Thời gian trôi qua thật nhanh, nháy mắt đã đến trước ngày hồ Linh Lung Huyền Hoàng mở ra kết giới một hôm.
Hôm nay, trong hoàng cung, một người đàn ông độ trung niên thân mặc chiến giáp thêu đầy ngân quang, bước chân ngang nhiên như cọp, khí thế vừa hùng hổ vừa mang nặng sát khí tiến vào ngự thư phòng.
Tại ngự thư phòng, hoàng đế và ba hoàng tử đều đang có mặt.
“Tiểu thần tham kiến hoàng thượng!”, người đàn ông nửa quỳ trên đất, vẻ mặt trang nghiêm.
“Đứng lên đi!”, lão hoàng đế phất tay, tiếp theo, ánh mắt ông ta nhìn về phía người đàn ông kia, người này không phải ai khác, chính là Nghiêm Chung, hiện là thống soái canh giữ biên giới phía nam Ninh Quốc.
“Hoàng thượng, ba mươi vạn thiết ky đã ở bên ngoài núi Thánh Linh chờ lệnh, chỉ cần người ra lệnh, lập tức có thể đánh vào bên trong!”, Nghiêm Chung nói.
Hoàng đế gật đầu, con ngươi mang theo vài phần tán thưởng: “Nghiêm Chung, khanh do đích thân trẫm đề bạt, đi theo trẫm cũng đã hơn hai mươi năm, trâẫm muốn làm gì, khanh còn không rõ sao?”
Nghiêm Chung tỏ vẻ căng thẳng, hoàng đế muốn làm gì, kì thực trong lòng ông ta biết rõ.
Danh tiếng của Hạ Vấn Thiên ở Ninh Quốc quá cao, thậm chí trong thiên hạ còn có tin đồn rằng: “Chỉ biết quân thần Hạ Vấn Thiên, không biết thánh thượng uy nghiêm trong hoàng cung!”
Một khi Hạ Vấn Thiên muốn tạo phản, ít nhất người này sẽ có được sự ủng hộ của người dân ở năm thành, thêm vào sự ủng hộ của quân lính, người này gần như đã có 40% thành công.
Trong lòng lão hoàng đế đã hận Hạ phủ đến cực điểm, sau khi ông ta có được quyền lực tối cao thì lại bị mờ mắt bởi quyền lực do nó mang tới.
Ninh Quốc này tuyệt không thể đổi tên thành Hạ Quốc!
Lão hoàng đế đã già rồi, còn ông ta thì vẫn có thể khống chế Hạ phủ, nhưng nếu không có ông ta, Tam hoàng tử đăng cơ cũng chưa chắc có thể kiềm chế được Hạ phủ đang ở đỉnh cao!
Vì mở đường cho Tam hoàng tử lên ngôi, đương nhiên ông ta phải chuẩn bị thanh trừ một ít thế lực cũ, nếu không, lúc Tam hoàng tử lên ngôi thì sẽ bị trói buộc, chưa biết chừng còn trở thành hoàng đế bù nhìn!
Nghiêm Chung không trả lời, nhưng hoàng đế lại cười nhạt: “Đừng căng thẳng, Nghiêm Chung, trẫm rất kỳ vọng vào khanh, sau khi Tam hoàng tử lên ngôi, trẫm cần khanh phò trợ thằng bé, khanh chính là trụ cột của Ninh Quốc!"
Lời hứa của hoàng đế không chỉ là xoa dịu Nghiêm Chung, mà còn là để xua tan nỗi lo lắng của ông ta! Nghiêm Chung sợ sau khi Hạ Vấn Thiên ૮ɦếƭ, mình sẽ là người thứ hai bị tiêu diệt!
"Thần nhất định sẽ trung thành, ủng hộ Tam điện hạ lên nắm hoàng quyên!", Nghiêm Chung chắp tay nói.
Lúc này, Tam hoàng tử cũng đã tới, hắn ta chạm nhẹ chiếc nhãn không gian trên tay, ngay lập tức, luông ánh sáng lóe lên, sau đó xuất hiện một cây thương toàn thân làm từ bạc, dài khoảng chín thước, mũi thương nặng bốn tấc, nằm chễm chệ trong tay hắn ta.
Trên thân trường thương này được khắc hình đầu rồng, đan xen với vô số hoa văn cổ xưa, mơ hồ như đôi mắt của những con thú hung dữ thời thượng cổ, tràn ngập tà khí và hung tàn!
Trường thương vừa xuất ra, trong đại điện chợt bùng lên một luồng khí nóng bỏng, ngay cả linh lực của những người xung quanh cũng bị nó ảnh hưởng, trở nên có chút xao động!
Chỉ cần cầm trường thương này trên tay cũng đủ khiến người sử dụng nó cảm nhận được linh lực trong cơ thể được thăng hoal
Vẻ mặt của Nghiêm Chung thay đổi ngay lập tức khi nhìn thấy cây thương này, ông ta không khỏi kêu lên: "Đây là... cây thương đầu tiên của Ninh Quốc, Giao Long Trọng Huyền Thương!"
"Nghiêm tướng quân, đây là νũ кнí do bản vương đích thân chọn cho ngươi từ Thương Hội Thánh Long, ta biết ngươi thích sử dụng thương nhất, nên ta đưa cho ngươi. Hi vọng Nghiêm tướng quân có thể tiêu diệt kẻ địch trên chiến trường, trở nên dũng mãnh hơn, lập nhiều chiến công hiển hách!", Tam hoàng tử mỉm cười.
Cám dỗ lòng người!
Lão hoàng đế nheo mắt lại, tựa hồ rất hài lòng với hành động của Tam hoàng tử!
“Cái này quá quý giá!”, Nghiêm Chung lộ ra một tia hoảng sợi