Chương 390: C390: Gió chiều thổi nhẹ nhàng

Tác giả: Rùa già nghìn năm

Vẻ mặt Trình Vũ Hiên có hơi cứng lại, sau đó nàng ta cười khổ, đành phải lấy khăn tay ra lau bụi trên bàn rượu.


"Trần Mộc, đây là bạn của ngươi sao? Nàng ấy là chủ quán rượu này ư? Sao nàng ấy lại trông như vậy? Nhìn kiểu gì cũng không giống người bình thường!"
Trình Vũ Hiên có một đống câu hỏi thäc mắc, một hơi hỏi ra hết.
Không chỉ có Trình Vũ Hiên, cả Hạ Chỉ Lan và Hàn Giang Tuyết đều hoang mang nhìn về phía Trần Mộc, như thể đợi hắn trả lời.
Trần Mộc mỉm cười gật đầu nói: "Nàng ấy là bạn của ta, đồng thời là chủ quán rượu này. Lúc nào nàng ấy cũng lạnh lùng như vậy, các ngươi đừng để ý!"
"Ở trước mặt nàng, không ngờ ta lại có cảm giác lo lắng và hốt hoảng!" Hàn Giang Tuyết nặng nề lên tiếng.
Nghe vậy, cả Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan đều tập trung, vì chính bọn họ cũng có cảm giác như thế khi đối mặt với người kia. Rõ ràng chỉ là một cô bé bảy, tám tuổi, nhưng không hiểu sao bọn họ lại thấy hoảng loạn.
Hàn Giang Tuyết bây giờ đã là cường giả cảnh giới Vạn Pháp, dù trước mặt tông chủ, nàng ta cũng không lo lắng đến vậy, nhưng không ngờ lại thấp thỏm trước mặt cô bé mặc váy đen thần bí!
"Trần Mộc, rốt cuộc nàng ta là..." Hàn Giang Tuyết há miệng t hở dốc, định hỏi thêm gì đó.
Nhưng lúc này, Trần Mộc lại đột nhiên giơ tay cản nàng ta lại, nhỏ giọng: "Đừng hỏi!"
Ba người Hàn Giang Tuyết đều nhìn Trần Mộc, sau đó ngoan ngoãn ngậm miệng.
Hiển nhiên, Trần Mộc cũng không muốn giải thích hay giới thiệu thêm về cô bé áo đen.
Chẳng bao lâu sau, cô bé áo đen lại quay trở lại, trên tay. nàng ấy còn cầm theo một bình rượu. Tuy bình rượu này có vẻ còn to hơn nàng ấy, nhưng cánh tay nhỏ nhản của nàng bưng nó lên chẳng tốn chúc sức nào, thản nhiên bước tới đặt lên bàn.
Trần Mộc mở nắp vò rượu, chỉ một lúc sau, hương rượu. thuần khiết đã tỏa khắp nơi, thấm vào lòng người, lửng lơ trong không khí. Chỉ cần hít một hơi thôi cũng đủ khiến người †a say mê trong đó, không thể kiềm chế nổi.
"Thơm quái" Hạ Chỉ Lan vừa ngửi thấy hương rượu đã lên tiếng tán thưởng.
Chỉ cần ngửi mùi hương, đã thấy nó còn thuần khiết hơn bất cứ loại rượu nào trong Linh Tiêu Tông.
Hàn Giang Tuyết nhíu đôi mày đẹp, nàng ta phải thật lòng thừa nhận, dù là rượu của nàng ta cũng không thể so sánh được với bình rượu trước mắt, đúng là khác nhau như trời với đất.
Rượu ngon là gì? Đây mới gọi là rượu ngon! "
Vẫn là vị này, được đó!"
Trần Mộc cười toét miệng.
Sau đó, Trần Mộc bê bình rượu lên, rót cho một người một chén, sau đó nhìn về phía cô gái mặc váy đen đang ngồi trên xích đu nhàn nhã cách đó không xa: "A Lộ, có muốn uống một chén không?”
"Thôi, các ngươi uống đi!" Cô bé áo đen nhằm mắt lại, như thể nằm yên, không muốn nhúc nhích!
Trần Mộc nghe vậy mỉm cười, không kiên trì nữa, cầm chén rượu lên uống. Chỉ có rượu hầu đào này uống uống vào mới thoải mái thôi!
Hạ Chỉ Lan và Trình Vũ Hiên đã nóng lòng bưng chén rượu lên uống. Rượu ngon thế này, chỉ cần được nếm một ngụm thôi đã là chuyện may mẫn nhất thế gian!
Hàn Giang Tuyết lại khác, nàng ta bưng chén rượu trên đôi tay ngọc nhưng không uống, còn hỏi lại: "Trần Mộc, lúc trước ngươi nói đưa ta đến đây tìm manh mối, bây giờ là uống rượu, ngươi..."
Trần Mộc cười khẽ, nhỏ giọng đáp: "Không sao, cứ để manh mối sang một bên trước, ngươi cứ nếm thử rượu đi, tin tai"
Hàn Giang Tuyết nhìn chăm chú vào mắt hắn. Một lúc sau, nàng ta không nói thêm gì nữa, giãn đôi mày, thoải mái uống hết.
Nếu Trần Mộc nói sẽ giúp nàng ta, vậy nàng ta tin Trần Mộc sẽ làm được!
Gió chiều thổi nhẹ nhàng.
Trong quán rượu, hương rượu thuần khía tỏa ra tứ phía.
Chẳng bao lâu sau, một thùng rượu đã bị bốn người họ uống hết tám phần!
Không biết từ bao giờ, Hạ Chỉ Lan và Trình Vũ Hiên đã say nằm gục xuống bàn, gương mặt ửng hồng như hoa đào, vô cùng quyến rũ.
Còn người cảnh giới Vạn Pháp như Hàn Giang Tuyết thì mơ màng lăn ra đất ngủ, khóe miệng ôm nụ cười thỏa mãn sau khi say.
Người còn tỉnh táo trong sân chỉ còn Trần Mộc.
"Tửu lượng chỉ vậy thôi ư? Kém quá!" Trần Mộc cười khẽ, trong lòng khinh thường ba cô gái. Truyện Sắc
"Ngươi cũng chẳng khá hơn là bao, nếu không nuốt Thánh Đạo Quả, có hồn lực hai đời, chỉ sợ ngươi cũng gục xuống rồi!"
Cô bé mặc váy đen vốn đang nhàn nhã hưởng thụ cơn gió chiều, không biết đã đứng dậy từ bao giờ, đi tới trước mặt Trần Mộc. Nàng ấy ngồi xuống, miệng nhếch lên đầy khinh bỉ.
Có lẽ chỉ có ở trước mặt Trần Mộc, nàng ấy mới có những vẻ mặt khác ngoài thờ ơ.
"Tốt xấu gì cũng giữ ít mặt mũi cho ta chứ, ta cũng biết sĩ diện chứ!" Trần Mộc tức giận mắng nàng.
Ai ngờ, cô bé mậc váy đen cười nhạt, con ngươi đen như ngọc nhìn vào hắn chăm chú: "Ngàn năm không gặp, ngươi biến hóa nhiều thật đấy Diệp Bắc Huyền!"


Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc