Tân Như Nguyệt tiếp tục: "Ở đại lục Thiên Võ, linh căn quyết định thiên phú võ đạo, còn quyết định một người có thể đạt được bao nhiêu thành tựu võ đạo trong suốt cuộc đời. Ta trời sinh thức tỉnh kiếm hồn, bảy tuổi học kiếm, chín tuổi thông thạo một môn kiếm thuật, mười một tuổi bước vào cảnh giới Ngưng Hải, mười lăm tuổi trở thành đệ tử của Kiếm Hoàng đại nhân. Năm nay ta mười bảy tuổi, đã là một đại kiếm tu.”
"Ta nói ra mấy thứ này, không phải là vì muốn khoe khoang ta mạnh cỡ nào, mà là muốn nói cho ngươi biết rắng vị trí thế giới của ta và ngươi là hoàn toàn khác nhau."
Nói tới đây, có lẽ bản thân Tân Như Nguyệt cũng cảm thấy mình hơi nặng lời.
Giọng điệu của nàng ta dần dịu lại: "Tâm thường cũng không có gì sai. Sống một cuộc sống tầm thường cũng khá tốt. Nhưng ngươi phải hiểu răng có một số người là ngươi không có tư cách theo đuổi."
Trần Mộc mỉm cười, đôi mắt thâm thúy nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp gần trong gang tấc kia: "Tân Như Nguyệt, một số người trong lời nói của cô chính là cô hả?"
Tân Như Nguyệt ngước chiếc cổ trắng nõn nà, kiêu ngạo như một con thiên nga trắng, nói: “Đúng vậy, chúng ta là người ở hai thế giới khác nhau, vậy nên ngươi đừng ôm bất cứ ảo tưởng gì với ta. Lần này ta tới đây để dẫn Trần Thiên Lang đi, nhân tiện trả tờ giấy hôn thư này lại cho ngươi."
Nói xong, Tân Như Nguyệt xòe bàn tay ngọc ra, chiếc nhẫn phong cách cổ xưa trên ngón tay hơi lóe lên, rồi một tờ giấy màu trẳng và một tờ ngân phiếu nghìn lượng chợt xuất hiện trong lòng bàn tay nàng ta.
“Nhẫn không gian?” Nhìn thấy chiếc nhẫn phong cách cổ xưa kia, toàn trường lập tức vang lên tiếng hô cảm thán.
Nhẫn không gian là một loại bảo vật hiếm có. Nhìn chung toàn bộ Ninh Quốc, có không đến trăm người, người nào cũng là nhân vật nổi danh, có được nhẫn không gian. Mà hiện giờ Tân Như Nguyệt lại có được một chiếc, có thể chứng minh được răng Tân Như Nguyệt rất được Kiếm Hoàng đại nhân yêu thích.
Tân Như Nguyệt đưa hôn thư và ngân phiếu ra: “Bät đầu từ hôm nay, chúng ta chính thức hủy hôn. Đây là hưu thư, còn đây là một nghìn lượng coi như bồi thường, cũng đủ cho ngươi sống nửa đời sau rồi."
"Ha ha, tên ngốc nhà họ Trần này xui xẻo quá đi, thế mà lại bị một nữ nhân ruồng bỏ!"
"Từ xưa đến nay, chỉ có nam nhân viết hưu thư cho nữ nhân. Hiện giờ xem như tên ngốc nhà họ Trần đã làm một chuyện chấn động, vậy mà lại bị một nữ nhân viết hưu thư!"
"Buồn cười ૮ɦếƭ ta! Nếu ta là hản thì hiện giờ ta chẳng còn mặt mũi để sống tiếp nữa, hahahahal"
Trong Linh Bảo Các, đông đảo người vây xem rốt cuộc. không thể nhịn được nữa, tất cả đều cười ầm lên.
Khương Âm hơi nhíu đôi mày đẹp lại, trên mặt xuất hiện vẻ không vui, nhưng cũng phải đành chịu. Nàng đến Viêm Thành cũng là vì chuyện này. Nàng vốn định làm theo cách có thể chừa mặt mũi cho Trần Mộc, nào ngờ Tân Như Nguyệt đến đây, cách làm còn ác hơn, trực tiếp đưa hưu thư ngay trước mặt mọi người.
Rõ ràng là muốn ném hết mặt mũi của Trần Mộc!
Một khi chuyện này bị truyền ra, thì chắc là sau này Trần Mộc sẽ không dám ngẩng đầu gặp người nữa.
Trần Hồng Sinh cũng cười nói: "Trần Mộc, Trần Mộc, ta không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay!"
Bảo Nhi nhịn không được nữa: “Tân Như Nguyệt, ngươi quá đáng lắm rồi! Ngươi muốn đẩy thiếu gia ta vào chỗ ૮ɦếƭ đây mài! Ngươi thật sự cho rằng thiếu gia ta thích đeo bám ngươi sao? Thiếu gia ta tương lai chú định là rồng trong biển người! Đến lúc ấy, không phải hắn không xứng với ngươi, mà là ngươi không xứng với hẳn!”
"Rồng trong biển người? Chỉ băng hắn?” “Trời ạ, chuyện cười gì vậy?" Mọi người đều bị lời nói của Bảo Nhi chọc cười.
Ngay cả Cư Cao Minh và Trần Hồng Sinh đều ôm bụng cười †o.
Tân Như Nguyệt lắc đầu: "Thật là buồn cười đến cực điểm! Nếu thật sự có ngày ấy thì ta cũng sẽ không hối hận! Hôm nay. †a nhất định phải đưa ra tờ hưu thư này!"
"Tân Như Nguyệt..." Bảo Nhi vẻ mặt lạnh băng, còn định nói thêm gì đó, lại bị Trần Mộc ngăn cản.
Trần Mộc thản nhiên cầm lấy tờ hôn thư từ tay Tân Như Nguyệt.
Rồi cười tự giễu!
Diệp Bắc Huyền hẳn kiếp trước tung hoành nhân gian, khiến cho vô số thiên tài không dám ngẩng đầu, biết bao nhiêu người đẹp khuynh quốc khuynh thành một lòng muốn đi theo.
Đến kiếp này lại bị một nữ nhân từ hôn!
Thật là mỉa mail
Thế giới vẫn cứ hiện thực như vậy, không có thực lực thì ngay cả tôn nghiêm cơ bản nhất cũng sẽ mất đi.
Trần Mộc lại một lần nhìn thấu thói đời.
"Thiếu gia..."
Nhìn vẻ mặt hụt hãng của Trần Mộc, Bảo Nhi vành mắt đỏ hoe, trong mắt nhập nhòe ngấn nước, từng giọt nước mắt tâm
cỡ hạt đậu như không cần tiền mà rơi xuống liên tục.
Thấy Trần Mộc cuối cùng cũng nhận hưu thư, trên mặt Tân Như Nguyệt hiện lên vẻ hài lòng.
"Làm vậy là đúng rồi, con người không thể sống trong ảo tưởng mãi được, ngươi làm người tầm thường cũng khá tốt."
Nhưng mà, Tân Như Nguyệt vừa mới nói xong, thì Trần Mộc đã trực tiếp xé tờ hôn thư kia ra làm hai.
"Ngươi... “Làm càn!"
Vẻ mặt Tân Như Nguyệt lập tức trở nên âm trầm, bên trong đôi mắt đẹp tràn đầy sát khí lạnh băng.
Trước mặt mọi người xé rách hưu thư của nàng ta, chẳng phải là đang vả mặt nàng ta hay sao?
“Tân Như Nguyệt, ta không thể không nói cô thật sự là quá tự phụ, cô phải biết rắng ngoài bầu trời có bầu trời, người tài có người tài hơn!"
"Linh căn kiếm hồn không phải là thứ cô có thể dựa vào để coi thường tất cả!"
Trần Mộc hờ hững nói, trên mặt không có cảm xúc gì.
Lá hưu thư bị hắn xé thành từng mảnh, vương vãi trên mặt đất.