Nhưng trước mắt, người này không cùng thế hệ, đó là lão quái vật đã sống hơn năm nghìn năm.
Quỷ Hùng và Diêm Quân đều nao nao, tiếp theo, không có gì bất ngờ, hai kẻ này cười phá lên.
“10 chiêu? Ranh con, ngươi đang trêu khỉ đấy à?”
“Ngươi biết mình phải đối mặt với ai không? đây chính là lão tổ đầu tiên của Thiên Ma Cung chúng ta!”
“Nhóc con, ngươi có thể sống sót sau một chiêu thì nên về thắp nhang cảm ơn ông bà rồi!"
Từ Thương Lâm cũng tỉnh táo lại, hờ hững người thiếu niên tràn đầy linh lực trước mặt, nhất là gợn sóng quen thuộc làm hẳn ta phải nhìn kỹ vài lần.
“Hoá ra là linh lực quán định. Quả nhiên lão già kia vẫn để lại hậu chiêu để đối phó tal”
“Nhưng toàn bộ linh lực của Hoang Vô Thần đều truyền hết cho ngươi thì đúng là lãng phí, thông qua linh lực quán đỉnh mà chỉ đạt tới Vạn Pháp tầng năm!”
“Trí Tuyết, đây là người mà ngươi chọn sao? Xem ra mắt nhìn của ngươi cũng tinh đấy!”
“Lợi hại, lợi hại! ha hai”
Từ Thương Lâm cười to, hiện tại chỉ còn làn da nên ngũ quan co rúm lại thành một đống trông rất đáng sợ.
Cô gái được gọi là Trí Tuyết cắn răng, đôi mắt đẹp quan sát bóng lưng gầy gò của Trần Mộc, trong lòng bỗng có chút hối hận.
Nếu biết đây chỉ là khúc gỗ mục, nàng ta đã không cho. hẳn cơ hội dùng linh lực quán đỉnh.
Vạn Pháp tầng năm, còn chẳng băng nàng ta nữa, vậy làm sao để đấu với Từ Thương Lâm?
Nhìn nụ cười trào phúng của Từ Thương Lâm, Trần Mộc cong môi cười.
“Lão già, ngươi cười lên trông tởm quái”
“Tổ tiên thi ma các ngươi thấy ta thì cũng phải khách sáo, ngươi là thứ gì mà dám như thế trước mặt ta?”
“Đã nói Gi*t ngươi trong 10 chiêu thì tất nhiên không cần tới chiêu thứ 11!”
Nghe vậy, trong mắt Từ Thương Lâm loé lên tia sát khí.
“Lão phu sống hơn năm nghìn năm, chưa gặp ai dám nói chuyện như thế với ta đâu! Dù là Đại Hoang Kiếm Tôn thì cũng không có tư cách nói chuyện như thế với ta, ngươi là cái thá gì?
Nói rồi hẳn ta nâng bàn tay gầy guộc lên, ngón tay chĩa về phía Trần Mộc, một cột sáng bắn ra mang theo năng lượng huỷ diệt vạn vật.
“Bùm!”, trời đất chấn động, hư không như trang giấy bị cột sáng dễ dàng xé rách.
Năng lượng này mạnh tới nỗi làm tim mọi người có mặt đập như sấm.
“Trần Mộc ca!”, Vạn Lam thấy Từ Thương Lâm ra tay thì hoảng sợ hét lên.
Trên mặt Trí Tuyết cũng lộ ra vẻ căng thẳng: “Lão già này bị trấn áp năm nghìn năm mà thực lực còn đáng sợ như vậy sao?"
“Âm!, nhưng khi cột sáng này tới trước mặt Trần Mộc thì hắn vung tay, kim quang bùng nổ, trong đó còn vọng ra tiếng rồng ngâm.
Cột sáng nọ bị chấn nổ ngay tại chỗ.
Năng lượng tàn dư hoá thành sóng tàn phá xung quanh.
Tiếp theo, trong mắt Trần Mộc bắn ra tia sáng lạnh, người chuyển động, biến mất tại chỗ.
Bùm!
Âm thanh xé gió vang lên, Ấn Thần Đại Địa phóng thích sức mạnh, không gian trước khu mộ vặn vẹo.
Trong nháy mắt, Trần Mộc đã xuất hiện trước mặt Từ Thương Lâm, tốc độ như tia chớp.
Nhanh tới mức mọi người còn chưa kịp phục hồi tinh thần.
“Ngươi..”, Từ Thương Lâm trợn to mắt nhưng không đợi hẳn ta ra tay, nằm đấm mang theo kim quang và long lực đã đánh ra.
Đùng!
Tiếng nổ vang vọng, linh lực nổ tung, không gian xung quanh Từ Thương Lâm đều bị Ϧóþ méo.
Ngay sau đó, Từ Thương Lâm phun máu, người bay ngược ra sau, liên tục đâm thủng mấy ngọn núi rồi dừng cách một ngọn núi khoảng mười dặm.
Rầm!
Âm thanh đỉnh tai nhức óc vẫn quanh quẩn trong trời đất.
Toàn trường im lặng.
Không khí cứng đờ.
“Đây chỉ mới là bắt đầu!”
Trần Mộc mỉm cười.