Nghe thế, trên mặt Trần Mộc hiện lên tia kinh ngạc: “Không ngờ trong Nam Châu còn có nơi thế này!”
Đời trước hắn từng đến Nam Châu, nhưng không quá để ý, dù sao thì so với Trung Thổ Thần Châu, Nam Châu vẫn quá. Được cop𝑦 tại ++ 𝖳𝑹𝗎 M𝖳𝑹UY𝘦𝘕﹒𝘝𝔫 ++
nhỏ, sau khi thuận tay diệt Thiên Ma Cung thì hắn đã rời đi.
“Ngoài ra còn có một vật, ta tin ngươi sẽ có hứng thú!”, Đông Phương Dịch lại cười nói.
“Hả? Nói nghe một chút!”, Trần Mộc tò mò.
“Vị tiền bối Đại Hoang Kiếm Tôn trong truyền thuyết từng tìm được một thanh kiếm vô cùng huyền bí. Thanh kiếm này có thể căn nuốt mọi loại tà vật, từ đó dần dần phát triển, thanh
kiếm này vẫn còn trong mộ!”
“Đương nhiên, bí sử này chỉ có vài người biết thôi, lão phu là người đầu tiên!”, Đông Phương Dịch tỏ ra kiêu ngạo.
“Có thể căn nuốt tà vật?”, sắc mặt Trần Mộc giật mình.
Giống hệt thanh Thái Cổ Ma Kiếm trong tay hắn vậy?
“Tóm lại mộ kiếm Đại Hoang này là nơi mà mọi kiếm tu không thể bỏ qua, ngươi nên tìm cơ hội vào xem thử!”, Đông Phương Dịch nói.
Nghe vậy, trong mắt Trần Mộc lộ ra tia hứng thú.
Đối với những thứ gọi là kiếm thuật kia thì hắn không có hứng thú, chỉ là cổ mộ của một Kiếm Tôn, hắn còn không định học kiếm thuật gì từ đó.
Ngược lại thanh kiếm kia khiến Trần Mộc chú ý.
Trân Mộc ở lại Linh Tiêu Tông vài ngày, rồi thu dọn hành lấy bắt đầu khởi hành.
Lần này, trừ Trần Mộc, Vạn Trọng Sơn còn cử ra một thị nữ hộ tống hắn đi.
Thị nữ này từng là cư dân của thành Hoài Dương trước khi nhập tông, đối với địa hình thành Hoài Dương và Thiên Sơn thì khá hiểu biết, chọn người này cũng là để tạo thuận lợi cho Trần Mộc, tránh cho hắn cảm thấy xa lạ rồi còn phải tìm hiểu tình báo, giảm bớt rất nhiều phiền phức.
Mà đối với những việc này, Trân Mộc không từ chối, hai người khởi hành từ Linh Tiêu Tông, đi suốt 10 ngày thì tới toà thành đầu tiên - thành Hoài Dương!
Thành trì cổ xưa, tiếng người huyền náo, so với chủ thành của Linh Tiêu Tông, mức độ hùng vĩ và đồ sộ cũng không hề thua kém.
Tường thành Hoài Dương, cao tới mấy trăm trượng, mặt ngoài tường màu đen, loé lên tia sáng lạnh lếo, tường thành kéo dài cho tới khi khuất tâm nhìn mà cũng không thể nhìn thấy ngã rẽ, diện tích vô cùng to lớn.
Phía trên tường thành thì có thể thấy dao động của linh trận khổng lồ, có thể bao phủ cả bầu trời. Dù là ai muốn đi vào thành thì đều chỉ có con đường là đi qua cổng thành, bay trên trời thì sẽ bị coi là kẻ thù, bị chém Gi*t.
Ngoại trừ những việc này, tuy trong thành Hoài Dương có nhiều võ giả nhưng Trần Mộc cũng nhìn ra được là bên dưới linh trận khổng lồ, các võ giả đều rất tuân thủ quy định, không dám làm bậy.
Thấy vậy, trong mắt Trần Mộc loé lên tia kinh ngạc, không ngờ ở biên giới phía Bắc lại có thành trì quy mô thế này.
“Xem ra thành chủ của thành Hoài Dương này rất giàu có, bằng không cũng chẳng thể bày ra linh trận quy mô thế này!”, Trần Mộc lên tiếng.
Tỳ nữ Tiểu Hoàn bên cạnh nói: “Trước kia thành Hoài Dương rất loạn, thế lực phức tạp, hơn nữa phủ thành chủ cũng không thể quản lý nổi. Sau này thành chủ Yến Thương nhậm chức, hợp tác với các võ giả Tông sư hoàn thành đại trận hộ thành này, cũng doạ sợ nhiều thế lực trong thành, bằng không thành Hoài Dương không thể ngăn nắp và có trật tự như hiện tại, cũng không tốt như bây giờ!”