✓út.
Ánh kiếm sắc lẻm tới gần, linh lực đại địa bao quanh người Trân Phong nhanh chóng bị thay tẩy trở thành làn khói trắng, cứ thế tiêu tan.
"Thánh linh nhất kiếm, Nhật Diệu!"
Tiếng gầm nhẹ vang lên, ngay sau đó là ánh kiếm lóe lên, không gian trước mắt như chia thành hai nửa, Nhật Diệu thánh khiết bỗng ngưng tụ thành hình.
Vù vù.
Tiếng gió rít gào, hào quang Nhật Diệu chiếu khắp nơi, tất cả linh lực đều bị nó thanh tẩy trở thành làn khói trắng, ngay cả mấy gốc đại thụ xung quanh cũng khó thoát khỏi tai ương này, gần như bị đốn ngã toàn bộ!
Tam hoàng tử vừa ra tay đã là sát chiêu thật sự, hắn muốn dùng thế tiến công hung hãn nhất để giãm đạp Trần Phong ở dưới chân.
Hắn muốn chứng minh một điều răng, cho dù Trần Phong có thiên tài cỡ nào, chỉ cần hắn muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể đá được Trần Phong!
Không có gì bất ngờ!
Hắn mới là người trẻ tuổi mạnh nhất!
Trần Phong khẽ ngẩng đầu, đôi đồng tử thâm trầm phản chiếu hình ảnh của Nhật Diệu đang tới gần, hắn khẽ mím môi, nắm chặt cây Thiên Tùng Vân Kiếm trong tay, một cảnh tượng kỳ ảo khó mà miêu tả được dần xuất hiện.
Từng luồng năng lượng Cửu U như dòng lũ quẩn quanh trên thân kiếm, ngay sau đó, một chiêu kiếm của Trần Phong quét ngang.
Ẩm.
Cửu U Kiếm ý phóng ra ngoài, chân hỏa lưu hồn rực cháy giống như thể lửa bén từ địa ngục.
Năng lượng Cửu U đó có một màu đỏ sẫm, trái ngược với thánh linh màu trắng sáng của Tam hoàng tử, hai nguồn sức mạnh gần như trái ngược, tà ác và thánh khiết, cứ thế va chạm và ăn mòn lẫn nhau.
"Kiếm ý? Thằng nhóc này cũng là Kiếm đạo tông sư sao?" "Sao có thể có chuyện đó được?"
Ông lão tiều tụy kia nhìn thấy Cửu U ý cảnh uốn lượn quanh người Trần Phong thì khi*p sợ thốt lên, đôi đồng tử như thắt lại.
Một kiếm đạo tông sư mười bảy tuổi?
Ánh kiếm xuyên thủng không gian như sao trời cắt ngang bầu trời đêm, mang theo ngọn lửa ngập trời từ Địa ngục va chạm với Nhật Diệu mạnh mẽ.
Đùng.
Hai ánh kiếm đánh mạnh vào nhau tạo ra một tiếng nổ động trời cực lớn, dư âm vang vọng, linh lực cuồn cuộn quét qua.
Hai loại kiếm ý khác biệt hoàn toàn đó chiếm lấy hai bên nửa hình cầu, va chạm khốc liệt, mỗi luồng kiếm khí lướt qua đều để lại trên mặt đấy mấy hố to sâu hoắm.
"Kiếm ý, ngươi còn biết kiếm ý sao?"
Ánh mắt Tam hoàng tử nhìn xuyên qua ngọn lửa màu đỏ sậm kia, nhìn chằm chằm Trần Phong khó mà tin nổi.
Hắn cũng lĩnh hội được kiếm ý, cho nên hắn biết kiếm ý này hiếm thấy cỡ nào.
Hơn nữa, không phải Trần Phong chỉ mới bắt đầu tu luyện từ ba tháng trước sao? Sao hắn có thể lĩnh ngộ được kiếm ý kia chứ?
Ầm.
Chân hỏa lưu hồn thiêu đốt, năng lượng thanh linh được xưng tụng là có thể thanh tẩy cả thế gian, khó mà dập tắt, vậy mà ánh kiếm kia lại xé tan ánh sáng trăng thanh khiết của Nhật Diệu không chút lưu tình.
Khói bụi cuồn cuộn, Nhật Diệu nổ tung tại chỗ, hóa thành từng đợt sóng lớn như thủy triều, cuồn cuộn bao phủ khắp xung quanh.
Ánh sáng trắng rực rỡ, chói lòa thắp sáng cả một vùng rừng rậm u ám.
Chỉ trong một thoáng kia, khắp đất trời sáng như ban ngày.
Mà khi tia sáng kia chiếu xuống, vẻ mặt của Tam hoàng tử kinh hãi đến mức không cách nào nói được nên lời, có phần hơi tái nhợt.
Mắt hắn trợn to, nhìn chăm chằm vào thứ kiếm ý kỳ dị đó, hắn không thể tin được, kiếm ý của hắn lại có thể bị đối phương áp chế.