Người đàn ông trung niên kia chính là hoàng đế Kim Quốc.
Hoàng đế Kim Quốc nhìn thoáng qua Kim Vũ Dương không nói gì.
Sau đó.
Hắn ta nheo mắt lại, nhìn lướt qua thi thể không đầu ở đăng xa, sau đó nhìn Trần Mộc cười nói: "Vị này chính là vị thiên kiêu gây náo động Linh Tiêu Tông dạo gần đây đúng không? Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, còn trẻ mà đã đủ sức Gi*t được cường giả Vạn Pháp cảnh của Kim Quốc chúng ta rồi!"
Trần Mộc chắp tay với hắn ta, không có ý trả lời, càng không định quỳ xuống hành lễ!
Hoàng đế Kim Quốc cười nhẹ, không biết đang vui hay buồn. Hắn ta nhìn thoáng qua Phương Thanh Điệp, nheo mắt lại không nói gì thêm.
Vạn Trọng Sơn nhìn thi thể trên mặt đất, chắp tay với hoàng đế Kim Quốc: "Mấy đứa nhỏ không hiểu chuyện, khiến
Thánh Thượng cười chê rồi!"
"Vạn Tông chủ nói quá lời rồi, đám trẻ nghịch ngợm với nhau thôi, không đáng là gì cải"
Hoàng đế Kim Quốc vẫy tay, vẻ mặt rất bình thản.
Vạn Lam âm thầm thở dài nhẹ nhõm trong lòng, xem ra tên hoàng đế này cũng dễ nói chuyện!
"Phụ hoàng!" Kim Vũ Dương nắm chặt tay, nhìn Trân Mộc và Phương Thanh Điệp đầy hận thù, gân xanh nổi đầy trán.
Hắn ta đột nhiên mở miệng, hình như muốn nói gì đó.
Thế nhưng hoàng đế Kim Quốc lại thản nhiên giơ tay lên.
"Không sao đâu, chỉ là một tên hạ nhân Vạn Pháp cảnh thôi mà, ૮ɦếƭ rồi thì thôi!"
"Mộ kiếm Đại Hoang là nơi đầm rồng hang hổ, ngươi có thể bộc lộ hết tất cả thủ đoạn của bản thân trong đó, nhưng nếu tư đấu sẽ chỉ khiến người khác cười nhạo. Làm việc phải biết cách khiêm tốn giấu mình một chút!"
Kim Vũ Dương hơi ngẩn ra, nhưng sau đó hẳn ta gật đầu mạnh, đáp: "Phụ hoàng, nhi thần đã hiểu!"
Những người khác đứng trong sân cũng hiểu, ai nấy đều lộ vẻ mặt nghiêm túc.
Đám cáo già này, tên này hiểm độc hơn tên khác!
Hoàng đế Kim Quốc này ngoài mặt thì rất hiền hòa, nhưng nói vậy chẳng phải có ý là việc này chưa xong ư?
Hản ta muốn Kim Vũ Dương ôm món nợ này vào trong mộ kiếm Đại Hoang giải quyết nốt đúng không?
Nghe vậy, Vạn Trọng Sơn nhíu mày, tập trung nhìn về phía Trần Mộc và Phương Thanh Điệp. Hiện tại còn chưa đặt chân vào mộ kiếm Đại Hoang, đã đắc tội Kim Quốc rồi, xem ra chỉ số nguy hiểm của mộ kiếm còn cao hơn năm trước.
Không biết đám ba người Trần Mộc, Phương Thanh Điệp, Vạn Lam có chịu nổi không!
"Thánh thượng Ninh Quốc giá lâm!" Ngoài sân, tiếng hạ nhân đột nhiên vang lên.
Chẳng bao lâu sau, một người đàn ông trung niên mặc long bào kim sắc xuất hiên, đi cùng với mấy người trẻ tuổi và mấy tên hộ vệ.
Trần Mộc lập tức quay sang nhìn, hoàng đế Ninh Quốc...
Cuối cùng cũng gặp!
Kẻ địch lâu rồi không thấy!
Hản vẫn chưa hề quên, Trần Thiên Hải và người nhà họ Trần hiện vẫn còn bị nhốt trong đại lao Ninh Quốc!
Người đàn ông trung niên bước tới cao chừng tám thước, cơ thể hùng tráng, đôi mắt sáng rực như sao, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Hai tay hẳn ta chắp sau lưng, toát lên khí phách đế vương.
Ba thanh niên đi bên cạnh hẳn ta có diện mạo kha tương tự, hai người trong số đó mặc mãng bào kim sắc, có thể thấy là hoàng tử Ninh Quốc.
Còn người cuối cùng chỉ mặc một bộ đồ vải, gương mặt cũng không hề xuất chúng, nhưng đôi mắt lại sâu như mặt hồ không thấy đáy, khiến lòng người lạnh lẽo.
Nhưng chính bóng người bình thường ấy lại khiến rất nhiều thiên kiêu kiêng kị, thậm chí là sợ hãi.
"Không ngờ lần này Ninh Quốc lại đưa đại hoàng tử ẩn cư nhiều năm ra!" Phương Thanh Điệp nặng nề nói.
Vạn Lam kinh ngạc nhìn nàng ta, hỏi: "Trong đông đảo hoàng tử Ninh Quốc, người có thiên phú nhất chẳng phải là tam hoàng tử có Thái Dương linh căn ư2”
Phương Thanh Điệp lắc đầu: "Đều do đại hoàng tử khiêm tốn mà thôi, trong miệng người đời, đại hoàng tử Đường Trọng ngu ngốc vô dụng, sống trong thâm cung, không thích gặp ai."
"Thế nhưng trên thực tế, đại hoàng tử quá biết cách giấu mình, so với tam hoàng tử kia thì không yếu hơn chút nào. Chỉ có điều hắn ta không thích hoàng quyền, không muốn tranh đấu với các hoàng tử khác, một lòng tập võ, đắm chìm trong võ đạo nên mới bị đồn là kẻ ngu!"
"Nói chúng, hẳn ta chẳng có hứng với việc gì cả, không ngờ lần này hắn ta cũng đến tham gia mộ kiếm Đại Hoang!"
Mấy người bọn họ bước vào Đại Thiên Các, đại hoàng tử mặc đồ vải đi trước, hai tên thanh niên mặc mãng bào kim sắc đi theo sau, nhìn như tùy tùng bước theo!
Bộ quần áo vải thô kia chỉ sợ là bộ quần áo đơn giản nhất trong số những người đang đứng đây.
Nhưng áp lực vô hình mà hắn ta đem đến có thể coi là mạnh nhất!
Sau khi bước vào trong Đại Thiên Các, đại hoàng tử liếc nhìn xung quanh một vòng, sau đó nhìn vào Trần Mộc. Thoạt nhìn hắn ta chỉ cười tủm tỉm, nhưng Trần Mộc cảm nhận được. sát khí lạnh thấu xương trong mắt hẳn ta!
Hai người mới gặp nhau lần đầu, nhưng đại hoàng tử lại có thể bắt chuẩn một kẻ mới cảnh giới Thần Tàng tầng thứ năm như hắn. Hai người giống như là kẻ thù trời sinh, cực kì mẫn cảm với nhaul
"Thú vị thật!"
Trần Mộc âm thầm cười trong lòng, nắm tay siết.
Đây là cảm giác hưng phấn mà nhiều năm rồi hắn không thấy!
Cuối cùng cũng có một đối thủ ra gì xuất hiện!