Ngay giây phút cô bé mặc váy đen nhìn thấy Trần Mộc, nàng ấy đã biết được thân phận thực sự của Trần Mộc.
Mặc dù đã sống lại một đời, thân thể của Trân Mộc cũng đã thay đổi hắn, nhưng linh hồn quen thuộc đó vẫn không thoát khỏi sự nhìn thấu của nàng ấy.
"So với cái tên Diệp Bắc Huyền này, ta quen nhóc gọi ta là A Huyền hơn, ta cũng quen thuộc gọi nhóc là A Lộ!" Trân Mộc cười nói.
Ở một đời trước, hai người họ cũng gọi nhau như vậy!
"Cho dù tính cả kiếp trước thì tuổi của ngươi cũng nhỏ hơn tuổi ta, gọi ta là A Lộ mà ngươi thấy ổn à?” A Lộ tức giận nói.
Trân Mộc nhếch miệng nở nụ cười, "Gọi A Lộ dễ nghe mà, rất thích hợp với hình tượng bây giờ của côi"
A Lộ lườm hắn một cái, không biết phải làm gì.
Trần Mộc cười nhạt, hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía chân dung của thiếu niên đeo kiếm đang treo trên vách tường, hắn nhíu mày, nặng nề nói: "Cô đã chờ lâu như vậy mà vẫn chưa hết hy vọng nữa sao?"
Bức vẽ này đã qua cả ngàn năm, cho dù không chạm vào, nhưng phía trên mặt không bám nhiều tro bụi, rõ ràng, tỏng ngàn năm qua, mỗi ngày, cô bé mặc váy đen đều cẩn thận chùi dọn nó.
Cô bé mặc váy đen hơi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía chân dung thiếu niên đeo kiếm gỗ được treo trên vách tường kia, đôi đồng tử đen láy như ngọc thô chưa mài dũa trong veo, bất giác lóe lên vẻ tang thương không phù hợp với độ tuổi này của nàng ấy.
"Hắn vẫn chưa ૮ɦếƭ, ta tin là vậy, chắc chắn hắn sẽ trở lại, hắn đã từng hứa với ta như vậy, chính miệng hắn bảo đảm mài!" Cô bé kiên định nói.
Vào lúc này đây.
Thời gian như đảo ngược quay về khu rừng phong ngày ấy, một bóng người nhỏ bé đuổi theo.
Mà ở trước mặt nàng là một thiếu niên đang giãm lá phong rơi, đeo thanh kiếm gỗ và mơ ước trở thành một kiếm khách tự tin và mạnh mẽ.
"A Lộ..."
Nàng nhớ người đầu tiên gọi nàng như vậy không phải là cha mẹ mà là ca của nàng!
Trong màn lá phong rơi lả tả đầy trời đó, bóng dáng thiếu niên cao ngất lớn lao trong mắt nàng đến vậy, lá cây màu đỏ rực được hắn siết trong tay, khóe miệng cười thoải mái.
"A Lộ, nghe nói Bắc Kiếm tông năm nay sẽ mở cửa nhận đệ tử, với tư chất của ta chắc chắn có thể trở thành một cao thủ kiếm đạo, đến lúc đó ca dẫn muội đi hành hiệp trượng nghĩa, du lịch thiên hạ, có được không?”
Thiếu niên xoa đầu bé gái dính đầy bùn, bẩn thỉu trước mặt, khẽ cười nói.
"Ca ơi, vậy lúc nào thì ca trở về thế?" Bé gái tỏ rõ vẻ không nỡ, viền mắt rưng rưng.
"Rất nhanh thôi, với tư chất của ta, nhiều nhất là ba năm, nhất định ta sẽ trở về, đến lúc đó chắc chắn ta sẽ mang cho muội rất nhiều rất nhiều đồ ăn ngon, muội phải bảo vệ quán rượu và ba mẹ ở đây, không cho phép gây sự, phải nghe lời mẹ nói, nhớ không!" Thiếu niên nhẹ giọng nói.
"Được ạ, ca ơi, nhất định ca phải nhanh quay về, sau đó chúng ta cùng nhau đi du lịch thiên hạ, hành hiệp trượng nghĩa nhé!"