Ngay sau đó, cơ thể Trần Mộc rung chuyển rồi biến mất ngay tại chỗ.
Phía dưới đấu trường, Vu Đồng hệt như đã cảm nhận được điều gì đó, vội vàng lo lắng đáp: "Nhận thua, ta xin nhận thua”.
Nhưng, hắn ta vừa dứt lời thì Trần Mộc đã như một bóng ma xuất hiện ngay trước mặt hắn ta, một cánh tay duỗi ra như linh xà, Ϧóþ chặt lấy cổ của hắn ta.
"Tên khốn kiếp, ngươi định làm gì!"
Ở phía Thất Huyền Tông, các đệ tử dường như đang nghĩ đến điều gì đó rồi quát lên.
"Này nhóc con, mau dừng tay!", Lục Bàn cũng hung tợn hét lên.
Nhưng Trần Mộc khăng khăng muốn dùng hành động để diễn tả cho mọi người thấy được hắn đang định làm gì.
Lòng bàn tay hắn hệt như móng rồng Ϧóþ chặt lấy cổ của Vu Đồng, rồi sau mấy tiếng kêu “răng...rắc...răng rắc", cổ họng của hắn ta đã bị Ϧóþ đứt đôi ra, máu thịt bị xé ra, máu tươi bắn văng lên và cuối cùng đã ૮ɦếƭ ngay tại chỗ.
Sau đó, Trần Mộc ném thi thể đó ra ngoài hệt như ném rác vậy.
“Tên khốn!", kể cả là trưởng lão Lộc Bàn đang ngồi ở ngai vàng trên cao, sắc mặt cũng dần tái nhợt.
Ông ta nhìn chăm chằm vào bóng dáng thi thể đầu đã lìa khỏi cổ, nghiến răng nghiến lợi, mối thù trong lòng hệt như đã bị đẩy lên đến đỉnh điểm.
"Ta nói rồi, không có đầu hàng, kẻ thắng sống sót, kẻ thua phải ૮ɦếƭ!"
"Ai sẽ người tiếp theo đây!"
Trần Mộc quay trở lại đấu trường, nhìn về phía Thất Huyền Tông rồi hung tợn nói.
"Trần Mộc!", Hứa Hướng Thạc hít một hơi thật sâu, lồ ng иgự¢ nhấp nhô dữ dội hệt như bị đè nén tới giới hạn cực điểm.
Hai má Tần Như Nguyệt cũng thoáng hiện vẻ lạnh lùng, nàng ta mặc dù không nói gì cả nhưng qua đôi mắt lạnh như băng của nàng ta, có thể thấy rõ trong lòng nàng ta đang tức giận tới nhường nào.
"Ai là người tiếp theo nào?”, Trần Mộc lại hét lên một lần nữa!
Cả không gian chìm trong yên lặng.
"Tal", bỗng nhiên có một thanh niên cao to, mặt đỏ bừng bừng, tay cầm một thanh kiếm nhảy phắt lên đến đấu trường.
Hắn ta lao đến chắp tay với Trần Mộc, ánh mắt lộ rõ vẻ lạnh lùng, đằm đằm sát khí, nói: "Ta là đệ tử của Thất Huyền Tông, tên là Ngô Kỳ!"
"Ta nữa!", một tên đàn ông tóc nâu cũng nhảy phắt xuống rồi đi lên trên đấu trường.
Hắn ta giơ một tay lên không trung, trong màn sấm sét cuồn cuộn, hắn ta nắm chắc lấy một thanh kiếm màu bạc, mũi súng chĩa về phía Trần Mộc, dòng sóng dao động của sấm sét cuồng bạo chói loá trong không gian, ẩn chứa một sức mạnh vô cùng lớn: "Ta là đệ tử của Thất Huyền Tông, Hoàng Thăng Thiên!"
Hai chọi một!
Mọi người trong quảng trường thấy cảnh tượng này đều vô cùng kinh ngạc.
"Thất Huyền Tông này đúng là vô liêm sỉ mà, Mộc ca một mình đấu với cả đám bọn họ thì đã có nhiều bất lợi rồi, vậy mà đối phương còn dám hai chọi một, bọn họ còn cần liêm sỉ không vậy? Đúng là bỉ ổi, vô liêm sỉ màI", một đệ tử nữ của Linh Điện tức giận nói.
Gương mặt Trình Vũ Hiên cũng trở nên nghiêm nghị: "Quy tắc của cuộc thi này từ lâu đã không còn định nghĩa bỉ ổi hay không bỉ ổi rồi!"