Khoé miệng Trần Mộc cong lên nụ cười khinh miệt, thậm chí hẳn còn chẳng thèm trốn, cứ thế ngồi đó, không hề nhúc nhích.
Bùm!
Cuối cùng, chưởng phong sắc bén giáng xuống đầu Trần Mộc nổ tung. Vụ nổ làm chiếc ghế dưới thân Trần Mộc vỡ tan tành, linh lực cuồng bạo như thuỷ triều lan ra xung quanh.
Nhưng sau một giây, mọi người giật mình, đầu Trần Mộc. không nổ tung như họ dự đoán mà quanh thân còn có một tầng ánh sao thần bí, truyền ra từ chỗ đầu hản.
“Điều này sao có thể xảy ra?”. Trong mắt Kim Khai Giáp lộ ra vẻ chấn động.
Đối phương để ông ta đánh, nhưng lại không thể đánh xuyên đầu hắn.
“Khai Thiên Nhất Kiếm!”
Cách đó không xa, Tống Nga bỗng quát lên, cơ thể yểu điệu đánh tới, trong tay ngọc cầm một thanh kiếm lạnh lão, kiếm ý kinh người phóng thích, trong giây lát đã cắt vỡ không gian đánh về phía иgự¢ Trần Mộc.
Keng! Một giây sau, âm thanh kim loại va chạm vang lên, Trân
Mộc nhận lấy kiếm quang của bà ta trực tiếp nhưng vẫn như trước, trên người không hề bị thương.
Thanh kiếm kia giống như đâm phải một khối sắt cứng rằn, trừ xẹt ra tia lửa thì không có tác dụng gì cả.
Ngay cả Tống Nga cũng lộ ra vẻ khi*p sợ. Cơ thể kia lại cứng rắn đến mức đó sao?
Trần Mộc ngẩng đầu, đôi mắt thâm thuý chứa ý cười nghiền ngẫm nhìn đối phương: “Vốn dĩ ta rất mong đợi, nhưng giờ xem ra thì các ngươi cũng chỉ nhiêu đó thôi!”
Giọng vừa dứt, Trần Mộc sải bước, linh lực của hẳn cũng bùng nổ, biến thành sóng xung kích lan ra xung quanh.
Ẩm!
Lúc này, không gian chung quanh xuất hiện từng gợn sóng kh ủng bố, nó lan tràn, Kim Khai Giáp và Tống Nga đều bị hất bay, nện mạnh vào tường đá đẳng sau.
“Sao linh lực của hắn lại mạnh như thế?”, trên gương mặt xinh đẹp đã tái nhợt của Tống Nga hiện lên biểu cảm khó tin, nhìn chăm chằm bóng dáng thiếu niên kia.
Trong lòng Hồng Liệt Viêm cũng dấy lên sóng to gió lớn, một tên nhóc Thần Tàng tầng một mà sao lại có chiến lực bi3n thái đến vậy?
“Cùng ra tay đi!”, Hồng Liệt Viêm vừa khi*p sợ vừa nổi giận, hét lớn một tiếng, linh lực bùng nổ, bàn đá xanh dưới chân nổ tung toé, khí thế đáng sợ, mạnh hơn Kim Khai Giáp và Tống Nga không biết bao nhiêu lần.
Thực lực đã tới Thần Tàng tầng thứ tám đỉnh phong, cách tầng thứ chín chỉ còn chút xíu.
Tộc trưởng các gia tộc khác cũng xông tới, linh lực thi triển, thế công che trời lấp đất ập về phía Trần Mộc.
Bùm! Bùm!
Một tràng tiếng nổ vang vọng, xung quanh Trần Mộc, ghế và bàn đều biến thành bụi, khói bốc cuồn cuộn.
Nhưng khi gió nhẹ thổi qua, khói bụi tan hết, bóng dáng thiếu niên lộ ra.
Ánh sao vẫn lập loè quanh thân Trần Mộc, những đốm sáng như tỉnh tú bày ra những đường vân phức tạp, nhìn kỹ thì rất giống một Long Cốt đáng sợ.
“Điều này sao có thể?”, các tộc trưởng đều chấn động.
Các tộc trưởng này đều là cường giả vượt qua Thần Tàng.
Mà Hồng Liệt Viêm đã đạt tới Thần Tàng tầng tám, cách †ầng chín chỉ còn một bước nhỏ, thế mà còn chẳng đánh vỡ được phòng ngự của tên nhóc này.
Đây đúng là một chuyện vô cùng hoang đường.
Trong làn khói, Trần Mộc từ từ bước ra, khoé miệng vẫn giữ nụ cười tươi tăn, trong mắt mọi người ở đây, nụ cười này làm họ lạnh cả sống lưng.
Tên nhóc này quá kỳ dị, hoàn toàn không phải người, mà là một con quái vật.