Rốt cuộc đây là thủ đoạn gì?
"Kiếm Vực?" Nghiêm Chung trợn to mắt, trong long dâng lên sóng to gió lớn.
Tiểu tử này đã trở thành Kiếm Hoàng rồi sao? Sao có thể như vậy được?
Từ lúc Trần Mộc chạy khỏi Ninh Quốc đến giờ mới chỉ hơn nửa năm thôi mà?
"Kiếm Hoàng?" Đôi mắt của Trần Thiên Hải cũng lộ ra sự chấn động, mới hơn nửa năm, tốc độ phát triển của Trân Mộc. bi3n thái vậy sao?
"Đường Hạo Thiên, ta biết ngươi đang chú ý đến từng chỉ tiết nhỏ ở đây, nhưng ta đã xuất hiện rồi, ngươi còn không chịu ra sao?”
Trần Mộc chắp hai tay phía sau, mặt không biểu cảm, lạnh nhạt nói.
“Tiểu tạp chủng, ૮ɦếƭ đi cho ta!"
Trên đài cao, Nghiêm Chung vẫn đang kêu gào, linh lực bạo phát lao thẳng về phía Trần Mộc, Giao Long Trọng Huyền thương chĩa ra, ánh sáng xanh quấn quanh giống như du long đang giương nanh múa vuốt, xé rách không trung đâm về phía đầu Trần Mộc.
"Cút!" Thân thể Trần Mộc không động, chỉ phun ra một chữ.
Mà đúng lúc này, khí tức hẳn phun ra lại hóa thành một thanh kiếm, bản mạnh ra ngoài
"✓út. Kiếm mang phá không, lấy tốc độ nhanh như chớp xé rách hư không.
Đám người thậm chí còn không nhìn thấy hướng đi của chuôi kiếm này, một vệt máu đã b ắn ra, tiếp đó, cánh tay của Nghiêm Chung bay ra ngoài.
"A!" Tiếng kêu thảm thiết thê lương truyền ra, Nghiêm Chung nhanh chóng lùi lại mấy chục mét, che cánh tay cụt kia, mồ hôi đổ như mưa.
"Thổ Khí Hóa Kiếm?"
"Sao có thể như vậy được?"
Sắc mặt Nghiêm Chung trở nên kinh hãi, trình độ kiếm đạo của đối phương đã đạt tới trình độ thông thiên rồi.
"Ta không Gi*t ngươi là vì không muối ngươi ૮ɦếƭ dễ dàng như thế, cút sang một bên cho ta!” Trong mắt Trần Mộc hiện ra hàn ý lạnh thấu xương, quát lớn.
Tiếp đó, hắn nhìn thẳng về phía Hoàng cung, hét lên: "Đường Hạo Thiên, cút ra đây!"
Không gian bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.
Trong quảng trường, tất cả mọi người đều không tự chủ được nín thở.
Một lúc lâu sau, giọng nói khàn khàn dữ tợn của một lão. giả vang vọng khắp trời đất: "Chỉ là một tiểu bối Thần Tàng Cảnh tầng thứ sáu mà cũng dám gọi thẳng tục danh của Thánh Thượng, xem ra Thánh Thượng vẫn quá nhân từ, cho nên mới có người dám làm càn ở đây.”
Ẩm!
Dứt lời, một khí tức kh ủng bố không cách nào hình dung quét ngang toàn trường, đại địa dần nứt toác, một cảm giác áp bách giống như núi cao nặng nề đè ép bao phủ tất cả mọi người.
Lúc này, mọi người đều cảm thấy người mình nặng nề như phải gánh vác ngàn cân, trong lòng có một loại xúc động muốn quỳ rạp xuống.
"Cường giả Vạn Pháp Cảnh?"
Cảm nhận được khí tức kia, Trần Thiên Hải và tất cả tộc nhân của Trần thị đều ngơ ngác biến sắc.
Bọn họ biết, cường giả đỉnh cao chân chính trong Hoàng Cung chuẩn bị ra tay rồi.
"Lão già, ngươi cũng xứng cậy già lên mặt ở đây sao? Ngươi là cái thá gì?”
Trong mắt Trần Mộc hiện ra sát ý ngập trời, thân thể khẽ động, lập tức biến mất tại chỗ.
Một giấy sau, hắn bỗng xuất hiện trên không trung, đánh một quyền vào hư không.
Ầm!
Chỉ thấy hư không chấn động, sóng xung kích cuồng bạo. vô song càn quét trên bầu trời. Tiếp đó, một bóng dáng già nua hiện ra.
"Là Ma Ha lão tổ?”
"Lão ta vẫn còn sống sao?”
Toàn trường sôi trào.
Đây chính là một trong mười đại tướng quân khai quốc thực lực đỉnh cao năm đó, không ngờ bao nhiêu năm rồi mà lão ta vẫn chưa ૮ɦếƭ.