Chương 338: C338: Ta nhận thua

Tác giả: Rùa già nghìn năm

Loại vòng Long Hổ này nếu để ở vùng Nam Châu thì ít nhất cũng phải có giá trị băng một viên linh đan Thất Phẩm, cực kỳ quý giá, mặc dù Linh Tiêu Tông cũng có loại báu vật cực phẩm này nhưng cũng không hề nhiều.


Ngay cả bốn vị điện chủ cũng không ai nỡ nhường báu vật này cho người khác.
Nhưng bây giờ, Hàn Giang Tuyết lại lấy cả báu vật cất giấu bấy lâu của mình ra.
Chỉ vì muốn bảo vệ tính mạng cho các đệ tử của mình trong cuộc thi đình lần này!
Phịch.
Nhưng loại vòng Long Hổ này chỉ có thể phát huy tác dụng bảo vệ một lần duy nhất, sau khi chặn được một đòn chí mạng của Liễu Mộ Thanh, vòng Long Hổ này ngay lập tức vỡ vụn thành trăm mảnh ánh sáng và tan biến trong không gian.
"Ta nhận thua!", Hạ Chỉ Lan yếu đuối cất lời.
Thực tế đã khiến Hạ Chỉ Lan thấy rõ sự chênh lệch giữa nàng ta và Liễu Mộ Thanh, nếu chỉ dựa vào thực lực của nàng †a thì hoàn toàn không đủ lực để giế t ૮ɦếƭ Liễu Mộ Thanh!
Sắc mặt Liễu Mộ Thanh tái mét nhưng cũng không biết làm thế nào vì quy định của cuộc thi là vậy, hẳn ta cũng không dám làm trái!
Trần Mộc và Hạ Phi Vũ xông lên đấu trường. Hạ Phi Vũ vội vàng bế Hạ Chỉ Lan lên rồi đút vào miệng nàng ta một viên linh đan trị thương, lo lắng hỏi: "Em sao rồi? Có chịu được không?"
"Anh à, em không sao!", Hạ Chỉ Lan yếu ớt nói.
Trần Mộc ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chăm Liễu Mộ Thanh, hơn nữa, tận sâu trong đáy mắt hắn cũng chất chứa đầy sát khí.
Liễu Mộ Thanh cũng hờ hững nhìn hẳn, thờ ơ nói: "Lập trường khác nhau, làm đệ tử của Linh Điện, nàng ta phải gánh tội ૮ɦếƭ!"
"Tội đáng ૮ɦếƭ ư, vậy thì, ngươi làm đệ tử của Thiên Điện cũng đáng nhận tội ૮ɦếƭ, ta sẽ gi ết ૮ɦếƭ ngươi, ta thề đấy!", Trần Mộc đăm đằm sát khí nhìn chằm chăm hắn ta, quả quyết đáp lời.
Cuộc thi đình tranh đấu tới giờ phút này, các trận đấu giữa đệ tử Thiên Điện và đệ tử Linh Điện đều là chiến đấu tới mức một mất một còn!
Liễu Mộ Thanh nhếch mép pha trò: "Lúc nào ta cũng sẵn lòng chào đón ngươi, ta cũng rất mong có thể đấu với ngươi một trận, nhưng cũng hy vọng là thực lực của ngươi còn vượt xa hơn mồm mép của ngươi, dù gì thì ta cũng không phải người có thể tuỳ tiện so sánh với tên bỏ đi như Võ Hùng!"
Nói rồi, Liễu Mộ Thanh quay người đi một mạch ra khỏi đấu trường, bóng dáng ngạo mạn của hản ta khiến tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng áp lực.
Ngay cả đệ tử thuộc top đầu Linh Tiêu Tông như Trình Vũ Hiên cũng hơi kiêng dè, bởi trong Thiên Điện, người tài nhiều vô kể, kẻ mạnh vô biên, với thực lực và tài năng thiên bẩm của Liễu Mộ Thanh có thể xếp hàng đầu.
Trong cuộc thi đình năm trước, Liễu Mộ Thanh xếp hạng thứ hai, ngoài nhà vô địch của Thiên Điện đó ra, hẳn ta cũng được coi là một trong những kẻ mạnh nhất trong kỳ thi lần này.
"Trận đấu kết thúc, đệ tử Thiên Điện Liễu Mộ Thanh giành phần thăng!"
Ông già mặc áo dài xám dõng dạc hô lên rồi nhìn vào danh sách một cái và tiếp tục tuyên bố: "Cuộc thi tiếp tục, trận đấu tiếp theo...
"Từ từ đãI". Ông già mặc áo dài xám còn chưa nói hết thì điện chủ Thiên Điện lại đứng ra ngắt ngang lời ông ta.
Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng nhìn chăm chú về phía điện chủ Thiên Điện.
Trong lòng Trình Vũ Hiên nặng trĩu, nàng ta biết rõ lão già này quả nhiên vẫn không muốn bỏ qua cơ hội này.
Điện chủ Thiên Điện phủi bụi trên người rồi cung kính chắp tay về phía chủ môn phái, nói: "Thưa chủ môn phái, Trần Mộc và Hạ Phi Vũ vô duyên vô cớ gây rối, hành vi này vi phạm quy tắc của cuộc thi, vậy nên bây giờ chiếu theo luật lệ môn phái, chúng ta phải tước bỏ quyền dự thi của bọn chúng và giao cho Hình Bộ xử phạt!"
Chủ môn phái khẽ chau mày, không nói gì cả nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng về phía Trần Mộc và Hạ Phi Vũ.
Hàn Giang Tuyết đập bàn, đứng phắt dậy, gương mặt vô. cùng lạnh lùng, khẽ quát: "Này điện chủ Thiên Điện, ông còn có chút liêm sỉ nào không vậy? Trần Mộc và Hạ Phi Vũ đúng là có gây rối cuộc thi nhưng ban nãy ông rõ ràng là đang ỷ lớn ăn Hi*p bé, thậm chí còn định ra tay gi ết ૮ɦếƭ hai người họ, với tư cách là một điện chủ, ông không thấy cách làm của ông có. chỗ bất hợp lý sao?"


Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc