Thấy ánh sáng đang dần giảm bớt, người đàn ông trung niên bên ngoài nhận ra được gì đó, biểu cảm lại thay đổi thành sự tức giận.
“Thăng ranh, các ngươi đúng là tham lam! Nhiều linh thạch cực phẩm như vậy, các ngươi không sợ nuốt không nổi thì bụng nổ tan tành à?”, ông ta dữ tợn nói.
“Không phiền các hạ quan tâm! Chúng ta ăn khoẻ, nuốt hết được!", Trần Mộc cười mỉa, dù là đối mặt với nhiều người như vậy hắn cũng không hề sợ hãi.
Nghe vậy, người đàn ông trung niên tức khắc âm trầm, gân xanh nhô lên như là rồng mọc sừng. Ánh mắt ông ta nhìn chăm chằm Trần Mộc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhóc con, tham thì thâm, nếu người lớn nhà ngươi không dạy người lý lẽ này thì ta sẽ thay họ dạy ngươi!”
Bùm!
Lúc này người đàn ông trung niên giãm mạnh xuống đất, sàn đá xanh của đại điện nổ tung, một cơn gió mạnh sắc bén như lưỡi dao bốc lên, mang theo sự lạnh lẽo mà thổi tới.
Một thoáng sau, thân hình ông ta chuyển động, gió mạnh gào thét, thân hình ông ta lại biến mất ngay tại chỗ.
Bốp!
Âm thanh xé gió vang lên, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, người đàn ông trung niên xuất hiện trước mặt Trần Mộc như ma quỷ, tay nắm chặt một thanh trường thương màu xanh toả ra sát khí lạnh thấu xương.
Đầu thương chuyển động, mang theo sức mạnh không gì địch nổi đâm nhanh về phía cổ họng Trần Mộc.
“૮ɦếƭ cho tal”, âm thanh hung tợn vang vọng.
Thân thương như rồng, mang theo tia sáng xé rách hư không, dù là đại điện bằng đá rắn chắc này thì cũng bị thế do nó phóng thích chèn ép tới nứt vỡ.
Trong con ngươi màu đen của Trần Mộc phản chiếu ra mũi thương đang đâm tới, hắn cong môi khinh miệt: “Muốn thay mặt người lớn dạy dỗ ta, ngươi là thứ gì? Năm đó ta xưng bá đại lục Thiên Võ, lão tổ tông của ngươi còn chưa ra đời đâu!”
Ánh thương tới gần, cơ thể Trần Mộc lắc lư một chút, có thứ gì đó huyền ảo đã được kích hoạt, hắn dùng góc độ cực khéo né tránh ánh thương.
Bất chợt, chân hoả lưu hồn bùng lên, một tia kiếm quang như ảo ảnh ✓út qua trong thiên địa.
Bốp! Không gian như bị cắt ra, địa ngục Cửu U xuất hiện tại nhân gian, một tia lửa loé lên rồi biến mất, dùng tốc độ không ai kịp phản ứng mà đâm về phía cổ họng người đàn ông trung niên.
Ầm!
Gió mạnh đều không còn, mà ánh thương mang theo sức mạnh huỷ diệt cũng nổ tung trong không khí, từ từ tiêu tan.
Trời đất bỗng trở nên tĩnh mịch.
Chỉ còn một tia máu phun ra từ trong cổ họng người đàn ông trung niên.
Giờ phút này, tất cả đều giật mình.
Người đàn ông trung niên dùng tay bụm lại yết hầu, hai mắt trợn to, khó tin nhìn Trần Mộc.
Dù đã đến thời khắc nhắm mắt, ông ta vẫn không thể tin thiếu niên trông non nớt này lại là Tông Sư kiếm đạo!
“Tên nhóc này là... Tông Sư kiếm đạo?”
Lúc này trên hành lang, những ai có mặt đều giật mình, bị doạ sợ, người từ từ lui về sau nửa bước, vẻ mặt hoảng hốt không thôi nhìn chằm chằm Trần Mộc.
Một Tông Sư kiếm đạo mới khoảng 17?
Đây là quái thai gì vậy!