Chương 152: C152: Đây không phải là lần đầu

Tác giả: Rùa già nghìn năm

Trong đôi mắt hoa đào của Nhan Băng hiện lên sự lạnh lẽo, cây roi dài trong bàn tay ngọc đột nhiên vung ra, ngọn lửa lóe lên tạo thành một vòng cung ánh sáng hoàn hảo trong không khí.


Bùm.
Roi và nắm đấm va chạm kịch liệt, linh lực màu vàng và linh lực đỏ rực đồng thời lóe lên, từng cơn gió lốc giống như lưỡi liềm cắt xung quanh, trên mặt đất lập tức xuất hiện nhiều vết nứt nhỏ.
Trần Mộc đột nhiên biến nằm đấm thành móng vuốt, hản nắm đầu roi rồi dùng lực kéo thật mạnh về phía sau.
Trong phút chốc, cơ thể mềm mại của Nhan Băng mất kiểm soát rồi ngả về phía trước.
Trần Mộc khẽ lắc tay còn lại, Thiên Tùng Vân Kiếm đột nhiên xuất hiện, lưỡi kiếm sắc bén tràn đầy sát khí, nhằm vào cổ họng Nhan Băng rồi quét ngang.
Sát khí bùng phát.
Đòn tấn công tàn nhẫn và dứt khoát, hản sẽ không tỏ ra thương xót chỉ vì đối thủ là một thiếu nữ xinh đẹp!
“Thiên Chu Loạn Mai”
Tốc độ phản ứng của Nhan Băng cũng cực kỳ nhạy bén, ngay khi cơ thể mảnh mai bị kéo về phía trước, tay trái nàng ta khẽ giơ lên, những con nhện quỷ màu đen nhanh chóng tràn ra từ ống tay áo màu xanh dương nhạt hệt như ong vỡ tổ.
Loài nhện quy này mang theo chât độc khủng khi*p, tần công Trần Mộc với tốc độ cực nhanh, cực kỳ dày đặc, có lẽ lên đến hàng nghìn con.
Thủ thuật của thuần thú sư khó lường đến mức ngay cả Trần Mộc cũng phải cảnh giác một chút, lập tức thay đổi chiến thuật.
Kiếm thế chồng lên từng lớp, Thiên Tùng Vân Kiếm cũng được bao phủ bởi một lớp linh lực màu vàng, hẳn lập tức rút kiếm, dùng lực quét ngang thân!
“Kiếm rít, linh sư!”
Gào!
Chỉ nghe thấy tiếng sư tử gầm long trời lở đất, vang vọng khắp khu rừng.
Ngay lập tức, Thiên Tùng Vân Kiếm biến thành linh hồn sư tử ánh vàng, giận dữ lao ra, quét sạch tất cả nhện độc.
Ầm ầm ầm.
Từng đợt nổ ầm vang lên, dư âm của linh lực cực kỳ điên cuồng, hình thành một cơn bão năng lượng tàn phá xung quanh.
Trần Mộc và Nhan Băng đồng thời bị đánh văng ra.
Khói lửa mù mịt, gió lớn thét gào, hai người nhanh chóng ngừng lại.
Nhan Băng khẽ nhướng mày, ngẩng đầu lên, trên mặt hơi kinh ngạc: "Ngươi đột phá cảnh giới Hóa Tượng rồi?"
"Ha ha, với thực lực này thì chỉ là đột phá lớp màn mỏng mà thôi!" Trần Mộc cười lạnh nói.
Nhan Băng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng đó, nhưng đôi mắt hoa đào của nàng ta tỏ ra chán ghét nhìn Trần Mộc: "Tên lưu manh”
Trần Mộc hơi giật mình, tiếp theo hắn như nghĩ ra gì đó, không nói nên lời: "Ngươi nghĩ đi đâu rồi? Rốt cuộc ai là lưu manh chứ?"
Tuy răng hẳn đã đạt đến cảnh giới Hóa Tượng nhưng Trần Mộc cũng không dám đánh giá thấp thiếu nữ này.
Vừa là thuần thú sư vừa là kẻ mạnh trong cảnh giới Thông Thiên, hình như thiếu nữ trước mặt hắn còn tài năng hơn Phong Vu Mộc!
Vào lúc này, gương mặt của Nhan Băng cũng nghiêm nghị, trong số những người cùng tuổi, thực lực của Trần Mộc cũng khiến nàng ta cảm thấy rất áp lực!
"Ở đó có tiếng đánh nhau, nhanh, qua đó kiểm tral" Bên ngoài khu rừng đột nhiên vang lên tiếng náo loạn.
“Nam nhân tốt không đấu với nữ nhân, ta đi trước một bước!”
Trần Mộc không chút do dự, bàn tay hắn vận chuyển Đại Địa Chi Lực, vỗ mạnh một chưởng xuống đất.
Sau khi truyền Đại Địa Chỉ Lực vào, chỉ thấy mặt đất trước mặt rung chuyển dữ dội, những vết nứt sâu vài mét lan rộng nhanh chóng như mạng nhện.
Mặt đất nhanh chóng sụp đổ tan tành, những tảng đá khổng lồ từ dưới lòng đất nổi lên, đập mạnh về phía Nhan Băng.
Nhan Băng giơ tay, đánh một chưởng, khi sức mạnh của cảnh giới Thông Thiên bùng nổ thì linh lực giống như lũ lụt cuốn trôi tất cả tảng đá trước mặt.
Bầu trời đầy đá vôi, như mưa phùn mờ mịt rải rác giữa đất trời.
Nhìn lại, Trần Mộc đã biến mất không dấu vết!
“Đồ khốn!” Gương mặt Nhan Băng đỏ bừng.
Việc đi rừng của Trần Mộc vốn cực kỳ quái dị, lần này hắn trốn thoát, nếu lần sau muốn tìm hẳn thì không biết phải đợi đến khi nào.
Tuy nhiên, nhìn thấy tiếng gió ào ạt xung quanh thì rõ ràng toàn bộ các binh sĩ tập trung ở khu rừng xung quanh đã lao tới.
Nhan Băng bất đắc dĩ lao ra ngoài, trốn vào rừng rồi biến mất.
Một lúc sau thì Hoäc Huyền Vũ, Tân Như Nguyệt và những đệ tử khác của Kiếm Vũ Các cũng đến, nhưng hiện trường đã vằng tanh, chẳng thấy bóng dáng ai cả.
Sau khi nhìn thấy vết tích còn sót lại trên mặt đất, sắc mặt Hoäc Huyền Vũ đột nhiên tối sầm: "Chúng ta đến muộn rồi, tên này chạy nhanh hơn cả thỏ!"
Đây không phải là lần đầu.
Trước đây, m n Trần Mộc truyền ra tiếng động đánh nhau, bọn họ đều lập tức chạy tới, nhưng: chỉ có thể nhìn thấy một hai thi thể, còn bóng dáng Trần Mộc biến mất không một dấu vết!
Gương mặt Tân Như Nguyệt phủ một lớp sương giá, đôi mày cau lại: “Chúng ta cứ tiếp tục thế này thì cũng không được, chúng ta ngoài sáng hắn ta trong tối, chúng ta sẽ chỉ bị hắn chơi đùa cho xoay vòng mà thôi!”
"Sư muội có cách nào sao?" Hoắc Huyền Vũ nhìn nàng ta.
“Nếu hẳn ta không xuất hiện, chúng ta sẽ buộc hắn ta phải xuất hiện, hẳn ta không phải người duy nhất đến Đan Lâu lần này, chỉ cần chúng ta bắt được Liễu Thanh Hân và Mục Thần thì sợ gì hắn ta sẽ không lộ diện cơ chứ?" Tân Như Nguyệt cười lạnh.
Nghe vậy, Hoäc Huyền Vũ suy nghĩ một hồi, gật đầu nói: "Tuy thủ đoạn có hơi hèn hạ nhưng vẫn là ý hay, nhưng chúng †a cũng không biết vị trí của Liễu Thanh Hân và Mục Thần!"
"Khi rời khỏi Mê Chướng Cốc, ta đã cử vài đệ tử đi theo họ, chỉ cần chúng ta dùng truyền âm phù liên lạc với bọn họ thì tự nhiên sẽ biết vị trí của chúng mà thôi!" Tân Như Nguyệt nói.
Hoäc Huyền Vũ cười một tiếng: "Vẫn là sư muội thông minh!"


Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc