Người mặc áo đen này khoảng hai mươi tuổi, dáng người thon thả, da trắng nõn như tuyết, nhìn quanh Hoàng Thành Ninh Quốc thì nàng ta cũng được tính là mỹ nhân tuyệt sắc.
Chỉ là đăng sau vẻ tuyệt sắc này, bất cứ ai cũng có thể cảm nhận được luồng khí nguy hiểm lan tỏa từ cơ thể mềm mại của nàng ta.
Người mặc áo đen đi cùng kẻ cầm đầu cởi mũ trùm đầu trước, hai tên còn lại cũng lần lượt cởi mũ trùm đầu xuống.
Hai người này cũng khoảng hai mươi tuổi, điểm khác biệt là thân hình cực kỳ cường tráng, khuôn mặt kiên nghị khiến người ta cảm thấy lỗ m ãng!
Ba người, một nữ hai nam đang nhìn chăm chằm vào Trần Mộc, khóe miệng cũng nở nụ cười lạnh như đang coi hẳn là con mồi của họ, còn hơn là một kẻ khát máu.
“Có chuyện gì à?” Trần Mộc ngẩng đầu, mím môi, nhẹ nhàng hỏi.
"Ấn Thần trên người ngươi thuộc về Thất Huyền Tông chúng ta. Liệu ngươi có thể trả lại cho chúng ta không? Chúng †a chắc chản sẽ trả thù lao tương xứng để cảm ơn, cũng xem như là kết thêm một người bạn!"
Mạnh Vưu Tiên tiến lên một bước, đôi má xinh đẹp phối hợp với nụ cười khiến nàng ta thêm phẤn Thầnh tú và quyến rũ, làm người khác khó mà cưỡng lại được sự hấp dẫn toát ra từ nàng ta.
“Nếu ta không muốn thì sao?” Trần Mộc cười nói.
"Nếu ngươi không muốn thì chúng ta chỉ đành tự mình lấy. Một khi chủ nhân của Ấn Thần ૮ɦếƭ đi, Ấn Thần sẽ tự động trở về trạng thái hạt giống! Đương nhiên không ngăn cản chúng ta lấy được Ấn Thần!" Mạnh Vưu Tiên khế mỉm cười trả lời.
“Các ngươi tự tin đến mức có thể Gi*t được ta?” Trần Mộc cười nhạo.
“Chúng ta biết ngươi rất mạnh, vì vậy chúng ta không định đấu một mình với ngươi!" Mạnh Vưu Tiên nhún vai.
Sau khi dứt lời, hai tên cường tráng còn lại nhanh chóng tản ra tạo thành hình tam giác để chặn đường chạy trốn của Trần Mộc, dường như không cho hẳn bất kỳ cơ hội trốn thoát nào.
Bọn họ đều biết sự lợi hại của Trần Mộc, hän có thể Gi*t được quái vật tầng thứ tám và tầng thứ chín, không thể đối đãi như người thường, nên ngay từ lúc đầu cũng không dám coi khinh, ba người lập tức liên hợp lại!
Một tên trong đó cười thầm nói: "Trần Mộc, ta khuyên ngươi nên thức thời một chút, ngươi chỉ có một người, còn chúng ta đây..."
"Đừng nói nhảm nữa!"
Tên đó chưa kịp nói xong, Trần Mộc đột nhiên lao đến.
Chỉ thấy mặt đất trước mắt như bị xoắn lại, một làn chấn động huyền ảo dập dờn xuất hiện.
Hai người vốn cách nhau mười mét, nhưng Trần Mộc chỉ cần tiến lên một bước thì xuất hiện ngay trước mặt tên đó.
Thiên Tùng Vân Kiếm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo sắc bén, Trần Mộc nhắm thẳng kiếm vào cổ họng tên đó rồi quét ngang qua.
Nhất Kiếm Tinh Quang!
Một kiếm này nhanh như chớp!
Đám người chỉ có thể nhìn thấy một ngôi sao vụt qua bầu trời, một giây sau, cánh tay cường tráng bay ra ngoài.
Tất nhiên, kèm theo đó là máu tươi nồng nặc chảy ra như suối. "AI" Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang vọng khắp khu rừng.
Trong khoảnh khắc giữa sự sống và cái ૮ɦếƭ, tên đó vẫn dùng tay chặn trước cổ họng mình.
So với những người được gọi là thiên tài của học phủ Hải Vân, những đệ tử của Thất Huyền Tông chắc chắn mạnh hơn nhiều.
“Súc Địa Thành Linh?”
Sau khi nhìn thấy tốc độ giống như dịch chuyển tức thời của Trần Mộc, khuôn mặt Mạnh Vưu Tiên hiện lên nỗi khi*p sợ.
Sở dĩ gọi là Súc Địa Thành Linh vì đây chính là thủ thuật của đất Ấn Thần!
Trong bán kính trăm mét nơi mà Trần Mộc đang đứng sẽ trở thành lãnh thổ của hắn, hắn có thể tùy ý khống chế những
thay đổi trên mảnh đất này.
Vừa rồi hắn đã dùng thủ thuật di chuyển mặt đất để rút ngắn khoảng cách giữa hai người thành không!
Tên này chỉ vừa có được Ấn Thần mà đã có thể khống chế Đại Địa Chỉ Lực một cách thuần thục như vậy!
Trần Mộc đá một cái, chỉ nghe thấy tiếng rắc, cổ họng của tên trước mặt bị Trần Mộc đá gấy tại chỗ!
Cứ thế mất mạng!
"Tạm biệt!"