Giữa lửa lớn đang cháy lên hừng hực, một con chim phượng bảy máu lao ✓út lên mây.
Chỉ trong chớp mắt, bóng dáng Trần Mộc cũng hoàn toàn biến mất giữa bầu trời. Đợi đến khi Hồ Uyên phản ứng lại lần nữa, Trần Mộc đã được Thất Sắc Tường Vân Phượng chở đi, biến mất giữa trời.
"Thất Sắc Tường Vân Phượng, sao trong Linh Tiêu Tông lại có Thất Sắc Tường Vân Phượng được chứ?"
Hồ Uyên lộ vẻ khó tin, đối mặt với một người ở thực lực đỉnh cao của cảnh giới Vạn Pháp, lại có sức mạnh huyết thống thêm vào, tốc độ của Vân Hương Nhi hoàn toàn vượt xa cả Hồ Uyên.
Cho dù là người nắm quyền của các thế lực lớn ở địa giới Nam châu, lúc này đây họ cũng ngẩn cả ra, bọn họ không thể nào ngờ được, trong Linh Tiêu Tông lại còn ẩn giấu một con Vân Phượng như thế này.
Tốc độ của Thất Sắc Tường Vân Phượng rất nhanh, dường như chỉ trong nháy mắt, nó đã đuổi kịp Tân Như Nguyệt.
"Vô liêm sỉ!" Tân Như Nguyệt có thể cảm nhận được sát ý nhanh chóng áp sát từ phía sau, nàng ta cắn chặt răng, vẻ mặt khó coi vô cùng.
Bóng dáng của Từ Thương Uyên ẩn hiện trên đỉnh đầu của Tần Như Nguyệt, đôi đồng tử hơi lõm xuống, tử khí quanh quẩn vô cùng tận, ông ta nhìn chằm chằm Trần Mộc, hung tợn nói: "Thằng nhóc kia, ngươi đừng có quá đáng, ngươi tưởng bọn ta không dám liều mạng, cá ૮ɦếƭ lưới rách với ngươi sao?"
"Cá ૮ɦếƭ lưới rách? Chỉ bằng chút linh lực phân thân của ngươi à, vậy mà cũng có tư cách cá ૮ɦếƭ lưới rách với ta sao?" Ánh mắt Trần Mộc lóe lên vẻ khinh miệt.
Mượn cơ thể của Tần Như Nguyệt, đối phương cũng không thể làm gì được ông ta, huống hồ hiện tại ngay cả cơ thể ông †a cũng không có, Từ Thương Uyên bây giờ giống như nỏ hết đà, chỉ dựa vào linh lực phân thân, nó vốn dĩ chẳng có chút uy Hi*p nào đến Trần Mộc.
"Cho dù ông đây có liều mạng trọng thương thì cũng phải Gi*t ngươi!"
Một thằng nhóc tiểu bối dám chà đạp mình như vậy, Từ Thương Uyên hoàn toàn tức giận rồi, khuôn mặt ông ta trở nên vô cùng dữ tợn, cuối cùng một luồng linh lực Thiên Ma hoàn toàn bộc phát.
Bầu trời chấn động, gió mạnh rít gào, linh lực Thiên Ma vô tận trên bầu trời, ngưng tụ lại thành một cây ma thương Huyết Sát. Mà Từ Thương Uyên cầm lấy thanh ma thương huyết sát này trong tay giống như nâng cả biển máu trăm trượng, chém về phía Trần Mộc.
"૮ɦếƭ đi cho ông!" Tiếng gầm gừ dữ tợn như sấm nổ, quanh quẩn giữa trời xanh.
Mà nguồn linh lực Thiên Ma cuồn cuộn kia như mang theo khả năng ăn mòn khủng khi*p, tàn nhẫn đâm về phía Trần Mộc.
Ánh thương chói mắt, ngay cả bầu trời cũng trở nên vặn vẹo, cấp độ sức mạnh kinh khủng đó, cho dù là cường giả tầng chính của cảnh giới Thần Tàng cũng không dám khinh thường.
Nhưng mà, Trần Mộc lại tỏ vẻ khinh thường, hắn giơ thanh Ma Kiếm Thái Cổ lên, lực hung sát cuồn cuộn như hồng thủy tràn lan, phóng thích ra ngoài, cơ thể hắn ucngx hóa thành một luồng ánh sáng lướt nhanh qua.
Loạch xoạch.
Hai tia sáng cùng lúc xẹt qua bầu trời với tốc độ như chớp. Cuối cùng, giữa lúc vô số ánh mắt dõi theo bọn họ, chúng đâm thẳng vào nhau.
Đùng.
Tiếng nổ lớn vang trời chấn động, ánh sáng óng ánh vô tận như pháo hoa rực rỡ lóe lên. Lực hung sát cuồn cuộn hung sát và lực huyết ma như hai thiên thạch điên cuồng va đập lẫn ăn mòn.
Từ trung tâm chỗ va chạm, nguồn dư âm ác liệt vẫn không ngừng lan ra, mặt đất phía dưới cũng bị chấn động đến mức sụp đổ tầng tầng, khói bụi mịt mù.
Cảnh tượng kinh hoàng đó khiến cho không ít người xem phải tỏ vẻ kinh hãi.
Mà trong lúc va chạm đó, thanh Ma Kiếm Thái Cổ lại phóng thích lực hung sát cực mạnh, xuyên qua từng gợn sóng huyết ma, cuối cùng, nó xuyên thẳng qua mi tâm của Từ Thương Uyên, khiến ông ta trợn to hai mắt.
Xì.
Gió mạnh bỗng lặng đi! Lúc này đây, dường như không gian như đứng lại.
Giữa trán của Từ Thương Uyên xuất hiện một cửa động đen ngòm, lực hung sát mãi không thể tản đi, dần dần ăn mòn linh lực của ông ta.
Mà cùng lúc đó, linh lực Thiên Ma tản mát ra từ quanh người ông ta cũng yếu đi trông thấy. Tiếp sau đó, một tiếng nổ vang trời phát ra, linh lực phân thân của Từ Thương Uyên bị nổ tung tại chỗ, hóa thành vô số ánh sáng huyết ma, tiêu tan giữa đất trời.