Ngày hôm sau, Ôn Du đi đến tiệm bánh ngọt đã chọn nhưng không ngờ Hứa Sí còn đến sớm hơn cả cô.
Anh chọn một bàn cạnh cửa sổ, khi cô bước vào tiệm thì thấy Hứa Sí đang buồn chán ngồi dựa vào bàn, tay trái đặt lên bàn chống cằm còn tay phải thì đang viết nguệch ngoạc lên cửa kính.
Ôn Du còn chưa kịp nhìn rõ anh đang viết gì, Hứa Sí vừa thấy cô thì ngay lập tức vội vàng xóa đi.Anh sẽ không để cho Ôn Du phát hiện ra bản thân đang lén viết tên cô hết lần này đến lần khác.“Cậu xem thực đơn đi rồi muốn ăn gì thì gọi.”
Hứa Sí làm bộ như không có chuyện gì xảy ra đẩy thực đơn đến trước mặt cô: “Bữa hôm nay tớ mời cậu coi như một thù lao nho nhỏ vì đã dạy phụ đạo cho tớ bữa giờ.”
Sau gần một tháng ở chung với nhau.
So với trước đây, Ôn Du đã trở nên thoải mái hơn rất nhiều khi ở cạnh anh.
Cô ngồi đối diện Hứa Sí, gọi món xong chống đầu bằng hai tay như anh, khóe miệng nở nụ cười nhẹ: “Cậu đưa bài kiểm tra cuối kỳ cho tớ xem tý nào.”
Vì cô rất có năng khiếu ở mảng ngữ văn.
Cho nên Hứa Sí trước tiên lấy tờ giấy kiểm tra môn ngữ văn từ trong balo bên cạnh ra, chần chừ mà đưa cho cô cuối cùng nói thêm: “Cậu đừng cười tớ.”Ôn Du vừa nhìn thấy bài kiểm tra thì lập tức biết tại sao anh lại xấu hổ như vậy, tuy rằng chữ viết của Hứa Sí so với lúc trước đã cải thiện hơn rất nhiều nhưng cũng chỉ đẹp hơn một tý mà thôi, những nét chữ “rồng bay phượng múa” xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn như một người đang khập khiễng nhảy múa.
Cô lấy tay che miệng, cố gắng giấu đi nụ cười của mình nhưng Hứa Sí nhìn thoáng qua một cái thôi là biết hành động của cô có ý gì, anh yếu ớt phản kháng: “Đừng cười!”
Cô nhìn cụ thể câu trả lời của các câu hỏi lại càng thảm không nỡ nhìn.
Mặc dù Hứa Sí nhớ kỹ năng trả lời và khuôn mẫu của gia sư Ôn Du nhưng cách vận dụng ngôn từ của anh lại vô cùng kỳ cục, giống như một đứa trẻ muốn nghiêm túc trả lời các câu hỏi mà lại không biết diễn đạt ra sao.
Cô từng nói với Hứa Sí rằng câu hỏi phần đọc hiểu của Trung Quốc thường dựa vào từng ý để lấy điểm, chỉ cần trả lời đủ ý là có thể nhận được điểm tương ứng.
Lần này phần đọc hiểu khó hơn, rõ ràng cậu ấy hơi bực bội nên với câu hỏi “Hãy phân tích nội tâm của tác giả” thì cậu ấy đã viết ra tất cả những gì mà bản thân nghĩ, chẳng hạn như “hạnh phúc, thất vọng, tức giận.” Mỗi một loại cảm xúc đều được viết ra.
Điều kinh ngạc nhất chính là anh biết sử dụng biện pháp nghệ thuật tu từ và ghi những câu tương ứng với từng cảm xúc trong văn bản gốc, trông vừa nghiêm túc vừa hài hước, thậm chí Ôn Du còn có chút ngưỡng mộ anh.
“Đừng nản chí, cậu…” Cô suy nghĩ rất lâu vẫn không tìm ra điểm sáng của bài kiểm tra này vì vậy cô dừng một lát sau đó từ tốn nói: “Ít nhất thì cậu cũng trả lời đầy đủ các câu hỏi.”
Hứa Sí dùng tay che kín mặt không dám nhìn cô.
Cuối cùng cũng đến phần viết.
Văn phong của người viết góp phần phản ánh cảm xúc và suy nghĩ bên trong con người của người viết.
Ôn Du mong đợi chủ đề này nhất, cô nóng lòng muốn xem Hứa Sí sẽ viết những gì.
Kết quả là cô hơi sửng sốt khi nhìn thấy câu đầu tiên.
“Ốc- Zkisod từng nói rằng ngọn núi khó leo nhất trên thế giới này là cái bóng quá khứ của chính chúng ta.”
Cô ngước mắt lên nhìn anh, tò mò hỏi: “Ốc- Zkisod* là ai? Tớ chưa bao giờ nghe nói về người này…”
(*)Ốc- Zkisod là một từ ngữ thông dụng trên internet, đôi khi viết văn hay một bài báo, thơ lại viết được một câu triết lý.
Một cao thủ bị cư dân mạng chế nhằm mục đích thuyết phục lời nói nổi tiếng của mình.
Nó thực sự là một từ đồng âm của câu “Tôi đã tự nói điều đó”.( trích Baidu)
Chưa kịp dứt lời, Ôn Du đã nhận ra có điều gì đó không thích hợp, cô ngơ ngác đem lời muốn nói nuốt trở lại.
Ốc Zkisod, không phải ý chỉ… là do chính mình nói sao?
Hứa Sí cười tự đắc: “Người này cùng câu nói này đều là bịa ra, có phải tớ rất lợi hại hay không?”
Cô cảm thấy rất đau đầu, tiếp tục xem tiếp.
Hứa Sí có vẻ thích sử dụng những câu nói nổi tiếng để tăng số chữ viết nhưng đồng thời anh lại không nhớ được nhiều tác giả và trích dẫn phức tạp nên bắt đầu bịa ra và ghép nối một cách vô căn cứ.
Ông Lỗ Tấn chưa bao giờ nói “Hành trình của chúng ta là một biển sao trời mênh ௱ôЛƓ”, còn nữa làm sao một người xưa như Khổng Tử chỉ biết nói tiếng Hán cổ lại có thể nói rằng: “Hãy nhìn lên bầu trời đầy sao và làm đến nơi đến chốn”.
Cho dù có viết ra mấy cái vô căn cứ đi chăng nữa thì cũng đều phải có giới hạn chứ!
Ôn Du thầm ngưỡng mộ trí tưởng tượng phong phú và óc sáng tạo của Hứa Sí khi đọc bài kiểm tra của anh.
Bố cục trình bày đa phần là sử dụng những câu nói nổi tiếng tự chế chiếm đến 40% bài làm, còn 40% từ láy và 20% là của… Là đề bài của văn bản gốc trích sang sao?? Rõ ràng là ăn gian để tăng số chữ.
Quá đỉnh rồi, đây là thế giới của học tra đó hả.
Cô cười như không cười liếc nhìn Hứa Sí nhưng đối phương sau khi thấy cô nói xong thì đã lập tức đứng dậy đi tới ngồi xuống bên cạnh Ôn Du, cây 乃út nước trong tay biến thành một đường vòng cung: “Đã đến lúc bắt đầu rồi, cô Tiểu Ôn.”
Ôn Du bị cái biệt danh này chọc cho cười.
Cô ho nhẹ một tiếng, ngẩng mặt lên giả vờ nghiêm túc bắt đầu giảng giải cho từng câu sai theo đáp án của bài kiểm tra cuối kỳ được phân bổ đồng đều trong lớp.
Cô hạ giọng, giọng nói nhẹ nhàng văng vẳng bên tai.
Bởi vì Hứa Sí cúi đầu nhìn xuống nên hai người ở khoảng cách cực kỳ gần, anh thậm chí có thể cảm giác được sợi tóc của Ôn Du quẹt qua sườn má của mình, có chút ngứa.
Ôn Du logic rất rõ ràng, không chỉ có thể thẳng thắn chỉ ra khuyết điểm của Hứa Sí mà còn có thể tóm tắt cái bẫy mà người ra đề tạo ra và phương pháp giải quyết vấn đề trong khoảng thời gian ngắn.
Lâu lâu cô lại pha trò cười, Hứa Sí cũng bị mê hoặc.
Không biết từ lúc nào, ánh mắt của anh luôn rơi vào khuôn mặt trắng nõn và ngón tay mảnh khảnh của cô gái bên cạnh.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của hai người, nhân viên phục vụ của tiệm bánh ngọt không nỡ làm phiền đành đặt chiếc bánh nhỏ lên bàn rồi lập tức rời đi.
Vốn dĩ anh ấy cho rằng hai người chỉ là một cặp tình nhân bình thường – ngoại trừ giá trị nhan sắc của họ cao như diễn viên phim thần tượng.
Không ngờ, chàng trai kia ngoan ngoãn lấy ra một tờ giấy kiểm tra, rồi… Không có những lời ngọt ngào hay tán tỉnh trong tưởng tượng mà bọn họ bắt đầu nghiêm túc học tập?
Không được, hôm nay anh ấy về nhất định phải thúc giục em gái chăm chỉ học hành.
Những người có thể trông cậy vào nhan sắc để kiếm cơm mà còn chuyên tâm học hành thì có lý do gì mà bọn họ không chăm chỉ.Đúng là mưa úng thì úng ૮ɦếƭ, hạn thì hạn khô.*
(*) Ý là nếu nắng gắt quá thì ૮ɦếƭ khô còn nếu mưa to quá thì ૮ɦếƭ đuối.
Phép ẩn dụ của việc nào cũng có hai thái cực.
“Mặc dù tớ đã nói với cậu là bố cục phải làm đủ số chữ theo quy định nhưng cũng không thể viết nguyên văn phần câu hỏi đọc hiểu vào được.
Giáo viên không phải là những kẻ ngốc, những câu nói nổi tiếng do cậu bịa ra giáo viên nhìn một cái là biết ngay.
Điều này sẽ chỉ khiến ấn tượng của họ về cậu giảm đi đáng kể và điểm số đương nhiên sẽ không cao.
“Ôn Du bất lực thở dài.
Tương lai cô sẽ không bao giờ làm giáo viên, một Hứa Sí cũng đủ khiến cô đau đầu lắm rồi nếu có thêm một lớp toàn học sinh đầu gấu nữa thì chắc chắn cô sẽ phải ૮ɦếƭ vì làm việc quá sức.
Hứa Sí thực sự không thích viết văn, trong lớp học ngữ văn, ngoài việc ngủ thì hắn ngồi nghịch điện thoại di động, chỉ có thể nghe Ôn Du giảng lại.
Lúc này thấy cô có vẻ bất lực quá, liền nhanh chóng đem món tráng miệng và nước trái cây được mang lên lúc nào không rõ cho cô.
Ôn Du gọi bánh pudding phô mai đông lạnh vị matcha, còn Hứa Sí là bánh sữa muối biển.
Khi đọc nguyên tác, cô rất khó liên tưởng đến nam chính lạnh lùng kiêu ngạo với những thứ như món tráng miệng này.
Vì vậy, cô vô thức chuyển ánh mắt của mình, lặng lẽ nhìn hắn ăn bánh kem.
Lâu rồi cô không nghiêm túc nhìn Hứa Sí, thứ đập vào mắt cô là dáng vẻ sắc sảo với sống mũi cao, đôi môi mỏng, mắt phượng hơi nhướn lên, cả người hắn mang khí chất sắc bén.
Đây là một gương mặt có vẻ hung tàn, lúc này hắn đang cụp mắt mở miệng, đưa vào miệng một thìa bánh ngọt mềm mại trắng như tuyết.
Trông như một con sư tử đang ăn cỏ, vậy mà lại có chút đáng yêu.Hứa Sí nhạy cảm nhận ra ánh mắt của cô, hắn dừng lại một chút.
Hắn cho rằng Ôn Du nhìn mình là vì thích miếng bánh này, liền dùng thìa múc một miếng khác đưa lên miệng cô.Cô sững sờ một lúc như đang suy nghĩ điều gì, nhìn đôi mắt đen láy trầm tĩnh và thuần túy của người trước mặt, cô há miệng ăn miếng bánh ngọt, vị ngọt ngào và béo ngậy của bánh lập tức hòa tan trong miệng.
Mãi cho đến khi Ôn Du ăn xong rồi Hứa Sí mới nhận ra mình đã từng dùng chiếc thìa này để ăn rồi.
Hô hấp theo bản năng ngừng lại, một luồng nhiệt yếu ớt ùa tới trong lòng, hắn ngây ngốc nghĩ, đây có phải là… hôn gián tiếp không?
Mặc dù Ôn Du cũng có chút ngại ngùng sau khi nhận ra hai người dùng chung thìa, nhưng nhìn thấy tai của Hứa Sí đỏ bừng lên, liền nảy sinh ý muốn trêu chọc hắn để lấn át sự ngượng ngùng của mình, cô không nhịn được cười trêu chọc hắn: “Cậu đỏ mặt à? “
Hứa Sí bướng bỉnh quay đầu đi chỗ khác: “Không có.”
Trước đây cô chưa bao giờ nhận ra mặt đáng yêu như vậy của hắn, cô dựa vào cửa sổ nói tiếp: “Không có gì đâu, đừng ngại nha.”
Tại sao Trần Trì lại gọi hắn đến đây? Ôn Du híp mắt, khóe miệng nhếch lên một vòng cung tinh quái, bắt chước giọng điệu của hắn, khẽ gọi: “Sí Sí.”
Hai chữ này cô nhẹ nhàng nói ra, giống như một cơn gió thoảng qua bên tai hắn.
Ngay khi Ôn Du nói xong, cô thoáng thấy một bóng người đang tiến lại gần.
Hứa Sí đột ngột kề sát người cô, tay trái của cô va vào mặt kính phát ra một tiếng “Đông”.
Cô dựa vào cửa sổ.
Cho nên vào lúc này, cô không còn chỗ nào để trốn, chỉ có thể ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn hắn.Đây là … tư thế kabedon trong truyền thuyết đó hả?
Đôi mắt Hứa Sí vốn dĩ đã bị bao phủ bởi một tầng u ám, đôi mắt âm trầm khiến Ôn Du nhớ đến bầu trời đêm yên tĩnh và tối tăm, như có ma lực khiến người ta sa vào.
Ánh mắt hắn trầm tĩnh lạnh lùng, nhưng cả người toả ra một luồng khí dịu dàng, hắn đè lên người cô, che chắn tất cả mọi thứ xung quanh.
Bởi vì là ngày đầu năm nên khách trong tiệm bánh ngọt khá thưa thớt, chỉ có hai người ngồi ở góc khuất này.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, cô thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp và nặng nhọc của Hứa Sí cùng nhịp tim đập thình thịch của chính mình.
Ôn Du vô thức nín thở, mặt đỏ bừng nhìn lên hàng lông mi của hắn, quả táo Adam của hắn cuộn lên lăn xuống.
Khoảnh khắc mắt hắn giao với mắt cô, Hứa Sĩ khẽ cười, đôi mắt cong thành một đường vòng cung tuyệt đẹp, như rơi vào một bầu trời đầy sao đầy trong trẻo và sáng ngời.
Giọng hắn ngọt ngào như kem, có một chút giễu cợt và một chút lo lắng: “Cậu cũng đỏ mặt rồi, chúng ta huề nhau.”Lưu manh.Ôn Du không ngờ hắn sẽ làm thế này, cô vừa xấu hổ vừa tức giận, suy nghĩ một hồi mới tức giận nói: “Cậu về nhà viết lại ba bài văn rồi gửi cho tớ trên WeChat.”
Cô ấy thật là uy nghiêm.Hứa Sĩ rũ mắt xuống, cười: “Ừ.”
Nói xong, hắn đứng dậy quay về ngồi lại vị trí ban đầu, quay lưng về phía Ôn Du, lục trong túi ra bài kiểm tra của những môn khác.
Động tác của hắn rất chậm, nếu lúc này Ôn Du đi tới gần hắn.
Cô nhất định sẽ bị vẻ mặt đỏ ửng của Hứa Sí làm cho kinh ngạc.Thực ra thì, Hứa Sí còn lo lắng hơn cô.
Nghĩ đến hành động vừa rồi của mình, cổ họng hắn vô cùng khô khốc, cơ thể giống như bị lửa đốt, chỉ có thể yên lặng chờ mặt mình bớt đỏ.
Sau đó, làm như không có chuyện gì, xoay người lại, mỉm cười nói với cô:”Tiếp theo là bài kiểm tra môn địa lý.”.