Vừa dứt lời, mọi người đều cười tỏ ý đã hiểu.
Sầm Dương nhận lấy bộ bài Poker từ ông chủ rồi vừa xào bài vừa giải thích quy tắc trò chơi: “Bây giờ tôi sẽ lấy mấy tấm từ lá số 2 đến lá Q và thêm một lá khác làm lá át chủ bài, sau đó từng người sẽ rút một lá từ trong mười hai lá này, nhất định không được để người khác biết con số bạn đang nắm giữ là gì.
Ai rút được tấm át chủ bài có thể tùy ý trừng phạt bất kỳ con số nào, nghe hiểu hết chứ?”
Hạ Tiểu Hàn gât đầu: “Cũng không khác trò quốc vương là mấy.”
Vòng đầu tiên rất nhanh đã bắt đầu, lợi dụng khoảng cách lúc chia bài, cẩu độc thân nhiều năm Sầm Dương dùng tốc độ kinh hồn của mình tạo luôn một cái group chat, các thành viên bao gồm tất cả học sinh lớp mười trừ mỗi Hứa Sí.
“Toàn lực hỗ trợ anh Sí với chị dâu, hiểu chưa?”
Rất nhanh sau đó là một tràng “Đã hiểu.” cực kỳ ngay ngắn.
Nhất thời, mọi người trong sân bỗng nhiên ai nấy đều trên mặt viết rõ hai chữ ‘chơi xấu’ ngồi liếc nhìn nhau, không biết có khi còn tưởng bọn họ là gián điệp đang ngầm trao đổi thông tin với nhau vậy.
Lượt đầu tiên, người rút được lá vua là một bạn nam ăn mặc theo phong cách hip-hop.
Vì đây là trò chơi mang tính xác suất rất cao, dù cho bọn họ đều quyết tác hợp cho Hứa Sí với Ôn Du, thì phần trăm trúng cũng không cao.
Đó cũng là nguyên nhân mà Sầm Dương lén lập nên cái group chat này, chỉ cần mọi người đồng lòng nêu ra con số của mình thì xác suất trúng lập tức tăng lên 2/3 ngay, còn 1/3 kia là do xui rủi trúng Hạ Tiểu Hàn.
Nhưng mà không sao, dù gì cơ hội cũng cao hơn, sai lầm một hai lần cũng không vấn đề gì lớn.
Bạn nam đó hiên ngang lẫm liệt ngồi thẳng lưng, giờ phút này cậu chính là niềm hy vọng của toàn dân làng, không ai khác chính là vị thần tình yêu chí cao vô thượng, lập công hay không cũng cần được ghi danh.
Cậu ngồi nhìn mọi người một lượt sau đó cúi đầu liếc nhìn di động, rồi làm ra vẻ người giới thiệu chương trình, nghiêm túc nói: “Tôi chọn số 3.”
Mọi người sắp không kìm nén được nụ cười tràn lan trên mặt mình, không ngờ rằng sau khi kiểm tra con số của mình xong, Hứa Sí và Ôn Du đồng thời ngẩng đầu vô tình nhìn nhau, trông như chẳng có chuyện gì xảy ra cả, nhưng người ngồi kế bên Ôn Du lại vang lên một giọng nữ cực kỳ trong trẻo: “Là tôi nha!”
Nụ cười toàn thôn chợt như bị đông cứng lại, group chat lúc này bùng nổ oán than, long trời lở đất.
“Xác suất hơn 80% nhưng vẫn không trúng được, cậu đúng là nhọ quá đi!”
“Này cậu nhóc xui xẻo, nếu mà cứ theo cái đà này, chỉ sợ sắp tới cậu sẽ xảy ra tai họa đẫm máu đấy nhất định phải chú ý an toàn đó nha.”
“Miễn giải thích, nộp phạt đi!”
Hạ Tiểu Hàn không chút do dự lựa chọn đại mạo hiểm, bởi vì cô và bạn nam kia đều không quen biết nhau nên mọi người cũng không tiện đưa ra thử thách gì quá mức được.
Cuối cùng thử thách dành cho cô chỉ là bảo cô ra đại sảnh tìm một bạn nam cùng tuổi rồi xin add WeChat, dù trò mạo hiểm này không quá mới lạ nhưng nó vẫn khiến cả đại sảnh xôn xao.
Hạ Tiểu Hàn xin số xong lúc trở về trong lòng vừa run sợ vừa cảm thấy may mắn, cô nhỏ giọng nói với Ôn Du: “Hên hôm nay Lục Ninh không tới, nếu con mọt sách đó mà thấy tớ đi xin số WeChat người khác, nhất định chạy tới bụp cho tớ một trận mất… vậy mới nói, cái tên đó cứng nhắc như thế nên đến giờ vẫn chưa có bạn gái đấy.”
Sau đó trò chơi vẫn tiếp tục, lần này người bốc được lá Vua không ai khác là Hạ Tiểu Hàn, cô không hề kiêng kỵ gì ngay lập tức la lớn: “Số 10!”
Nguyên căn phòng như rơi vào bầu không khí trầm mặc ngắn ngủi, sau đó không nhanh không chậm mọi người nhìn thấy Hứa Sí lật lá bài của mình lên, nói: “Đại mạo hiểm.”
Ô mai gót, cái này nên gọi là gì cho đúng đây? Vận khí, chính là vận khí mà.
Sầm Dương lập tức lẩm bẩm: “Đã từng nghe qua câu ‘kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc’ chưa, ấy thế mà tận hôm nay mới được thỉnh giáo.”
Hạ Tiểu Hàn cười đắc ý, cô còn cố tình liếc mắt nhìn Ôn Du một cái sau đó trước toàn thể quần chúng ăn dưa đang rầu thúi ruột nói: “Thách cậu ngay tại đây gọi điện cho người con gái cậu thích đi.”
Lời vừa phán, Sầm Dương nhịn không được muốn tung hoa vỗ tay cho cô.
Quan trọng là làm như vậy có thể giúp hai người bọn họ biết được tấm lòng đối phương, hơn nữa nó cũng không quá lộ liễu làm kinh động đến tình cảm chớm nở của bọn họ.
Tưởng tượng cái cảnh chuông điện thoại Ôn Du vang lên rồi sau đó là bộ dáng không ngờ tới của cô.
Sầm Dương cười đến không khép được miệng.
Thế nhưng ngàn vạn lần không ai ngờ tới, Hứa Sí sau khi sửng sốt một lúc rồi nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Tôi không có số điện thoại của cô ấy.”
Hạ Tiểu Hàn, Sầm Dương: Đệch.
Anh nói điều này hoàn toàn thật, trong trường anh lẫn Ôn Du đều chỉ gặp lướt qua nhau, căn bản là không có cơ hội trao đổi số điện thoại.
Chưa kể Nhất Trung trước nay đều quản học sinh về vấn đề dùng điện thoại cực kỳ nghiêm khắc vậy nên khả năng cao là cô sẽ không lấy dùng nữa là.
Hứa Sí cười tự giễu, anh cố tình không nhìn người bên cạnh Ôn Du, lập tức nâng một ly bia cạn sạch: “Tôi uống.”
Cái luật nếu không muốn hoàn thành thử thách hay nó quá khó để thực hiện thì hình phạt chính là phải uống rượu, dù không nói ra nhưng ai cũng đều tự ngầm hiểu cả.
Thấy cơ hội tốt ngàn vàng bị trôi theo cơn gió ngay trước mắt, mọi người đều cảm thấy nhiệm vụ tác hợp này thật khó ăn.
Sau khi bàn bạc xong xuôi trong group chat, ai nấy đều nhất trí cho rằng nếu muốn thắng, nhanh chóng hạ bệ kẻ địch thì chỉ còn nước duy nhất, tốc chiến tốc thắng.
Nhưng mà vòng tiếp theo lại không như ý muốn lắm, đột nhiên nghe thấy Hứa Sí gõ khớp tay xuống mặt bàn, anh cười lãnh đạm như thể đã thấu hết mọi chuyện còn không quên trêu chọc mọi người: “Group chat chín người chắc vui lắm nhỉ?”
Anh căn bản là người thông minh, chỉ cần liếc mắt cũng nhìn ra ý đồ khác của bọn họ.
Sầm Dương theo thói quen tiếp lời anh, theo phản xạ có điều kiện đáp: “Tất nhiên!”
Lời vừa dứt chàng ta mới phản ứng được trước mắt mình là tình huống cấp bách như nào liền nở nụ cười mỉa mai bản thân rồi cất điện thoại lại vào túi áo.
Còn không quên làm bộ như không có chuyện gì rút cánh tay vừa nãy ra chạm chạm hai bên người mình: “Ây da, đúng là không nên vừa chơi vừa lướt mạng nha, như vậy không lịch sự chút nào.
Lên lên lên.”
Hiển nhiên cậu hoàn toàn quên rằng người khởi xướng không ai khác chính là bản thân mình.
Thế là cả đám hậm hực cất điện thoại đi, thôi thì phó mặc cho số phận vậy, muốn tới đâu thì tới.
Đáng tiếc, dù có chơi giỏi thế nào nhưng lại bị nữ thần may mắn ghét bỏ thì cũng chẳng được tích sự gì, ngược lại còn khiến nhau phải đào hết bí mật này tới bí mật khác.
Ôn Du ngồi đó nghe bọn họ nói mà mắt chữ A mồm chữ O, cô chưa bao giờ ngờ tới hóa ra cuộc sống của học sinh cấp ba lại có thể muôn màu muôn vẻ như thế, nào là “Một lần bắt cá năm tay trong vòng ba tháng nhưng không bị phát hiện.”, hay “Nhớ là uống rượu say bí tỉ trong bán bar thì sáng hôm sau bảnh mắt lại thấy mình nằm ngoài thùng rác.” đều là những câu chuyện cô chưa từng được nghe qua.
Nhưng những người khác lại có vẻ không ngạc nhiên mấy, nghe xong cùng lắm là ngồi cười ha ha rồi cảm thán “Ôi trời” mà thôi.
Hứa Sí thấy bộ dáng ngốc nghếch của cô liền không nhanh không chậm ngồi tựa lưng vào ghế, vừa cười vừa giải thích: “Bọn họ ngày thường cũng như thế, chê cười rồi.”
Không biết nên nói vận khí hôm nay tốt hay không tốt nữa, dường như tất cả mọi người đều nói ra bí mật hoặc thực hiện thử thách một lần, duy chỉ có Ôn Du một lần cũng không dính.
Sau đó, mọi người vẫn quyết tâm chơi thêm vài lần nữa, mãi đến khi cuộc chơi sắp tàn cô mới bị Sầm Dương chó ngáp phải ruồi gọi trúng.
Ôn Du chọn nói lời thật lòng, cậu ta còn cho rằng chắc hôm nay nửa cơ hội cạy miệng cô còn không có, ấy mà ai ngờ lại mèo mù ᴆụng phải chuột ૮ɦếƭ nhất thời đầu óc hưng phấn, cũng quên luôn vấn đề đã bàn từ trước.
Sầm Dương không nói lời nào làm mọi người bên cạnh lo sốt vó đành dứt khoát trực tiếp hỏi cô: “Chị gái nói về tình yêu đi? Hiện tại có đang thích ai không? Tên của người đó là gì?”
Cái cảnh tượng đó, thật không khác gì sói đói vồ mồi, đến nỗi Sầm Dương nhìn thôi cũng thấy không được liền vội vàng ho nhẹ một tiếng ý bảo mọi người hãy bình tĩnh chút: “Mẫu bạn trai lý tưởng của cậu là gì?”
Đây đích xác chính là câu hỏi bình thường nhất trong đám câu hỏi bình thường, bởi vì trước đây khi còn học cấp hai đám chị em của cô cũng thường xuyên hỏi cô như vậy, tương lai cô muốn ở bên người như thế nào.
“Thích” luôn là chữ cực kỳ nhạy cảm đối với những cô gái thiếu nữ ngây thơ trong sáng, bởi nó luôn là một thứ cảm giác khó xác định, khó nắm bắt nhất.
Đối với họ, cảm xúc này thường khiến họ trở nên ngại ngùng thậm chí vài người còn bài xích nữa, nhưng cuối cùng thì nội tâm vẫn không ngừng dao động.
Nếu là trước đây, Ôn Du nhất định sẽ nói mấy từ như là “dịu dàng ấm áp, chu đáo cẩn thận, tài hoa hơn người”, đều là mấy từ miêu tả hoa mỹ nhưng bây giờ cô lại cảm thấy nó không còn phù hợp với mình nữa.
Cô im lặng một chút rồi hơi hoang mang cười cười xin lỗi: “Thật lòng tôi cũng rõ lắm… kiểu có lẽ là khi gặp đúng người tự nhiên sẽ thích người đó mà thôi, khi mà những định kiến ban đầu của mình về người đó không còn nữa.
Hoặc nếu buộc phải nói rõ thì chính là, tớ hy vọng bản thân yêu người đó không phải vì người đó đặc biệt gì mà là vì yêu con người thật bên trong người đó.”
Câu trả lời này dù có hơi lạc đề chút nhưng từng chữ từng chữ đều là lời nói thật lòng của Ôn Du.
Càng nói cô càng cảm thấy hơi ngại vì vậy giọng nói cũng càng nhỏ dần hơn mà như vậy lại gây nên một trận ồn ào: “Không có bất kỳ yêu cầu bắt buộc nào luôn? Ví dụ như phải đẹp như Ngô Ngạn Tổ, chỉ số thông minh phải hơn 250, vung tiền như nước các thứ…”
Ngay lập tức liền có người đứng lên nói: “Không được, không được nha, câu trả lời này không được bồi thẩm đoàn nhất trí công nhận, đề nghị nhân chứng nói lại lần nữa, nếu không buộc phải xử phạt một ly rượu.”
Bạn nữ ngồi cạnh cửa ra vào lập tức thể hiện bất bình thay cho mọi cô gái đang ở đây, không chút che dấu ánh mắt khinh thường của mình, nói: “Các người căn bản đều là đám nam nhân ngu ngốc không hiểu nổi lòng nữ nhi, lời cậu ấy vừa nói cực kỳ cảm động luôn nha.
Nhưng mà tôi có chút thắc mắc, nếu cậu đã có suy nghĩ như vậy, phải chăng bản thân đã gặp người “vì yêu con người thật bên trong” rồi à?”
Không hổ là cô gái đã đem năm người bạn trai cùng lúc đùa giỡn trong lòng bàn tay, người được mệnh danh là “Kinh thánh Tình Yêu” sống.
Mọi người nghe vậy đều quay sang nhìn Ôn Du.
“Tôi……”
Cũng không rõ vì sao, lời chưa kịp nói ra đã nhanh chóng bị dòng suy nghĩ hỗn loạn trong đầu làm nghẹn lại.
Khi vừa nghe tới vấn đề này đầu Ôn Du đột nhiên không tự chủ được mà hiện lên gương mặt Hứa Sí.
Trái tim cô như lệch hẳn một nhịp.
Từ trước đến nay, Ôn Du vẫn luôn xem Hứa Sí như người bạn giúp đỡ trong học tập mà thôi, căn bản chưa từng bận tâm đến nội dung cốt truyện nguyên bản thế nào.
Nhưng tính đến hiện tại, dường như mọi thứ không còn như trước nữa rồi, vậy nên khả năng cao sau này bọn họ sẽ không còn là hai kẻ đối địch nhau nữa.
Vậy… anh rốt cuộc đang đứng ở vị trí nào trong lòng cô?
“Tôi cũng không rõ lắm.” Ôn Du ngại ngùng mỉm cười, “Hay là tôi uống rượu phạt nhé.”
Cô vừa dứt lời, còn chưa kịp chạm ngón tay vào ly rượu pha lê trước mặt thì nó đã nhanh chóng bị ai đó cầm đi – Hứa Sí không nói không rằng một hơi cạn sạch.
Không rõ có phải do tối nay anh đã uống quá nhiều rượu hay không, mặt anh lúc này có chút hồng mà giọng nói cũng vừa trầm vừa khàn rất dễ chịu: “Cậu ít uống rượu thôi.”
Ngay lập tức cả căn phòng liền tràng ra vô vàn ý cười tỏ vẻ “mình hiểu”, Sầm Dương hớp ngụm sữa Vượng Tự rồi lặng lẽ lấy di động ra nhắn vào group: “Lần này không lỗ lắm.”
“Mặt anh Sí đang đỏ có đúng không vậy? Ai gan to thì chụp lén một tấm đi, sau này tụi mình còn đem nó làm thành emoji tình yêu nữa!”
“Đã cap màn hình, khi nào group này tan rã tôi sẽ gửi nó cho anh Sí, không cần cảm tạ đâu.”
“Mấy người đừng có vui mừng quá sớm coi, hai người bọn họ mà kết hôn bọn mình còn phải đi phong bì nữa đó.”
“Tên Sầm Dương kia sao lại uống sữa bò Vượng Tự đấy? Vượng tử vượng tử, nhiều tử thế không may chút nào nha.”
Thế là lượt chơi kết quả không mấy rõ ràng này cứ vậy qua được thông qua một cách qua loa, đa phần mọi người đều uống không ít rượu thành ra lúc rời khỏi quán ai nấy cũng đều trong trạng thái ngà ngà say cả.
Cô gái ngàn ly không say Hạ Tiểu Hàn đúng là tỉnh táo hơn những người kia một chút thật, vừa tạm biệt Ôn Du liền nhanh chóng đón xe về luôn.
Mà nơi này cách nhà họ Ôn không xa lắm, vả lại trong người Ôn Du không mang theo tiền nên quyết định cuốc bộ về một mình về nhà.
Lúc này cũng gần 9 giờ tối mà vị trí quán nướng cũng không phải nằm nơi sầm uất lắm thế nên trên đường đi rất hiếm khi thấy người qua lại, chỉ có đôi lúc lại xuất hiện vài ánh đèn đường rọi lại từ xa.
Đi một lúc liền có cơn gió thổi qua làm nhánh cây đung đưa cọ vào nhau phát ra vài tiếng xào xạc nhè nhẹ, không khí ẩm ướt sương mù tràn ngập trong đêm tối.
Đi chưa được bao xa, cô nhìn thấy một bóng người cao lớn phản chiếu từ ánh đèn đường phía sau nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua một cái Ôn Du đã nhận ra thân ảnh quen thuộc đó không ai khác chính là Hứa Sí.
Anh cúi đầu, đôi mắt rũ xuống như ánh trăng mờ ảo, thật không khác gì như đang đổ một gáo đá lạnh vào người khác.
Bởi vì lúc này Ôn Du không mang theo mắt kính nên càng không nhìn rõ vẻ mặt anh thế nào, mãi đến khi anh tiến tới gần mình hơn cô mới nhìn rõ được hốc mắt ửng đỏ nhưng vẫn đang nhíu rất chặt của ai kia.
Cô ngập ngừng một chút nhưng vẫn nhỏ giọng hỏi: “Cậu sao thế?”
Hứa Sí chỉ hé môi không nói lời nào rồi nửa vững nửa không đứng dựa vào cây cột đèn điện bên đường, đôi mắt đen huyền vô cùng u ám như hồ sâu không ánh sáng nhìn chăm chú cô gái trước mặt mình.
Ôn Du ngửi thấy mùi rượu trên người anh cộng thêm khí trời lạnh lẽo về đêm trộn lẫn, giờ chỉ còn nghe thấy chút hơi thở không rõ ràng.
Cô thở dài rồi dùng giọng chắc nịch nói: “Cậu say rồi.”
Hứa Sí nghiêng đầu nhướng mày, ánh mắt đột nhiên trở nên sáng hơn nhưng giọng nói vẫn là kiểu lười biếng như cũ: “Số điện thoại di động.”
Cô không kịp phản ứng lại: “Cái gì cơ?”
Hứa Sí đành cao giọng hơn hệt như đứa trẻ đòi món đồ chơi ưa thích của mình vậy: “Cho tôi số điện thoại của em.”
Một lời vừa ngắn gọn vừa súc tích nhưng trong đó có chút như mệnh lệnh lại có chút như đang làm nũng vậy.
Ôn Du ngơ ngác không hiểu sao lại nhớ tới anh lúc nãy khi tham gia trò đại mạo hiểm kia.
Thách cậu gọi điện cho người con gái cậu thích ngay lập tức.
Dòng suy nghĩ này vừa tới, cô liền không tự chủ được mà lỗ tai đỏ lên, rồi tự nói với chính mình nhất định không được tự mình đa tình hẳn là Hứa Sí chỉ trùng hợp nhớ ra bọn họ vẫn chưa có số lẫn nhau mà thôi.
Thế là cô bình tĩnh lại đọc một dãy số cho anh, vừa dứt lời điện thoại trong túi liền rung lên mạnh mẽ sau đó là giọng nói có chút khàn đặc của chàng thiếu niên: “Vừa nãy mới gọi cho cậu, nhớ lưu số tớ lại đấy.”
Quả nhiên, anh chỉ là trao đổi số điện thoại mà thôi.
Ôn Du tự cười giễu trong lòng lại nghe thấy Hứa Sí trầm giọng nói: “Giờ cũng trễ rồi hay để tớ đưa cậu về nhà.”
“Cậu đến đi lại còn không vững nữa là, thôi tốt nhất vẫn là nên bắt xe về đi, tớ đi một mình không sao đâu.” Cô bất đắc dĩ cười từ chối nhưng vừa dứt lời lại thấy không đành lòng, vậy nên liền ngước mắt nhìn về phía anh cất lời: “Hay là để tớ đưa cậu về cho, bộ dáng bây giờ của cậu tớ cũng không yên tâm lắm.”
Anh buột miệng trả lời cô: “Tớ không muốn về.”
Ban đêm trời cực kỳ lạnh, Ôn Du hít một hơi thật sâu lại nghe Hứa Sí tiếp tục rầu rĩ: “Đêm nay nữ nhân kia sẽ ở nhà tớ.”
Gia cảnh nhà Hứa Sí phải nói trong trường như bí mật được công khai vậy, “nữ nhân kia” mà cậu nhắc đến ắt hẳn là người khiến cha anh lệch khỏi quỹ đạo vốn có, người mà gián tiếp khiến mẹ anh tự sát.
Có thể nói Hứa Sí hận bọn họ đến thấu xương thấu tủy, ngay cả bộ dáng ăn chơi lêu lổng như giờ cũng vì để chống đối lại với người cha kia mà thôi.
Ôn Du nhíu mày, nghiêm túc hỏi anh: “Vậy đêm nay cậu tính ra khách sạn à?”
Anh đắc ý mỉm cười, đôi mắt lóe sáng nói: “Tớ không mang theo chứng minh thư.”
Cô giờ đây mới hiểu ngụ ý của tên nhóc này.
“Bây giờ người nhà tớ đều ra ngoài cả rồi, cậu có thể đến nhà tớ ở một đêm cũng được.” Quả nhiên Hứa Sí vừa nghe những lời này hai mắt đang phát sáng lại còn phát sáng hơn nữa, Ôn Du nhận thấy anh có vẻ cũng không tính từ chối vậy nên càng cố gắng nghiêm giọng nói: “Nhưng nói trước, cậu chỉ có thể ngủ ở phòng cho khách, vả lại đêm rồi không được vì say mà phát điên hay làm gì đó ồn ào ảnh hưởng hàng xóm đâu đấy.”
Hứa Sí nhấp môi cố gắng kìm nén ý cười, đành liều mạng gật đầu liên tục.
Sau đó cô nhanh chóng dẫn đường, vừa đi vừa thỉnh thoảng xoay đầu lén nhìn anh.
Hứa Sí lúc này vì đang có men say trong người nên đi đứng không vững lắm, cứ lảo đảo lắc lư đi bên cạnh cô, trên má một màu hồng lan tận tới mang tai làm Ôn Du vô cớ nhớ tới nắng chiều hoàng hôn; cũng bởi vì đang say mà hai tròng mắt anh có phần trông ảm đạm cộng thêm ánh đèn đường chiếu rọi xuống làm phản lại ánh sáng hơi mờ nhạt, tổng thể trông vừa ngoan hiền vô hại vừa rất an phận.
“Cậu viết văn rất ổn, đánh đàn dương cầm nghe cũng hay, ực… ca hát thì rất tuyệt.” Hứa Sí vừa đi vừa hưởng thụ cảm giác này, đến ngay cả tư duy anh cũng như cuộn sóng mãnh liệt ngoài khơi xa, vô định cứ nghĩ tới gì thì lại nói nấy: “Cậu không biết đâu, lúc cậu vừa xuất hiện, cả khan phòng đều bùng nổ, tớ ở dưới nhìn cậu, cứ ngỡ…”
Anh nói còn chưa hết lời đã đi đứng không vững lảo đảo đến nỗi suýt nữa té ngã may mà Ôn Du tay mắt nhanh nhẹn bắt kịp ống tay áo anh lại.
Cô lo Hứa Sí sẽ ngã ra đường nên quyết định nắm chặt cổ tay áo anh luôn.
Tiếc thay cũng không biết anh nghĩ tới cái gì mà đến cuối cùng cũng không nói hết ra được.
Hai người đi chậm rì cũng đến được nhà, Hứa Sí vì quá mệt trực tiếp ngã nhào xuống ghế sô pha, lúc này cồn trong người anh mới bắt đầu phát huy tác dụng của nó làm anh cả người đều nóng, đến hốc mắt cũng đỏ bừng cả lên, tơ máu nổi lên hệt như mạng nhện dày đặc vậy.
Ôn Du nghe nói sữa chua có thể giải rượu, vừa hay cô cũng chợt nhớ ra trong nhà vẫn còn vài hộp liền nhanh chóng lấy trong tủ lạnh ra một hộp tiếc là tìm mãi cũng không thấy ống hút đâu, cô giờ mới nhớ người chị Ôn Cẩn của mình vì phòng ngừa cô sẽ tranh đồ ăn với mình nên đã mang giấu đi hết rồi.
Ôn Du bị trò trẻ con này làm bật cười, dứt khoát xé mở hộp sữa rồi trực tiếp đưa cho Hứa Sí, anh thuận theo nhận lấy nó rồi ngửa đầu một hơi uống hết.
Cô đứng nhìn yết hầu trượt lên trượt xuống của anh nhịn không được mà nghĩ, người con trai hung dữ Hứa Sí trước mặt mình đây mà cũng có ngày chịu nghe lời ngồi uống sữa chua thế này ư, hai hình ảnh tương phản như vậy khiến cô cảm thấy cũng có chút đáng yêu.
Anh uống xong rồi nhẹ nhàng nói “Cảm ơn”.
Ôn Du không nói gì chỉ nhìn anh cười cười, bởi vì Hứa Sí uống rất nhanh mà lại không có dùng ống hút nên là ngay cả khóe môi trên dưới đều để lại vệt trắng bóng của sữa chua.
Mà anh còn cố tình bày ra vẻ mặt ngây thơ vô tội thế này, trái tim cô như vô hình bị lệch một nhịp.
Anh rất nhanh đã nhận ra rồi dùng tay vội vàng lau khóe miệng, Ôn Du thấy vậy nhịn cười rút tờ khăn giấy từ trên bàn trà tiện tay lau đi vết dơ còn sót lại trên cằm, giọng nói nhẹ nhàng: “Chỗ này vẫn còn nè.”
Cô cười nói nhìn vào đôi mắt u ám của Hứa Sí, từ trong đôi mắt anh phản chiếu lại hình ảnh chính mình cùng với ánh đèn chói lọi trong nhà, cả hai rất gần nhau.
Còn chưa kịp đợi cô phản ứng lại, cậu thiếu niên trước mặt duỗi tay cẩn thận kéo cô vào lòng иgự¢ mình.
Toàn thân anh run lên nhè nhẹ, cả người nóng như lửa đốt xua tan đi cái lạnh tĩnh mịch của màn đêm.
Tất cả như rơi vào trạng thái im lặng, Ôn Du vừa ngửi thấy mùi rượu thoắt ẩn thoắt hiện trên chóp mũi vừa nghe thấy tiếng tim Hứa Sí đập mạnh trong Ⱡồ₦g иgự¢.
Mỗi lần trái tim ấy đập là mỗi lần trong lòng cô như muôn vàn hoa nở rộ.
Cô cuối cùng cũng mơ mơ màng màng mà nghĩ, cái ôm này thật có mùi như vị sữa chua..