Tiểu Hoàn đi theo Trần Mộc, thỉnh thoảng lại nhìn về phía sau, thấy cô gái trước đó đã biến mất từ lâu.
Nàng ta do dự một chút, sau đó nhìn về phía Trần Mộc: "Đại nhân, cô gái vừa rồi..."
"Sao vậy, ngươi nhìn ra điều gì sao?" Trần Mộc ngạc nhiên hỏi.
Trên mặt Tiểu Hoàn lộ ra vẻ trầm tư, nàng ta nói: "Không. có gì, ta chỉ cảm giác mặt ngọc bội trên eo nàng có vẻ không đơn giản. Ta vừa mới đến gần nàng ta, rõ ràng cảm giác được dường như là một loại khí tức bí ẩn bao quanh nàng, khiến người ta cảm thấy thư giãn và thoải mái.
"Hả?" Trần Mộc ngạc nhiên liếc nhìn nàng ta, sau đó mỉm cười: Không ngờ một nha hoàn như ngươi cũng khá nhạy bén đấy chứ. Đúng vậy, mặt ngọc bội mà nàng ta đeo tên là Băng Thanh Noãn Ngọc, một loại ngọc cực kỳ hiếm có. Loại ngọc này khác với bất kỳ loại ngọc nào trong dân gian, nó có thể khiến người đeo nó đứng vững trên linh đài, giúp tâm hồn bình yên. Đối với các võ giả, nó còn quý hơn cả đan dược cấp tám nữa.
Nghe vậy, Tiểu Hoàn hít sâu một hơi. Nàng ta không biết loại ngọc này tượng trưng cho điều gì, nhưng nàng ta biết đan dược cấp tám hiếm có đến mức nào. Một đan dược cấp tám có thể đổi được ít nhất mười thành phố lớn như thành Hoài Dương, mà mặt ngọc bội nho nhỏ đó còn quý hơn cả đan dược cấp tám!
Tiểu Hoàn không nghi ngờ gì về kiến thức của Trần Mộc, dù sao hắn cũng là một thiên tài vô song, được thăng làm đệ tử thân truyền chỉ trong nửa năm sau khi gia nhập môn phái.
"Cũng may trong thành có rất nhiều người không biết gì, nếu không tính mạng của cô gái đó sẽ gặp nguy hiểm." Tiểu Hoàn thở dài. Nhìn bề ngoài, mặt ngọc bội đó chỉ có hoa văn tinh xảo, ngoài ra không thì có gì thần kỳ. Nếu người bình thường nhìn vào sẽ chỉ coi là một viên ngọc trằng bình thường mà thôi.
Trần Mộc trầm ngâm, thật ra có một chuyện hẳn chưa nói.
Có thể đeo loại “Băng Thanh Noãn Ngọc” này cho một cô gái chưa đầy mười hai tuổi cũng đủ chứng minh lai lịch của cô gái này không hề đơn giản, ngay cả ba đại môn phái cũng không có ai xa xỉ như vậy.
Mà vừa rồi, Trần Mộc phát hiện, mặt sau của mặt ngọc
bội này hình như có khắc chữ "thần". Theo dự đoán của hẳn, e rằng nàng ta có liên quan đến Vũ Hóa Thần Môn. Đam Mỹ Hiện Đại
Chỉ không biết nàng ta là hậu duệ của người bạn cũ nào?
"Lê Tuyết?" Trần Mộc nhắc lại cái tên này.
Trong ấn tượng của hắn, người bạn cũ duy nhất mang họ Lê chính là "Hỗn Thế Ma Vương” đã chọc hän tức giận, bị đá
vào hồ và suýt ૮ɦếƭ đuối hàng trăm năm trước.
Nhẩm đếm thời gian, có lẽ bây giờ hắn ta cũng đã trở thành một trong những tổ tiên của Vũ Hóa Thần Môn rồi.
Sau khi dạo quanh thành phố, không phát hiện được phát hiện được điều quan trọng nào khác, Trần Mộc cũng không có ý định đi tiếp nữa, quay đầu lại nhìn đám người phía sau.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Trần Mộc, những người đàn ông mặc quần áo bình thường, giả vờ chọn đồ. trong một cửa hàng như thể đang mua sảm.
Trần Mộc nheo mắt lại, im lặng nhìn những người này.
Tiểu Hoàn bên cạnh dường như cũng nhận ra được điều gì đó kỳ lạ, bèn hỏi: "Đại nhân, chúng ta bị theo dõi sao?"
Sắc mặt Trần Mộc thờ ơ, không chút dao động, nhẹ nhàng nói: "Bọn chúng chỉ là mấy tên trộm thôi, không có gì đáng lo, chúng ta trở về thôi."
Trần Mộc quay người lại, trở về theo đường cũ.
Với tính cách của tên cáo già Yến Thương, chắc chắn ông †a sẽ không để lại bất kỳ manh mối nào trong thành phố để
Trần Mộc có thể lợi dụng.
Buổi tối.
Sau khi trở về phủ thành chủ, Trần Mộc tiếp tục ngồi xuống tu luyện.
Tại một đại đường sáng đèn khác, quản gia đang báo cáo hành trình cả ngày của Trần Mộc cho Yến Thương.
Yến Thương nghe xong, khóe miệng nhếch lên: “Hừ, chỉ là một tên nhóc vắt mũi chưa sạch mà cũng muốn đấu với ta! Không cần quan tâm đ ến hän nữa, hắn muốn ra ngoài lúc nào thì kệ hắn, chỉ cần cử người theo dõi là được”
"Vâng." Quản gia gật đầu, chắp tay đáp lại.
“Đã đi báo cho các đại gia tộc võ đạo rồi chứ?” Lúc này, Yến Thương chợt nhớ ra điều gì đó, bèn hỏi.
"Đã thông báo rồi ạ, thời gian là ba ngày sau, ở tửu lầu Thiên Hương." Quản gia trả lời.