Sau khi trò chuyện với đám người Lâm Triều Ca được một lát, Trần Mộc dẫn Khương Âm đi về.
Thấy Trần Mộc đi rồi, Ngụy Mặc không nhịn được hỏi Lâm Triều Ca: “Lâu chủ, ngài thật sự tin lời nói của hần hả? Nếu hẳn không đạt được truyền thừa của Bắc Huyền Kiếm Đế thì hẳn làm sao có thế ra tay hào phóng lấy một tờ đan phương. đi bán?"
Phải biết rắng đó chính là một tờ đan phương tứ phẩm, Trần Mộc có thế tùy tiện đem đi bán, chứng tỏ trong tay hẳn còn có đan phương quý trọng hơn nữa, vậy nên hẳn mới không coi trọng đan phương kia
"Chỉ có trong lòng hán biết rõ là có đạt được truyền thừa hay không. Chẳng qua là dù biết hẳn đã được truyền thừa từ Bảc Huyền Kiếm Đế thì có thể làm sao chứ? Chẳng lẽ chúng ta có thế đi ςướק vì âm Triều Ca nói.
Ngụy Mặc nhướng mày, có chút khó hiếu hỏi: Không thế sao? Thực lực của thăng nhãi kia mới chỉ dừng lại ở cảnh giới Ngưng Hải tầng thứ nhất. Dù hẳn có yêu nghiệt đến mức
chiến đấu vượt tám tầng, thì cũng chỉ giới hạn trong cảnh giới Ngưng Hải. Cao thủ cảnh giới Hóa Tượng chỉ cần một đòn là đủ đánh gục hẳn rồi. Huống chỉ với thực lực của lâu chủ, nếu muốn đối phó hản thì chỉ là chuyện trong một giây thôi"
"Ha ha" Nghe vậy, Lâm Triều Ca chợt cười lạnh nói: "Đúng. là đối phó hắn không khó. Nhưng mà Ngụy lão đầu, ông thật sự cho rằng thãng nhãi kia là kẻ yếu đuối, có thể dễ dàng buộc hẳn giao ra truyền thừa sao?"
Ngụy Mặc hơi sửng sốt.
Lâm Triều Ca tiếp tục: "Đâu phải là ông chưa thấy biểu hiện trên lôi đài của hãn. Kiếm Hoàng Tiêu Thời Vũ tự mình ra tay, mà hản lại thà ૮ɦếƭ cũng không mở miệng chịu thua. Ông có tin hay không, dù ông có lột da rút gân hắn thì hắn cũng không rên một tiếng? Ông còn cảm thấy ông có thể cạy ra được thứ gì từ trong miệng hắn nữa không?"
"“Hừm... hình như là vậy!" Ngụy Mặc cười khổ. Với biểu hiện trên lôi đài của thắng nhãi kia, thì dù bọn họ có tế sống. hẳn tám mươi một trăm lần, chắc là cũng chẳng có tác dụng gì
Trông thãng nhãi kia xương cứng ghê gớm lâm!
“Chẳng lẽ chúng ta cứ thế mà từ bỏ?" Ngụy Mặc nghiến răng nghiến lợi, trong lòng vẫn có chút ngo ngoe rục rịch, rốt cuộc ai không động tâm với truyền thừa của Bắc Huyền Kiếm. Đế? Kể cả khi những người trong thánh địa tông môn biết, thì chắc là bọn họ cũng sẽ không màng mặt già tự mình đi đoạt!
Lâm Triều Ca lắc đầu nói: Đừng sốt ruột, cứ từ từ, chúng †a mượn sức hắn trước, làm vậy chúng ta sẽ không chịu thiệt gì cả. Dù cho hẳn không đạt được truyền thừa của Bắc Huyền Kiếm Đế, thì hắn cũng là một thiên tài hiếm thấy. Tên nhóc. Trần Thiên Lang nối danh thức tỉnh linh căn kiếm hồn kia, cũng bị hẳn đè ép không ngấng đầu lên nối đấy thôi!"
"Còn về truyền thừa của Bắc Huyền Kiếm Đế, chúng ta phải cân nhắc về lâu dài, nói không chừng tương lai chúng ta sẽ tìm ra nhược điểm của hẳn."
Nghe vậy, Ngụy Mặc suy nghĩ kỹ lại, cũng cảm thấy có lý.
Sau khi ra khỏi Túy Bảo Lâu, Trần Mộc, Khương Âm và Bảo Nhi đi thẳng về phía khách đi3m.
Trên đường cái, bởi vì trận chiến lôi đài trên quảng trường trước đó, cho nên toàn bộ Viêm Thành vẫn còn đang trong tình trạng ầm ï.
Tại các tiệm trà tiệm cơm, rất nhiều người rảnh rồi đều đang bàn tán chuyện này.
Về cuộc trò chuyện với đám người Lâm Triều Ca, Trần Mộc không quan tâm lắm
Đầu là một đám cáo già sống hơn phân nửa đời, Trần Mộc làm sao có thế không biết đối phương đang nghĩ gì
Tất cả bọn họ chỉ đang lợi dụng lẫn nhau thôi! Khương Âm đi bên cạnh hản, thường nhìn về phía hẳn, liền tục mở miệng muốn hỏi gì đó, nhưng mà lời đến bên miệng lại nuốt trở vào.
"Muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi đi!" Trần Mộc nói với giọng điệu nhàn nhạt
Nghe vậy, Khương Âm không khách sáo mà hỏi thẳng: “Ngươi thật sự đạt được truyền thừa của Bắc Huyền Kiếm Đế?"
"Không có!" Trần Mộc trả lời.
"Không có?" Khương Âm nhìn Trần Mộc bãng ánh mắt nghỉ ngờ, nói: "Ta không tin! Chắc chắn là ngươi đã đạt được truyền thừa của Bäc Huyền Kiếm Đế!"
Nàng cảm thấy trên người Trần Mộc có quá nhiều bí mật, dễ dàng viết ra một tờ đan phương tứ phẩm, đồng thời giải quyết vấn đề linh căn của nàng mà bất cứ y sư nào cũng không thể giải quyết, thậm chí hôm nay còn có thể đánh cho. Trần Thiên Lang không dám ngấng đầu nhìn người, tất cả những chuyện này đều vượt quá phạm vi người thường có thế hiếu được.
“Cô muốn tin thì tin, không ai bắt cô phải tin!” Trần Mộc lười giải thích.
Khương Âm nghẹn lời: "Ngươi vẫn luôn nói năng sặc người như vậy sao?
Tốt xấu gì mình cũng là một người đẹp ngời ngời, nên lúc nói chuyện chữa chút mặt mũi được không hả?
Bọn họ đi được nửa giờ thì về tới khách đi3m. Thời gian đần trôi đến ban đêm.
Trên bầu trời đêm tối tăm, một vầng trăng tròn treo cao, ánh trăng màu bạc chiếu rọi xuống mặt đất, có cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo hơi lạnh hoang vảng phất lên cửa số cạnh giường.
So với Viêm Thành ầm ï ban ngày, thành thị về đêm dân trở nên yên tĩnh.
Trần Mộc ngồi xếp bãng trên giường, đôi tay ấn quyết huyền ảo, "Cửu Long Diệt Thần quyết” bắt đầu vận chuyến, một lưồng ánh sáng vàng nhạt tản ra khỏi cơ thể, lực cần nuốt kh ủng bố bùng nổ, cơ thể tựa như hình thành một lỗ đen nhỏ.
Linh khí đồi dào trong đất trời lập tức hội tụ thành dòng suối lao nhanh đến rồi chui hết vào trong cơ thể hản.
Kim long chín đầu năm móng vẫn giấu sâu trong Linh Hải, không hề nhúc nhích chút nào. Nhưng theo sự hút vào và nhận lấy linh lực của Trần Mộc, từ chỗ sâu trong Linh Hải cũng có long lực liên tục trả về, khiến cho vết thương trên người Trần Mộc nhanh chóng lành lại
Thời kì Thái Cố, cơ thể long tộc thuộc loại bi3n thái nhất, dù có bị thương nặng thế nào thì cũng có thế lành lại trong thời gian ngăn nhất. Có thể nói Long tộc là một loại quái vật không thể gi ết ૮ɦếƭ được.
Mà quyển công pháp này vốn dĩ chính là biến cơ thể thành tủy rồng, máu rồng, gân rồng, vảy rồng; cũng là kết quả của việc dùng long tộc làm nguyên hình để rèn ra khí lực mạnh nhất. Một khi luyện công pháp đến mức cao nhất, thậm chí còn có thế biến thân thành rồng.
Vậy nên, dù cho trên lôi đài ban ngày, Trần Mộc bị thương cực kỳ năng, nhưng mà trong hai canh giờ tu luyện, nhờ ưu thế của công pháp, vết thương đã lành được chín phần.