Chương 445: C445: Ánh mắt hăn lại ngẩng lên

Tác giả: Rùa già nghìn năm

Dư âm đánh sâu ra chung quanh, phế tích đã hoang tàn lại nát bấy khi bị sóng dư âm quét qua.


“Hừ, không biết tự lượng sức. Tiểu quỷ, chuẩn bị tự sát sao?”
Thấy Trần Mộc dám tiến lên tấn công trấn áp gương Thiên Ma Long, Hoàng Côn cười nhạo, tạm chưa nói tới việc Trần Mộc chưa tới Thần Tàng mà dù cho đó là Vạn Pháp như: hẳn ta thì cũng không dám đối chiến trực diện với gương Thiên Ma Long.
Đây rõ ràng là tự sát!
“Trần Mộc!", bên dưới, mấy người Hàn Giang Tuyết hoảng sợ, mấy đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm bầu trời.
Rầm!
Họ thấy Trần Mộc thúc giục linh lực tới cực hạn, biển linh lực truyền hết vào thân kiếm, chẳng bao lâu sau, ma văn trên Thiên Tùng Vân Kiếm phát sáng, sự hung tính bị phong ấn trong kiếm cũng bị kích hoạt.
Tiếp theo, khi sức mạnh hung thần va chạm với Thiên Tùng Vân Kiếm thì xảy ra một việc quái dị.
Những sức mạnh hung thần kia như đám côn trùng không ngừng ngọ nguậy, không chỉ không tấn công Thiên Tùng Vân Kiếm, còn thuận tiện bao trùm nó, nhanh chóng kéo đi.
“Xảy ra chuyện gì nữa?”, Trần Mộc hoảng sợ, mặt biến sắc.
Hảẳn nhận ra được là Thiên Tùng Vân Kiếm trong tay đang không ngừng tránh thoát khỏi sự kiểm soát của hắn như sắp bị gương Thiên Ma Long hút vào, hơn nữa lực hút còn rất đáng sợ, hoàn toàn không cho hẳn cơ hội phản kháng.
“Cố gảng chống đỡ cho ta!”
Trần Mộc quát lên, linh lực lại bùng nổ, hắn dùng hết sức kéo lại Thiên Tùng Vân Kiếm.
Nhưng sức của hẳn hoàn toàn không thể so bì với hung tính do gương Thiên Ma Long phóng ra, chỉ trong một giây, kiếm đã rời tay, bị sức mạnh hung thần túm đi, chui vào trong mặt gương, biến mất chẳng còn dấu vết.
Cảnh này khiến tất cả đều ngớ ra.
Vì đây là lần đầu tiên gương Thiên Ma Long thể hiện khả năng cắn nuốt những thứ khác.
“Điều này sao có thể xảy ra! Trời ơi, Thiên Tùng Vân Kiếm của ta... bị nuốt?”, Trần Mộc trợn to hai mắt, khó tin nhìn cảnh này.
Dù là hiểu biết về gương Thiên Ma Long thì Hoàng Côn cũng không khỏi giật mình, thậm chí quên luôn việc chạy trốn, ánh mắt đờ đẫn nhìn tấm gương, trong lòng dâng lên sóng to. gió lớn.
Hản ta không nhớ là trong lịch sử của Thiên Ma Cung có ghi chép lại là gương Thiên Ma Long có năng lực cắn nuốt đồ vật khác mà!
Chẳng lẽ gương Thiên Ma Long này đã xảy ra biến dị?
Rầm rầm!
Sau khi Thiên Tùng Vân Kiếm chui vào trong gương, những đường vân cổ xưa lại loé lên, toả ra ánh sáng chói mắt.
Bất chợt, trên thân gương Thiên Ma Long bắt đầu vặn vẹo, hình dáng bắt đầu thay đổi, khi thì biến thành thanh kiếm †o mười trượng, khi lại biến thành ma kính.
Trong lúc biến dạng thì hình dáng nhiều lần thay đổi.
Sức mạnh hung thần vẫn tràn ra cũng như đã bị trấn áp, hoàn toàn không còn dấu hiệu sắp nổ.
“Chuyện này... chuyện này...”
Trần Mộc thấy vậy, trong lòng nảy ra một ý nghĩ mà chính hắn cũng không thể tin nổi.
Hắn ý thức được gì đó!
Không phải gương Thiên Ma Long cần nuốt Thiên Tùng Vân Kiếm...
Mà là Thiên Tùng Vân Kiếm xâm chiếm gương Thiên Ma Long.
Rốt cuộc Thiên Tùng Vân Kiếm có lai lịch thế nào?
Cơ thể Trần Mộc cứng đơ tại chỗ, đồng tử phóng to, trên mặt vẫn là biểu cảm không thể tin nổi.
Thiên Tùng Vân Kiếm bị hắn tìm thấy ở một nhà đấu giá bảo vật ở trấn Man Sơn Ninh Quốc, lúc ấy ông chủ từng cảnh cáo mọi người tại đó rằng đây là một thanh kiếm bị nguyền rủa.
Về phần nguồn gốc khác thì Trần Mộc không rõ nhưng hẳn biết đây là thanh kiếm có linh.
Mà kiếm linh của nó đã bị phong ấn.
Hiện tại, điều khiến Trần Mộc không ngờ là thanh kiếm này lại có khả năng cắn nuốt ma vật đáng sợ.
Bùm! Lúc này, trên bầu trời lại truyền ra tiếng nổ vang, sức mạnh hung thần lại như cơn lũ quét mang theo sức huỷ diệt
kinh khủng chấn bay Trần Mộc ra ngoài.
Trần Mộc như con diều đứt dây, té xuống đất, phun ra máu tươi, sắc mặt tái nhợt.
“Trần Mộc, ngươi sao rồi?”, mấy người Hàn Giang Tuyết lao tới nâng Trần Mộc dậy, vội vàng hỏi.
Trần Mộc xua tay, hiện tại điều hẳn quan tâm nhất là Thiên Tùng Vân Kiếm ra sao rồi!
Ánh mắt hăn lại ngẩng lên, giây sau hắn ngây dại!
Trên bầu trời, một thanh ma kiếm thái cổ lớn cỡ mười trượng mang theo uy nghiêm đè ép được cả thiên thần sừng sững dưới trời xanh.
Sức mạnh hung thần cuồn cuộn lượn lờ quanh thân. Mũi kiếm loé ra tia sáng lạnh thấu xương như thể quẹt nhẹ là có thể rạch nát không gian.
Vài ma văn thái cổ sống động như con rồng tà ác tức giận thức tỉnh, toả ra khí thế đứng đầu thiên hạ.
Mà thanh ma kiếm thái cổ chưa từng có trước đây hiện thế rồi!


Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc