Thời tiết của Cửu Châu tương đối là hiền hoà. Sự khác biệt của bốn mùa không rõ ràng lắm.
Mặc dù phần lớn là trời mưa phùn rả rích không ngừng. Cửu Châu cũng không phải là không có sấm sét giữa trời đông tuyết phủ, chỉ là thời tiết như vậy vô cùng hiếm thấy. Nhưng mà mấy ngày gần đây, trên bầu trời khắp các nơi Cửu Châu đều mây đen nghìn nghịt, cảm giác oi bức không thở nổi. Ngẫu nhiên vài tiếng sấm giữa trời hạn chợt vang lên dữ dội khiến lòng người hoảng sợ. Đủ loại tin đồn lưu truyền đầy trời.
Một mình Quý Tử Hiên đứng ở phía trên lầu các đón gió. Hắn mặc áo choàng màu trắng viền thanh hoa bay phất phới trong gió. Hai tròng mắt mặc dù không ánh sáng lại bình tĩnh nhìn chằm chằm phương xa, không nhìn kỹ, làm sao có người biết mắt hắn đã mù từ sớm.
Cánh cửa chạm trổ hoa văn vang lên ba tiếng gõ cửa nhè nhẹ.
“Vào đi.”
Khuynh Nguyệt đẩy cửa mà vào, theo lễ nghi của Tầm Thường Cung đứng ở phía sau, cách Quý Tử Hiên hơn ba bước, nửa phần không nhiều nửa phần không ít, nàng cung kính hành lễ nói: “Cung chủ, mấy ngày gần đây hiện tượng thiên văn khác thường, khiến cho lòng người các giới hoảng sợ, chúng chư hầu liên danh gửi thư đến cầu cung chủ dẹp yên dị tượng, an định lòng người.”
Quý Tử Hiên nghe vậy, lắc đầu cười nói: “Thật đúng là xem ta như thần thánh sao? Dù cho ta có bản lĩnh bằng trời cũng không thể nào ngăn cản mưa gió của trời đất, làm rối loạn quy luật tự nhiên. Tạm thời gác lại đi.”
Nhưng Khuynh Nguyệt không có lui ra ngoài. Vành tai của Quý Tử Hiên giật giật: “Sao còn không đi?”
“Cung chủ xin thứ cho Khuynh Nguyệt lớn mật.” Khuynh Nguyệt quỳ một gối xuống trên mặt đất, cung hai tay vào nhau nói, “Ý của chúng chư hầu cũng không phải chủ yếu muốn cung chủ dẹp yên dị tượng này, mà là hy vọng cung chủ có thể đi ra nói mấy câu, trấn an lòng người, đợi dị tượng này qua đi. . . . . .”
“Lời nói chưa bao giờ có thể trấn an lòng người.” Quý Tử Hiên thản nhiên cắt ngang lời nói Khuynh Nguyệt, “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, cứ để cho bọn họ chính mắt xem đi.”
Khuynh Nguyệt ngẩng đầu: “Nghe ý này của cung chủ, tựa hồ đã muốn đã biết dị tượng này là đang xảy ra chuyện gì.”
“A.” Quý Tử Hiên vịn vào lan can, cong môi cười cười, “Rốt cuộc là như thế nào, ta sao mà biết được, chỉ là quả quyết đây không phải là chuyện lớn hủy thiên diệt địa.”
Khuynh Nguyệt thấy kỳ quái nhíu nhíu mày. Gần đây cung chủ làm việc khiến cho người ta nhìn không thấu. Nếu đã biết đây không phải chuyện lớn gì, như vậy đứng ra trấn an dân chúng vài câu, đợi dị tượng qua đi, dân chúng cảm thấy Quý cung chủ liệu sự như thần, chẳng phải là càng thêm tín nhiệm đối với Tầm Thường Cung sao?
Loại chuyện có thể thu phục lòng người này, vì sao cung chủ bỏ qua mà không làm đây?
Sau khi Khuynh Nguyệt lui ra ngoài, Quý Tử Hiên lại một mình đứng ở cửa sổ hồi lâu.
Nơi này chính là nơi cao nhất ở Tầm Thường Cung, bởi vì Tầm Thường Cung vốn là là một tòa cung điện trôi bềnh bồng ở giữa không trung, lầu các này lại xây dựng cao như thế, núi cao biển rộng xa xa đều thu vào trong tầm mắt. Lúc trước khi mắt còn chưa mù mỗi khi hắn có chuyện buồn bực trong lòng thì luôn đứng yên lặng ở nơi này, nhìn một mảnh trời đất rộng lớn, mặc cho quần áo tự do tung bay trong gió mạnh, trong lòng tự nhiên cũng liền rộng mở hơn.
Mà sau khi hắn mù, hắn đã không còn nhìn thấy cảnh sắc, sẽ đến nơi này đứng một mình nhưng mà chỉ là một thói quen.
Ngón tay hắn gõ vào lan can hai cái, không hiểu vì sao nói ra hai từ:
“Lôi kiếp.”
Trong đầu thoáng qua hình ảnh của Nhan Nhược Nhất và Thương Tiêu, ngược lại lại hiện ra giọng nói kiêu ngạo của một nữ tử.
Hắn nhẹ nhàng buông tiếng thở dài nói: “Rốt cuộc là ai . . . . . .”
Cùng lúc đó, ở quốc gia Thanh Khâu.
Tử Đàn một tay cầm một xâu mứt hồ lô, đang ăn đến dữ dội. Vũ La lại luôn đi vòng vòng trong phòng, miệng nói không ngừng: “Càn quấy càn quấy càn quấy . . . . . .”
Đứng đầu Thanh Khâu quốc, Cửu Diễm, tộc trưởng của Cửu Vĩ Hồng Hồ mặc một bộ y phục màu đỏ diễm lệ đến chói mắt dựa nghiêng trên ghế dài, vừa đếm số vòng Vũ La đi, vừa nhìn lướt qua Tử Đàn nói: “Tử Đàn, đây là xâu thứ mười mấy? Mặc dù ra khỏi U Đô, không có trưởng lão quản lý việc ngươi ăn kẹo, nhưng phóng túng chính mình như vậy. . . . . . Ta xem đến độ dạ dày cũng chua luôn.”
Tử Đàn nuốt xuống thức ăn trong miệng, nói: “Nay bị Toan Dữ Điểu đó vây ở bên trong Thanh Khâu này, chúng ta xông ra không được, người ta cũng tiến công vào không được, ta chẳng qua là ăn chút thức ăn vặt để tiêu khiển thôi. Dù sao ngươi cũng không thể nào bảo ta giống như Tiêu nhi liều mạng với yêu thú thượng cổ như vậy chứ. Huống chi, hắn liều mạng một thân đầy máu trở về, toàn bộ còn phải nhờ ta chữa trị cho hắn đó.”
Nghe xong lời nói không nhanh không chậm của Tử Đàn, Cửu Diễm cười khúc khích, Vũ La lại nổi giận: “Biểu ca lo lắng muốn xông ra như vậy, không phải là do thấy kiếp lôi ở chân trời càng tụ càng nhiều sao! Người sáng suốt vừa thấy liền biết, đó là lôi kiếp đánh Cửu Vĩ Bạch Hồ, kiếp mà Cửu Vĩ Bạch Hồ mới sinh phải chịu, vượt qua đương nhiên mọi chuyện bình yên, thế nhưng nếu qua không được thì đó là kết cục mẹ con đều ૮ɦếƭ!”
Tử Đàn gật đầu: “Cái này ta biết rất rõ.”
“Cho tới bây giờ ta còn chưa từng nghe nói qua là có Cửu Vĩ Bạch Hồ không có phụ thân ở bên cạnh che chở mà có thể bình yên vượt qua kiếp nạn.”
Tử Đàn tiếp tục gật đầu: “Ta cũng chưa từng nghe nói qua.”
Vũ La tức giận đến xốc cái bàn: “Vậy vì sao các ngươi còn có thể lạnh nhạt như vậy! Nhược Nhất là một con người bình thường, sao khi nàng ấy sinh con còn có sức lực nào đâu mà trợ giúp đứa nhỏ vượt qua kiếp nạn, hoàn toàn dựa vào yêu lực của ấu hồ[1] có thể chịu được bao nhiêu đạo sấm sét! Nếu như vậy mà hồn phi phách tán. . . . . . Lúc trước nếu nàng ấy cùng biểu ca đã làm chuyện đó, các ngươi như thế nào có thể dễ dàng thả nàng ấy đi như vậy đây! Thật sự là càn quấy, càn quấy!”
Tử Đàn ngẩng đầu nhìn Vũ La nói: “Ngươi như thế nào khẳng định đó là đứa con của Tiêu nhi và Nhược Nhất?”
Vũ La giật mình: “Trong gia tộc chỉ còn hai vị đại nhân các ngươi sớm đã trải qua năm sinh tử đó, nhưng chưa có con nối dõi. Mà nay đứa nhỏ kia không phải của ngươi, đương nhiên chính là của biểu ca. Bằng không còn có thể là của ai?”
Cửu Diễm cười nói: “Tiểu Vũ La quả thật nàng đã quên rồi sao, nhà Cửu Vĩ Bạch Hồ bọn họ vẫn còn có một người bị đuổi ra bên ngoài nha.”
Sắc mặt của Vũ La hơi hơi thay đổi: “Quý Tử Hiên? Thế nhưng hắn không phải vì tu hành sớm đã chặt đứt rễ tình của mình rồi sao? Rễ tình vừa đứt chính là trọn đời vô tình, hắn như thế nào có thể. . . . . .”
Cửu Diễm đứng dậy, bước chậm đến trước mặt Vũ La, đầu ngón tay lỗ mãng nâng cằm của Vũ La, hắn nhìn thẳng đôi mắt của Vũ La nói: “Tình và dục này, có khi là một chuyện, mà có khi thì không hề có quan hệ gì, Vũ La, nàng còn chưa hiểu.”
Vũ La nhíu mày, nói: “Mấy ngón tay của ngươi như vậy không hiểu muốn gì đây?”
Cửu Diễm thấp giọng cười yếu ớt, thu hồi tay, lững thững mà đi.
Tử Đàn nhai kẹo hồ lô mắt loé nhìn thấy hành động của hai người bọn họ, lúc sau đợi Cửu Diễm đi rồi, nàng đột nhiên nói: “Vũ La, nếu mới vừa rồi ngươi đột nhiên hôn hắn một cái, ta xem ngón tay kia của hắn là thực buông xuống cũng không được, siết chặt cũng không xong.”
“Cười cợt cái gì.” Vũ La nghiêm mặt nói, “Hiện nay Toan Dữ Điểu bị phong ấn đang tàn phá Thanh Khâu mới là vấn đề quan trọng, ta đi giúp biểu ca một tay.”
“Ít làm phiền cho biểu ca của ngươi đi.” Thần sắc của Tử Đàn cũng trầm xuống, nàng nói, “Ngươi cho là hắn không đi tìm Nhược Nhất sao? Mặc dù hắn buông tay có vẻ rất tự nhiên, nhìn không thấy một chút lo lắng, mà trên thực tế vẫn là âm thầm tìm hiểu hành tung của Nhược Nhất. Chính là bởi vì dò xét không ra, cho nên hiện nay mới liều mạng kéo dài trận chiến với Toan Dữ Điểu như vậy nhưng mà vẫn không Gi*t nó.”
Vũ La hoang mang: “Có ý tứ gì?”
“Ba tháng trước, Nhược Nhất rời đi. Tiêu nhi cùng ta đang tới Thanh Khâu, hắn mất không ít tâm tư âm thầm tìm được hành tung của Nhược Nhất, mà không lâu sau đó hành tung của Nhược Nhất lại bị chặt đứt, giống hoàn toàn biến mất, bắt đầu từ khi đó ngày nào lòng Tiêu nhi cũng không yên. Mà nay xuất hiện lôi kiếp này, mặc dù không xác định là Nhược Nhất mang thai đứa con của hắn, nhưng tốt xấu cũng cho hắn một tia ý niệm.”
“Thế nhưng có quan hệ gì với Toan Dữ Điểu?”
Tử Đàn khẽ thở dài một cái: “Lúc còn nhỏ không quản lý ngươi nghiêm một chút, lịch sử yêu tộc và tập tranh ảnh tư liệu ngươi đều không có nhớ kỹ, hiện nay hỏi những câu này, làm cho người ta buồn cười.”
Mặt của Vũ La hơi hơi đỏ lên không biện bạch.
“Loại yêu thú Toan Dữ Điểu này, thích nhất là ăn sấm sét.”
Vũ La bừng tỉnh hiểu ra: “Thì ra là thế! Ta nói vì sao nhiều ngày như vậy, biểu ca lại ngày ngày cùng nó giao đấu mà không ra sát chiêu. Thì ra là bởi vì Toan Dữ Điểu có thể nuốt làm giảm bớt lôi kiếp. Bây giờ biểu ca ngày ngày cũng cùng hắn đánh nhau, tiêu hao không ít thể lực của hắn, lúc đó đợi lôi kiếp đánh xuống, Toan Dữ Điểu nhất định nuốt lôi kiếp lấy bổ sung thể lực. Như thế liền có thể giúp Nhược Nhất thoát hiểm rồi! Hiện tại nhìn như là Toan Dữ Điểu dùng kết giới vây khốn Thanh Khâu, nhưng kỳ thực là biểu ca bám giữ Toan Dữ Điểu.”
Tử Đàn cười yếu ớt gật đầu.
Vũ La suy nghĩ vừa chuyển: “Thế nhưng, Tử Đàn tỷ ngươi mới vừa rồi không phải nói đứa nhỏ kia có thể không phải là của biểu ca và Nhược Nhất sao?”
Tử Đàn nói: “Cũng có thể là của bọn họ. Ngươi cũng không phải không biết, biểu ca của ngươi chưa bao giờ dám lấy Nhược Nhất ra để đánh cược.”
Sau khi Vũ La nghe xong, thở dài một hơi: “Biểu ca suy nghĩ cho Nhược Nhất như vậy, Nhược Nhất như thế nào đành lòng bỏ lại một mình hắn mà rời khỏi đây. Mặc kệ hiện tại nàng ấy đang làm cái gì, thật hy vọng nàng ấy sớm ngày trở lại bên cạnh biểu ca.”
Một tiếng thét dài vang vọng bầu trời.
Ánh mắt Tử Đàn chậm rãi lướt về hướng ngoài phòng, trong lòng biết chiến sự giữa Thương Tiêu và Toan Dữ Điểu tạm thời ngưng lại. Nàng cắn xuống viên hồ lo cuối cùng nói: “Tạm thời đi xem Tiêu nhi bị thương như thế nào đi.”
Cung điện trên núi Thanh Khâu. Toan Dữ Điểu giữ đám mây. Thương Tiêu sát khí chưa hết, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn chằm chằm trời cao ngàn dặm. Mi tâm của hắn lúc ẩn lúc hiện ma ấn, màu sắc đôi mắt vẫn biến ảo không ngừng.
Bỗng nhiên, viên hạt châu đỏ đậm đeo trên cổ hắn ẩn ẩn phát ra ánh sáng màu cam. Mặt mày của Thương Tiêu buông lỏng, ma khí trong đôi mắt giảm xuống. Khi mở mắt trở lại, đôi mắt màu tím trong trẻo nhìn mây giăng trùng điệp trên không trung, khẽ cau mày:
“Còn có ba ngày. . . . . .”