Chương 133: C133: Chết tiệt

Tác giả: Rùa già nghìn năm

Mặc dù Trần Mộc rất coi trọng mấy thiên tài của Kiếm Vũ Các này, nhưng vẫn chưa đến nỗi sợ bọn họ.


Nếu họ thích đi theo phía sau thì cứ để họ đi theo sau.
Sau khi tiến vào thung lũng, sương mù xám đen mờ ảo bao phủ lấy mọi người, màn sương xám đen này không chỉ mang theo sức mạnh ăn mòn, thậm chí còn ẩn chứa một loại độc tố nào đó có thể áp chế dòng linh lực bên trong cơ thể của võ giả.
Ngay khi tiến vào thung lũng, Trần Mộc và những người khác cảm nhận rất rõ thân thể của mình trở nên nặng nề hơn trước, tốc độ lưu chuyển của linh lực trong cơ thể cũng bị áp chế nên di chuyển có chút chậm rãi.
“Mê Chướng Cốc này thật sự có chút kỳ lạ.” Phong Vu Mộc trầm giọng nói.
Sương mù dày đặc, tầm nhìn trước mắt có chút mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy rõ cảnh tượng ở cách đó vài mét, còn những nơi sâu hơn thì hoàn toàn bị sương mù dày đặc bao phủ hết.
Trần Mộc đi ở phía trước, đứng cạnh là Phong Vu Mộc, giãm chân lên nền đất đỏ, từng bước đi vào sâu hơn.
Trong trường hợp khẩn cấp, với tư cách là người mạnh nhất trong hai đội, hắn có thể giải quyết nó mà không mất nhiều công sức.
Về phần Liễu Thanh Hân và những người khác, bọn họ đi theo phía sau, không dám tách ra đi quá xa.
Tuy nhiên khi dần dần vào sâu hơn, Trần Mộc phát hiện ra sương mù trong Mê Chướng Cốc càng ngày càng thêm dày đặc.
Tâm nhìn ban đầu là mười mét, dần dần thu hẹp lại xuống còn tám mét.
Năm mét.
Ba mét.
Thấy sương mù càng ngày càng dày, Trần Mộc vốn định quay người lại, dặn dò Liễu Thanh Hân và đám người phía sau
theo sát mình.
Nhưng khi hắn quay đầu lại, phát hiện ra là Phong Vu Mộc, người đáng lẽ đang đứng bên cạnh hắn, đã biến mất.
Sau đó, hắn quay đầu lại, Liễu Thanh Hân, Mục Thần, cặp song sinh, Tôn Hiểu Thiên, tất cả đều đã biến mất.
“Đàm Tùng, Tôn béo.” Trần Mộc hét lớn.
Tuy nhiên, trong Mê Chướng Cốc, giọng nói của hắn vang vọng rất lớn, nhưng không có ai phản hồi lại.
“૮ɦếƭ tiệt.”
Sắc mặt của Trần Mộc có chút khó coi, hắn lập tức lao về phía sau.
Tuy nhiên, cho dù hắn có tìm kiếm như thế nào, cũng không có dấu vết nào của Liễu Thanh Hân, Phong Vu Mộc và những người khác.
Cứ như thể họ vừa biến mất vào Mê Chướng Cốc vậy.
“Màn sương mù dày đặc khó hiểu này thật sự rất kỳ lạ.”
Trong lòng của Trần Mộc trầm xuống.
Tuy nhiên, hiện tại hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục tiến về phía trước.
Thực lực của Liễu Thanh Hân và những người khác không yếu, chắc chắn bọn họ có thể tự bảo vệ bản thân.
Ngược lại, Tôn béo có hơi yếu hơn một chút, nhưng hắn ta lại mang theo nhiều loại thuốc chữa thương bên mình, hắn ta là một cao thủ trân trọng mạng sống của bản thân, hẳn là không dễ dàng ૮ɦếƭ như vậy được.
Bây giờ, bọn họ chỉ có thể tự cầu xin phúc lành cho chính mình.
“Hiện tại ta đã tới đây rồi, ta muốn xem thử xem ngươi có thể làm ra những chiêu trò gì trong Mê Chướng Cốc này đây. Trần Mộc lạnh lùng nói.
Khi Trần Mộc di chuyển xung quanh một vòng, hắn dần dần có thể nhìn thấy bên dưới làn sương xám đen này là vô số những khe hở lớn nhỏ, như thể ở đây từng diễn ra vô số các trận chiến lớn nhỏ.
Lẫn trong đống sỏi đá, một số νũ кнí bị hỏng và một số hộp sọ có thể nhìn thấy được.
Trần Mộc cau mày, sau khi đi dạo trong Mê Chướng Cốc được gần mười phút, hắn phát hiện khi sương mù dày lên, độc tố có tác dụng áp chế tốc độ của linh lực trong cơ thể võ giả cũng dần tăng lên.
Cuối cùng, sau khi Trần Mộc đi được gần nửa canh giờ, hắn nhìn thấy một khu rừng.
Đáng lẽ ra ở đây phải có vài cây cổ thụ trăm tuổi vững chãi, nhưng hiện tại chúng đều đã trở nên khô héo cả rồi.
Rễ của những cái cây đan xen trên mặt đất dường như đã bị rút cạn tất cả các chất dinh dưỡng và nước màu mỡ, cho đến tận thân cây, trên bề mặt chỉ có một lớp mùn cưa già màu xám đen bao phủ.
Trần Mộc đặt một tay lên nó, dùng trái tim cảm nhận tình trạng của cái cây.
Một lúc sau, hắn hạ tay xuống và tiếp tục khám phá những cái cây tiếp theo.
Sau khi kiểm tra gần chục cây, hắn phát hiện ra rằng tất cả các cây ở đây đều giống nhau và chúng đều thiếu sức sống.
Việc trồng cây cần phải cung cấp đầy đủ chất dinh dưỡng và độ ẩm phù hợp thì cây mới sinh trưởng được, phần lớn các chất dinh dưỡng và nước được hấp thụ qua bộ rễ ăn sâu vào trong lòng đất.
Hiện tại, tất cả chất dinh dưỡng và nước này đều đã biến mất, điều này khiến cho Trần Mộc cho rằng lớp đất bên dưới mặt đất đã bị biến dị.
“Chẳng lẽ Ấn Thần mà đại trưởng lão của Thất Huyền Tông có được chính là Ấn Thần mặt đất?”


Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc