Chương 366: C366: Vô lý vậy

Tác giả: Rùa già nghìn năm

Trong nháy mắt, một luồng sáng xoẹt ngang cổ Long Đăng Hải, điện chủ Thiên Điện vừa lao xuống đấu trường nhưng cũng đã quá muộn rồi.


Long Đăng Hải há hốc miệng, chỉ cảm thấy đất trời quay cuồng, rồi ngã ngửa ra sau.
Hắn ta đã thiệt mạng ngay tại chỗ! "Haiz!", ở ngai vàng trên cao, Đông Phương Dịch thở dài.
Trong trận đấu này, Long Đằng Hải đã thể hiện rất xuất sắc, nếu như để hẳn ta sống sót thì sau này Linh Tiêu Tông chắc chẳn sẽ đào tạo ra một kẻ mạnh, nhưng đáng tiếc là hẳn đã bị Gi*t không nương tay và ૮ɦếƭ ngay tại trận!
Suy cho cùng cũng là vì Thiên Điện và Linh Điện có mối thù sâu sắc, hơn nữa, quy tắc của môn phái cũng quá đỗi tàn khốc!
"Tên súc sinh, ngươi tự tìm chỗ ૮ɦếƭ à!", điện chủ Thiên Điện thấy Long Đằng Hải đầu lìa khỏi cổ, tức đến nghiến răng. nghiến lợi vì Long Đằng Hải vốn là nhân tài hiếm của Thiên Điện bọn họ.
Vậy mà lại bị Trần Mộc giế t ૮ɦếƭ thê thảm như vậy!
Lúc này Hàn Giang Tuyết cũng vội vàng lao xuống, đứng trước Trần Mộc, đôi mắt cảnh giác nhìn chăm chằm điện chủ Thiên Điện, lạnh lùng nói: "Này, điện chủ Thiên Điện, ông đừng quên quy tắc của cuộc thi đình chính là như vậy, kẻ đầu hàng thua, bị đánh ૮ɦếƭ cũng thua, và Trần Mộc cũng không hề vi phạm bất kỳ quy tắc nào của môn phái cả!"
"Chẳng lẽ đệ tử Thiên Điện của ông giế t ૮ɦếƭ đệ tử Linh Điện của ta, rồi đệ tử Linh Điện của ta lại không được phép. gi ết ૮ɦếƭ đệ tử Thiên Điện của ông sao? Bọn ta cũng làm theo quy tắc cải"
Điện chủ Thiên Điện đỏ mặt tía tai, ánh mắt đắm đăm sát khí nhìn chằm chằm Trần Mộc.
Trần Mộc bĩu môi, chăng thèm nhìn ông ta lấy một cái, chỉ tập trung lau vết máu dính trên Thiên Tùng Vân Kiếm rồi rời khỏi đấu trường.
Thấy vậy, rất nhiều đệ tử trong quảng trường đều vô cùng sững sờ.
Tên nhóc này khá lắm!
Thấy Trần Mộc không chút mảy may để ý tới mình, điện chủ Thiên Điện càng thêm tức tối, tức đến run người.
"Khụ!", phía trên cao, chủ môn phái khế ho nhẹ một cái, hệt như ra hiệu cảnh cáo.
Điện chủ Thiên Điện tức không dám làm gì, đành hít một hơi thật sâu rồi gầm gừ nói: "Được, được lắm, ta đúng là đã xem thường Linh Điện các ngươi quá rồi, trận đấu lần này chúng ta thua!"
Nói xong, điện chủ Thiên Điện phủi tay áo rời đi.
"Trận đấu kết thúc, đệ tử Linh Điện Trần Mộc giành phần thăng!", ông già mặc áo dài xám tuyên bố.
Ồ!
Trong phút chốc, cả quảng trường ồ lên rầm rộ, những đôi mắt sáng rực lửa đều nhìn về phía bóng dáng chàng thanh niên anh tú đó.
"Thắng rồi, thật sự đã thắng rồi!"
"Xuyên thẳng tới tầng thứ chín sao? Mẹ kiếp, thằng nhóc này sao lại ghê gớm vậy chứ! Thật không thể tin nổi!"
"Đó là Long Đằng Hải, là một trong những thiên tài top đầu của Thiên Điện đó, lại tàn bạo có tiếng như Liễu Mộ Thiên, vậy mà đều bị tên nhóc này đánh ૮ɦếƭ rồi!"
Trong âm thanh reo hò vang dội đó, rất nhiều người lại một lần nữa nhìn chằm chăm về phía Trần Mộc, và trong ánh mắt của bọn họ có thêm nhiều phần ngưỡng một!
Thế giới này là vậy, không có thực lực sẽ bị người khác chèn ép, chà đạp, có thực lực thì sẽ nhận được sự tôn trọng từ người khác.
“Thẳng rồi, Trần Mộc của chúng ta thằng thật rồi!, Hạ Chỉ Lan siết chặt nắm đấm, gương mặt lộ rõ vẻ mừng vui tột độ.
"Tên nhóc này..., Trình Vũ Hiên gượng cười, đánh mắt nhìn về phía đấu trường, dưới ánh mắt ngưỡng mộ của tất cả mọi người, chàng thanh niên ấy trở nên vô cùng sáng lạn, trong lòng chợt có một cảm xúc phức tạp.
Ai mà ngờ được là người cuối cùng lật ngược tình thế trong cuộc thi đình lần này lại là một chàng thanh niên khi vừa mới gia nhập môn phái bị tất cả mọi người coi thường chứ.
ở phía Anh Điện, Phong Vu Mộc hơi sững người, đặc biệt là sau khi thấy thực lực kinh ngạc của Trần Mộc, hẳn ta càng thêm choáng váng.
Nghĩ lại ban đầu Trần Mộc cũng chỉ có thực lực ngang tầm với hắn ta, vậy mà chưa được bao lâu đã có thể đánh bại được Long Đăng Hải như vậy!
Nghĩ đến đây, Phong Vu Mộc không kìm được mà trách móc ông già trước mặt: "Tất cả là tại ông đấy, chẳng phải ban đầu tôi bảo ông lôi kéo hắn vào Anh Điện sao? Giờ thì xem chuyện hay mà ông làm đi, nếu không thì Anh Điện ít nhất cũng tranh được hạng nhì rồi!"
Ông già khế xoa đầu trọc lốc, vẻ mặt buồn bược.
"Vô lý vậy!"
"Tên này chẳng phải chỉ có Căn Linh Ngũ Hàn thôi sao? Sao lại có thể bộc phát được thực lực phi thường này chứ?”
Điện chủ Địa Điện trầm mặc không nói lời nào nhưng cũng thoáng hiện sắc mặt khó coi, dường như sâu trong lòng ông ta đang có một dòng tâm trạng phức tạp.
Hạ Phi Vũ ở bên cạnh cười nói: "Sao nào? Hối hận rồi à?"
Điện chủ Địa Điện gượng cười: "Có hơi hơi, tên nhóc này. nếu như gia nhập Địa Điện của ta thì bây giờ hân hoan toả sáng trong thắng lợi phải là Địa Điện của chúng ta mới đúng!"
Còn về phía Linh Điện, Hàn Giang Tuyết siết chặt nắm đấm tay, không kìm được mà xông lên kéo Trần Mộc về. Nàng †a thật sự muốn xem rốt cuộc trong cơ thể của Trần Mộc có chứa những thứ gì!


Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc