"Đấu trường thứ tám, trận đấu thứ tám! Đệ tử Linh Điện Trương Mặc Văn chiến đấu với đệ tử Thiên Điện Võ Hùng!", ông già mặc áo dài xám cất tiếng nói.
Từ trong địa bàn của Linh Điện, một chàng thanh niên trẻ tuổi chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi bước ra, ngoài Mộc ra thì hẳn ta là người trẻ tuổi nhất Linh Điện, vẻ ngoài trông rất đáng yêu. Bình thường cũng được các sư huynh, sư tỷ hết mực yêu quý.
"Sư huynh, sư tỷ, đệ lên đấu trường đây!"
Trương Mặc Văn mỉm cười, chào hỏi các sư huynh, sư tỷ khác của Linh Điện, ánh mắt tràn ngập tinh thần chiến đấu.
Trong một tháng quá, hắn ta cũng rất nỗ lực tu luyện, thành tích cũng rất tốt, sức mạnh của hẳn ta bây giờ cũng đã ở tầng thứ bảy của cảnh giới Thông Thiên rồi.
Tuy còn trẻ nhưng tài năng của hẳn ta lại là tài năng khá xuất sắc trong Linh Điện.
"Cố lên, nếu không đánh lại được thì cứ nhận thua, không phải lo mất mặt, còn lại cứ để cho sư tỷ ta lo!", Trình Vũ Hiên xoa đầu hắn ta, cười nói.
"Vâng", Trương Mặc Văn gật đầu rồi tiến bước đến trường đấu thứ ba.
Với kinh nghiệm chiến đấu của các sư huynh, sư tỷ trước. đó, hẳn ta cũng thêm tự tin về bản thân phần nào.
Hắn ta rất thích không khí ở Linh Điện, đương nhiên cũng không hề muốn Linh Điện bị giải tán, vậy nên phải đánh thật tốt trận này.
"Nhớ kỹ, không được để đối phương bất kỳ cơ hội đầu hàng nào, ta muốn đệ tử Linh Điện phải đổ máu!"
Điện chủ Thiên Điện dặn dò đệ tử của mình với ánh mắt đảm đăm sát khí.
“Rõ!", đệ thử đó gật đầu lia lịa rồi cũng nhảy phắt lên, đến chỗ đấu trường thứ ba.
Hoàn toàn khác với thân hình gầy gò bé nhỏ của Trương Mặc Văn, đệ tử Võ Hùng của Thiên Điện khoảng hai mươi tuổi, thân hình cường tráng, cơ bắp vạm vỡ, chỉ một bước chân cũng đủ khiến ba đấu trường liên tiếp rung chuyển.
Ở trong môn phái, dường như Võ Hùng rất có uy quyền, nên khi hắn ta vừa bước lên đấu trường, vẻ mặt của tất cả mọi người bỗng trở nên nghiêm nghị hẳn.
“Võ Hùng chính là người đứng đầu trong top hai mươi ở cuộc thi đình lần trước đó!"
"Thật không ngờ thăng nhãi của Linh Điện lại đen đủi đến thế, vừa mới tới mà đã gặp phải một tên dữ tợn như vậy!"
"E là kỳ tích trăm trận trăm thắng của Linh Điện ban nãy sẽ bị hắn phá vỡ đây!"
Một vài lời bàn tán mỉa mai chẳng mấy chốc vang xa.
"Sư huynh, xin chỉ dẫn!", Trương Mặc Văn cung kính chắp tay cúi chào.
Nhưng trước hành động chào hỏi của Trương Mặc Văn, Võ Hùng chắp tay sau lưng, chỉ đưa mắt liếc nhìn hẳn ta một cái hệt như không coi hẳn ta ra gì vậy.
Thái độ như vậy của Võ Hùng khiến không ít đệ tử trong Linh Điện phát cáu.
"Hắn định tỏ vẻ gì chứ, lại còn dám ở đó mà lên mặt sĩ diện!", không ít đệ tử tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Chỉ có Trình Vũ Hiên lo lắng, than răng: "Võ Hùng là đệ tử nòng cốt của Thiên Điện, thực lực cực kỳ mạnh, đương nhiên là sẽ ngông cuồng rồi, chỉ mong sư đệ trẻ tuổi này đừng miễn cưỡng quái"
"Trận đấu bắt đầu!", ông già mặc áo dài xám hét lớn.
Ngay lập tức, Trương Mặc Văn bước sải tới, cả người hệt như báo săn mồi xuất chiêu lao thẳng tới, dưới sự bộc phát của linh lực, trong tay hắn ta hiện ra một Thanh Kiếm sắc. nhọn.
Thanh Kiếm với thế cuồng bạo vô song, trong chớp mắt đã khiến mặt đất nứt đôi.
Đấu trường thi đấu đều được làm băng các loại đá lạ kiên cố, so với các loại đá thông thường thì còn cứng gấp trăm lần, nhưng lúc này cũng không chống đỡ được thế kiếm của Trương Mặc Văn.
Có thể thấy, thế kiếm hiện giờ của Trương Mặc Văn đã ở mức kinh người.
"Từ thế kiếm này cho thấy, đệ tử này tuy nhỏ tuổi nhưng lại có thể thể hiện ra một thế kiếm hoàn chỉnh như vậy ắt hẳn là có thiên tài Kiếm Đạo rất xuất sắc!", không ít người thốt lên ngạc nhiên.
Xoeẹt.
Ánh kiếm chém không gian, để lộ ra một năng lượng màu đỏ rực kinh ngạc, hệt như ngọn lửa đỏ cháy bừng bừng, đốt cháy đất trời.
Đây không phải lần đầu Trương Mặc Văn trải qua cuộc đấu tranh sinh tử, chém Gi*t lẫn nhau như này. Kinh nghiệm chiến đấu của hắn ta cũng rất phong phú. Bất chợt nhát kiếm xoẹt qua, đâm thẳng vào cổ họng Võ Hùng.
Ánh kiếm càng lúc càng gần, nhưng Võ Hùng vẫn đứng yên bất động, nhìn chằm chăm Trương Mặc Văn với ánh mặt lạnh như băng, khoé miệng nở một nụ cười chế nhạo.
Thấy vậy, Trương Mặc Văn bặm môi, không nói lời nào cả, trực tiếp kích hoạt linh lực của bản thân đến giới hạn cực điểm.
Nhưng khi ánh kiếm của Trương Mặc Văn chỉ còn cách người đối phương năm xăngrti-met thì bỗng một luồng linh lực dữ dội bắt đầu bộc phát mạnh ra từ trong cơ thể của Võ Hùng.
Rầm.
Vào lúc đó, nên của đấu trường nhanh chóng nứt ra, một luồng linh lực với sức mạnh khủng khi*p cuồn cuộn lao ra, cuốn bay cả người Trương Mặc Văn ra ngoài.
Phịch.
Trương Mặc Văn ngã phịch xuống đấu trường, miệng phun máu tươi, mặt trắng bệch ra.
Còn thanh kiếm trong tay hắn ta cũng ngay lập tức gãy làm đôi.
"Sao lại có thể thế được chứ?", Trương Mặc Văn kinh ngạc không dám tin.
Không thể nào có sự chênh lệch lớn như vậy được!
Hắn ta đường đường là cấp tầng thứ bảy của cảnh giới Thông Thiên đấy!
"Chênh lệch quá lớn!", trước cảnh này, Trình Vũ Hiên khế chau mày, lẩm bẩm nói.
Suy cho cùng, bọn họ đã quá xem thường Võ Hùng rồi, hắn †a có thể vào được top hai mươi của cuộc thi đình lần trước cũng đã đủ để chứng minh hẳn ta sở hữu một thực lực phi thường rồi!
Vậy là Võ Hùng đã bước được nửa bước chân vào top kẻ mạnh của cảnh giới Thần Tàng rồi.
Lúc này, Trương Mặc Văn đang ở mép đấu trường chậm rãi đứng dậy, còn Võ Hùng ở phía xa đang đứng nhìn với ánh mắt vui mừng nhạo báng, đạp chân một phát bật người lao như hổ vồ về phía trước.
Một luồng sát khí toả ra đến mức lạnh sống lưng.
Cảm nhận được sát ý này, Trình Vũ Hiên sững người, ngay lập tức hô lớn: "Trương sư đệ, mau nhận thua đi!"
Trương Mặc Văn biết rõ bản thân sẽ thua chắc rồi nên cũng không muốn dây dưa thêm nữa, vội mở miệng hét lớn hai chữ "đầu hàng".
Nhưng dường như Võ Hùng đã đoán trước được, không định cho Trương Mặc Văn cơ hội đầu hàng. Ngay khi Trương Mặc Văn vừa mở miệng, Võ Hùng vừa hay đã tới ngay trước mặt hắn ta, đưa một tay ra lạnh lùng Ϧóþ lấy cổ hẳn ta.
Trong phút chốc, gương mặt của Trương Mặc Văn bắt đầu đỏ tía lên, cho dù có giấy dụa tới mức nào cũng không mở được miệng.
"Muốn đầu hàng sao? Không dễ như vậy đâu!"
Võ Hùng cười mỉa mai, gương mặt lộ rõ vẻ dữ tợn, hung ác.