòng.
Tuy nhiên, người của Thất Huyền tông lại phớt lờ tất cả những điều này.
Trên trời dưới đất đều ngập tràn bóng người, thậm chí còn có thể nhìn thấy một số quái thú to lớn và kỳ quái đang bò ở bên ngoài, không ngừng lao về phía cổng thành.
“Coong, coong, coong.” Một âm thanh lớn giống như tiếng chuông, chẳng khác gì một hồi chuông báo tử đang vang lên.
Trong cổng thành, vô số tòa nhà bị san bằng, người dân bỏ chạy nhưng không có đường thoát.
Khi cường giả tức giận, máu sẽ chảy ngàn dặm.
Một trưởng lão của Thất Huyền tông mặc áo choàng trắng không tì vết, đứng trên bầu trời với thanh kiếm ở dưới chân, hai tay chắp ra sau lưng, ánh mắt kiêu ngạo. Ông ta phớt lờ những người dân và trẻ em đang kêu khóc trong thành phố, bình tĩnh nói:
"Lâm thành chủ, sự kiên nhẫn của chúng ta có hạn, nếu không đầu hàng, hôm nay mọi người trong thành... Sẽ bị chôn vùi cùng với nhau!”