Chương 778: C778: Nhiều ngày trôi qua

Tác giả: Rùa già nghìn năm

Hoàng Thành, Ninh Quốc.


Sau cơn giông bão ở Hoàng Thành hơn nửa năm trước, cơ cấu quyền lực trong Hoàng Thành đã âm thầm xảy ra những thay đổi lớn.
Thương Hội Thánh Long nổi tiếng nhất lúc bấy giờ đã tan rã, không ai biết Ôn Chính Hoa, hội trưởng Thương Hội Thánh Long đã đi đâu, chỉ biết răng Ôn Chính Hoa chắc chắn vẫn chưa ૮ɦếƭ. Người có thể tay trắng gây dựng nên Thương Hội Thánh Long, thương hội số một ở Ninh Quốc, sao lại không có biện pháp nào để giữ nổi mạng mình cơ chứ?
Hạ phủ cũng trải qua những biến đổi kinh thiên động địa. Từ khi Hạ Vấn Thiên qua đời, uy tín của nhà họ Hạ ở Ninh Quốc đã tụt dốc không phanh, khác xa với năm đó. Ngay cả sức mạnh quân sự của Hạ Hùng cũng liên tục bị hao mòn.
Bây giờ, những tướng quân được trọng dụng ở Hoàng Thành chính là Nghiêm Chung, Tân Long, Khương Động Đình.
Nhiều ngày trôi qua.
Vào một buổi trưa nọ.
Những tia nắng nóng nực khó chịu chiếu xuống, không khí tràn ngập cảm giác oi bức và trang nghiêm.
Bên ngoài cổng thành, hàng triệu quân lính hùng mạnh đang chờ sẵn. Khí thế lạnh lẽo khiến người ta không dám tùy ý tiếp cận.
Trong Hoàng Thành, gần vạn người tụ tập ở quảng trường trung tâm, biển người đông nghịt trải dài đến cuối con đường. Ánh mắt mọi người đều căng thẳng nhìn chằm chằm vào vị trí phía trước.
Ở trung tâm quảng trường Hoàng Thành có hàng chục cột đá sừng sững, trên mỗi cột đá này đều có một hình người đẫm máu. Nhìn kỹ hơn, rõ ràng những hình người này có không dưới trăm vết sẹo kinh hoàng trên cơ thể.
Một số vết thương đã đông thành vảy máu, còn chưa bong ra, một số là vết thương mới vừa bị roi quất nặng nề.
Những vết thương chồng lên những vết thương cũ, thoạt nhìn, trông giống như một tội đồ đang bị tra tấn hàng ngàn lần.
Tuy nhiên, những người này lại chính là ba mươi ba thành viên còn sống sót của nhà họ Trần khi đi theo Trần Thiên Hải giải cứu Trần Mộc.
Trân Thiên Hải bị trói vào một cột đá ở giữa, mái tóc rối bù và vết sẹo đỏ tươi khiến tất cả những người có mặt đều cảm thấy sợ hãi.
So với vết thương của người khác thì vết thương của Trần Thiên Hải là nghiêm trọng nhất, nhưng từ đầu đến cuối, Trần Thiên Hải vẫn không hề kêu nửa lời.
Sự kiên trì và can trường của ông ta đã khiến rất nhiều người chứng kiến phải cảm phục.
"Thật bi thảm, không ngờ một gia tộc nhỏ ở trấn Man Sơn lại dám làm chuyện chống lại hoàng đế."
"Ở Ninh Quốc này, ai có thể đánh bại hoàng thất cơ chứ? Ngay cả nhà họ Hạ, lúc đó đang ở đỉnh cao quyền lực, chẳng phải bây giờ cũng đang suy tàn hay sao?"
"Đấu với hoàng thất chẳng khác nào chống lại trời, những người này tuy rằng đáng thương, nhưng cũng thể cảm thông được."
Phía trên quảng trường, những tiếng xì xào bàn tán vang
Nghiêm Chung cầm trong tay một cây thương hạng nặng, ngồi trên đài cao, đôi mắt sắc bén chứa đầy sát ý, nhìn chằm chằm vào quảng trường, dường như đang chờ đợi Trần Mộc đến.
Và ở góc đám đông bên dưới quảng trường, không ai chú ý đến một thiếu nữ quấn chặt trong chiếc áo choàng đen rộng rãi, từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt đen tuyền vốn trong trẻo và sáng ngời nay lại trỏ nên âm u và trầm lặng.
Nàng ta nhìn chằm chằm nhóm người Trần Thiên Hải, trong mắt hiện lên một sát khí lạnh lùng.
"Trần Mộc, ta biết ngươi sẽ tới." "Ta đang đợi ngươi!"
Cô gái nghiến răng nghiến lợi, sau đó xoay người biến mất trong đám đông, hướng về phía Kiếm Vũ Các.
Cùng lúc đó.
Hai bóng người mặc áo choàng đen lặng lế bước vào Hoàng Thành.


Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc