Chương 382: C382: Trân thiên hải

Tác giả: Rùa già nghìn năm

Trần Mộc nhìn vầng trăng trong vắt bên ngoài cửa sổ kia, không khỏi nhớ tới một số người Ninh Quốc xa xôi.


"Cũng không biết Lâm Triều Ca, Khương Âm và Ôn Chi Huyền thế nào rồi? Còn đám Đàm Tùng nữa, không biết bây giờ đi đâu rồi?”
Trần Mộc nhíu mày, chỉ sợ là bọn họ không ở Ninh Quốc. nữa, nhưng không biết bọn họ sẽ đến đâu lịch luyện.
Từ lúc nhập tông đến giờ đã gần ba tháng.
Trong ba tháng này, hắn chưa từng xuất tông, cho nên cũng không biết bất cứ tin tức gì.
Ngoài những người này ra thì Trần Thiên Hải và một số tộc nhân của Trần phủ cũng là vướng bận trong nội tâm của hắn.
Chỉ cần hắn còn sống, hoàng đến Ninh Quốc sẽ dùng họ. để uy Hi*p, tạm thời sẽ không để bọn họ ૮ɦếƭ, nhưng với tính cách tàn nhẫn của hoàng đến Ninh Quốc, chỉ sợ là sẽ tra tấn không ít!
Nghĩ tới đây, khuôn mặt Trần Mộc lộ ra vẻ dữ tợn.
Hắn không thể ở trong tông môn này quá lâu được, hắn nhất định phải nghĩ cách tăng thực lực của mình lên, sau đó mới có thể quay về báo thù!
"Hoàng đế Ninh Quốc, cộng thêm Kiếm Vũ Các!" Nghĩ tới những người này, trong mắt Trần Mộc hiện lên sát ý lạnh thấu xương, hận thù trào dâng trong lòng.
"Trần Mộc!"
Lúc suy nghĩ của Trần Mộc đang hỗn loạn, một giọng nói nhẹ nhàng bỗng vang lên bên tai hẳn, Trần Mộc hơi ngẩn ra, quay đầu nhìn lại mới phát hiện người tới là Hạ Chỉ Lan.
Hạ Chỉ Lan mặc một bộ váy ngắn màu đen, tóc đen xõa trên vai, gương mặt xinh đẹp vì hơi men nên phiếm hồng như hoa đào, nhưng rõ ràng nàng vẫn rất tỉnh táo.
Người uống ít nhất chính là Hạ Chỉ Lan, hơn nữa nàng chém Gi*t lịch luyện trong quân đội bao năm, uống vô số rượu với các tướng sĩ, tửu lượng của nàng đương nhiên hơn hẳn các đệ tử khác của Linh Điện, lúc này nàng tỉnh táo cũng là điều dễ hiểu.
"Sao vậy? Lại nghĩ tới Ninh Quốc sao?” Hạ Chỉ Lan cười nhẹ, ngồi xuống đối diện Trần Mộc.
Trần Mộc cười cười: "Lúc ta chạy ra khỏi Ninh Quốc gần như không có chuẩn bị gì, thậm chí còn không tạm biệt mọi người hẳn hoi, cho nên bây giờ cho chút lo lắng cho an ngụy của đám Lâm Triều Cal”
"Với địa vị của Lâm tiền bối ở Ninh Quốc chắc là không xảy ra chuyện gì đâu, còn mấy người Đàm Tùng, Mục Thần, Lâm tiền bối cũng có năng lực bảo vệ bọn họ chu toàn!”
Hạ Chỉ Lan an ủi, tiếp đó, nàng hơi nhíu mày lại, đôi mắt đẹp nhìn về phía bóng đêm ngoài cửa sổ, trầm giọng nói: “Quan trọng là đám người Trần Phủ, có khi bây giờ đã bị nhốt lại rồi!”
Trân Thiên Hải!
Đối với người này, đến giờ Trần Mộc vẫn có chút xảm xúc phức tạp, mặc dù năm đó Trần gia làm ra rất nhiều chuyện có lỗi với chủ nhân của thân xác này, hẳn cũng có thể cảm nhận được, thân thể này có chút kháng cự với đám người Trần Thiên Hải.
Nhưng không thể phủ nhận, Trần phủ đã lấy thân chịu ૮ɦếƭ, được ăn cả ngã về không bảo vệ hẳn rời khỏi.
Phần nhân tình này, là hẳn nợ Trần phủ!
"Phải tăng thực lực lên thật nhanh thôi!” Trần Mộc nói.
Cuối cùng hắn cũng sẽ trở lại Ninh Quốc.
Đến lúc đó, nhất định hắn sẽ áp đảo hoàng quyền!
Nghĩ tới đây, Trần Mộc vuốt v e tấm lệnh bài tinh xảo đẹp đế trong tay, tấm lệnh bài bằng phỉ thúy, khắc rất nhiều đồ đẳng tỉnh không cổ xưa.
Tấm lệnh bài này chính là phần thưởng lúc trước Tông Chủ đưa cho hắn, là chìa khóa mở ra Tứ Tượng Tỉnh Tú Môn.
"Chỉ Lan, cô có biết Tứ Tượng Tinh Tú Môn là gì không?" Trần Mộc hỏi.
Hạ Chỉ Lan lắc đầu, cười khổ nói: "Mặc dù chúng ta gia nhập Linh Tiêu Tông khá lâu rồi, nhưng ta cũng không biết cái gọi là Tứ Tượng Tinh Tú Môn này.”
Trần Mộc tiếc nuối gật gật đầu, nhìn tấm lệnh bào trong †ay, rơi vào trầm tư.
"Tứ Tượng Tinh Tú Môn là bí cảnh tu luyện trong Linh Tiêu Tông chúng ta, tọa lạc ở bên cạnh Thái Thượng Phong, vượt qua Tứ Tượng Tinh Tú Môn là có thể bước vào một không gian kì lạ”
Lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng bỗng truyền từ phía sau tới, bóng người xinh đẹp uyển chuyển nhãn nhã bước tới.
"Ta biết ngay là cô giả vờ say mà!" Trần Mộc nhìn thấy người đến, bất đắc dĩ trợn mắt, bĩu môi nói.
Người đến chính là Hàn Giang Tuyết.
Những người khác có thể sẽ say, nhưng Hàn Giang Tuyết đã đạt tới cảnh giới Vạn Pháp rồi, sao có thể dễ dàng say. khướt như vậy được.
Hàn Giang Tuyết ngồi xuống cái ghế trước mặt hắn, gác. chân trái lên chân phải, cặp đùi đẹp đế tinh tế sáng bóng như ngà voi, không kém Trình Vũ Hiên chút nào.
Nàng hơi cúi đầu, đôi mắt đẹp gợn sóng lăn tăn, mang theo chút khiêu khích nhìn Trần Mộc, cười khế: "Làm sao? Tiểu thiếu niên, thấy ta không say, có phải ngươi rất thất vọng không?”
"Không hề!"
Trần Mộc lạnh nhạt liếc nàng một cái, sau đó nghiêm túc nói: “Nói chính sự đi, cô là Điện chủ Linh Điện, chắc hẳn phải biết Tứ Tượng Tinh Tú Môn đúng không?”
"Đương nhiên là biết, rất nhiều đệ tử cũ đều biết, chỉ có những đệ tử mới như các ngươi mới không biết thôi!”
Hàn Giang Tuyết nghiêm túc giải thích: "Tiến vào Tứ Tượng Tinh Tú Môn là đặc quyền của đệ tử thân truyền, các ngươi chỉ là đệ tử nội môn, không có tư cách tiến vào, cho dù là Liễu Mộ Thiên cũng không có tư cách!"
"Ta vừa mới nói đấy, Tứ Tượng Tỉnh Tú Môn là bí cảnh tu luyện của Linh Tiêu Tông chúng ta, trong đó có tỉnh hoa sinh mệnh của tứ đại thần thú Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, loại tinh hoa sinh mệnh này tinh thuần hơn linh khí nhiều, chỉ cần hấp thu được tinh hoa sinh mệnh này, thực lực của võ giả sẽ tăng vọt.”
"Có điều, tinh hoa sinh mệnh của bốn thần thú không phải thứ trân quý nhất.”
"Trong Tứ Tượng Tinh Tú Môn, thứ trân quý nhất chính là lực lượng Tinh Tú trong truyền thuyết.”


Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc