Vài Lần Hồn Mộng - Chương 25

Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương

Thương Tiêu chưa từng để cho Nhan Nhược Nhất nếm qua thiệt thòi gì.
Chưa từng có.
Khi hai người cãi nhau, hơn phân nửa là Thương Tiêu sắn tay áo đi phòng bếp chật vật làm một chén canh suông mì sợi. Lúc trước ngay cả khi nàng cứu Tử Đàn, Thương Tiêu cũng đi xuống dưới lòng đất bắt chuột lửa làm áo choàng chống lạnh cho nàng. Khi Nhược Nhất gặp nguy hiểm, hắn lại bảo vệ bên cạnh nàng, một tấc cũng không rời. Mặc dù hiện tại, yêu lực của hắn suy yếu thành như vậy, cũng vẫn mặc kệ nguy hiểm tứ phía xung quanh, hóa thành một hắc y kiếm khách theo nàng suốt đoạn đường loạn lạc.
Thương Tiêu chưa từng để cho nàng nếm qua thiệt thòi. Chỉ là trong lòng hắn còn có một nữ nhân khác mà thôi.
Một nữ nhân mà Nhược Nhất hoàn toàn thua kém hơn nàng ta về mọi mặt. Một nữ nhân mà mặc dù mạng sống của nàng ta trong cảnh một sớm một chiều có thể mất đi, hắn cũng không bỏ xuống được. Một nữ nhân đủ khả năng cùng hắn đứng trên thiên hạ.
Nhược Nhất thừa nhận chính bản thân mình rất đố kị, che dấu không được sự đố kị đó.
“Nàng đang oán giận lúc trước ta. . . . . .”
“Không còn oán giận nữa.” Thần sắc của Nhược Nhất lạnh nhạt cắt ngang lời nói của hắn, cười đến có chút tàn nhẫn, “Biết ngươi trải qua những ngày tháng không tốt, ta liền không oán giận nữa.”
Sắc mặt của Thương Tiêu chợt trắng trong chớp mắt, đôi mắt màu tím trống rỗng trong khoảnh khắc đó.
Biểu hiện này có chút giống như ảo ảnh lúc trước nàng mơ mơ màng màng nhìn thấy được khi nàng nhảy xuống đỉnh U Đô Sơn. Trong lòng Nhược Nhất bỗng dưng sinh ra niềm thích thú của sự trả thù, xen lẫn trong đó ẩn chứa nỗi đau đớn thắt chặt.
Nàng cất từng bước khó khăn lên những bậc thềm, vừa đi vừa thở hổn hển nói: “Thương Tiêu, ta đến Anh Lương là để xin thuốc cho ngươi. Có người nói với ta, lúc trước ngươi nhập ma là vì ta. Thế nhưng ta không tin, người nói lời này nhất định không biết tâm tính kiên định của ngươi. Đã đánh mất một Nhan Nhược Nhất, sẽ còn xuất hiện hàng ngàn hàng vạn Nhan Nhược Nhất khác xếp hàng, chờ ngươi tuyển chọn. Ngươi sẽ vì chuyện đơn giản như vậy mà nhập ma sao?” Mồ hôi ngấm vào vết thương sau lưng có chút đau, Nhược Nhất đi càng lúc càng chậm. Thương Tiêu đứng bất động tại chỗ, khoảng cách giữa bọn họ càng lúc càng xa:
“Nhưng là mặc kệ đồn đãi này là thật hay là giả, ta đã tự mình đa tình một lần, coi như đó là năng lực của ta đi. Hiện giờ giúp ngươi xin thuốc này, cũng coi như làm là ta đang ‘giải quyết’ những gì còn sót lại của lần trước. Vốn, ta cùng với Tử. . . . . . Ta nói với Hàn Ngọc Chủ đại nhân của ngươi, sau hai tháng đem thuốc đưa đến U Đô Sơn, nếu hiện giờ ngươi đã đến rồi, ta cũng không cần phải đi một chuyến nữa. Hiện tại ta bị thương, cũng chỉ có thể mượn danh tiếng của các người, đến Anh Lương Sơn này tịnh dưỡng. Đến lúc đó, ngươi uống thuốc rồi, ta dưỡng thương khỏe rồi, chúng ta liền mỗi người đi một ngả chân trời góc biển không gặp lại vậy. Về phần ngươi cho ta cho cái ấn gì đó. . . . . thì để ấn đó đi.” Nhược Nhất cười cười:
“Ta dùng mạng để chơi cùng ngươi trận cuối cùng, có thể làm cho ngươi vui lòng?”
Nói xong, Nhược Nhất xoay người nhìn hắn, đã thấy Thương Tiêu lộ ra gương mặt trắng như tuyết có chút dại ra hạ mắt xuống nhìn chằm chằm vào tảng đá bậc thang ở dưới chân.
Lặng im hồi lầu, hắn mới khàn khàn cất giọng nói:
“Nhan Nhược Nhất, nếu nàng có thể làm như lời nàng nói. . . . . vậy nhảy vào trong bụng Cửu Man để tìm ta, việc gì phải tự làm khổ mình?”
Nụ cười gượng trên mặt của Nhước Nhất cứng đờ. Từ trước đến nay, lời nói củaThương Tiêu đều có thể xuyên thấu qua lòng nàng.
Việc gì phải tự làm khổ mình, đúng vậy, việc gì phải tự làm khổ mình.
Nàng có một ngàn một vạn cái lý do để từ bỏ Thương Tiêu, chỉ có một cái lý do “Thích” này vẫn duy trì sự kiên định của nàng. Hết lần này đến lần khác chỉ vì cái lý do này, đã có thể đánh tơi bời ngàn vạn lí do kia, là cho những lý do đó bị thua đến thê thảm.
“Thương Tiêu.” Nhược Nhất cười đến thực dịu dàng: “Ta không nỡ để ngươi ૮ɦếƭ, bởi vì ta quên không được ký ức trước kia. Quên không được cảm giác từng giọt máu trong người đều kêu gào thích ngươi. . . . . .”
Đôi mắt màu tím hơi hơi sáng ngời, Thương Tiêu ngẩng đầu lên chăm chú nhìn Nhược Nhất.
“Cho nên, bây giờ ta muốn dùng toàn bộ sức lực để từ bỏ ngươi.”
Trong không khí một mảnh tĩnh mịch. Chỉ có giọng nói tựa như ảo mộng của Nhược Nhất không ngừng vang vọng lại , “Ta buông bỏ ngươi, ngươi cũng buông tha cho ta được chứ? Nếu còn có dịp gặp lại, có thể xem đối phương như người xa lạ, được như vậy thì không gì tốt bằng.”
Lời này tựa như con dao hai lưỡi sắc bén, cũng không biết cắt ai mà máu tươi đầm đìa.
Cuối cùng khó khăn lắm Nhược Nhất cũng đi hết dãy bậc thang. Nhược Nhất đứng ở sơn môn nguy nga quay đầu nhìn lại Thương Tiêu vẫn dừng lại ở tại chỗ như trước. Khoảng cách quá xa không thấy rõ vẻ mặt của hắn.
Nhược Nhất khó khăn hơi cong môi, từ từ, không ai giúp đỡ, nàng vẫn giống như có thể đi tiếp. Nhan Nhược Nhất không kiên cường, nàng chỉ là quật cường bốc đồng.
Ở trước mặt Thương Tiêu, nàng cũng chỉ có thể cậy mạnh quật cường.
“Khách quý mời vào bên trong.” Đồng tử mặc áo xanh cung kính dẫn đường ở phía trước, Nhược Nhất theo hắn đi qua một hành lang dài rộng lớn, chỗ cuối hành lang dài có một đại điện, ở giữa đại điện trưng bày một ghế dựa lớn trên đài cao. Bố cục trang nghiêm giống hoàng đế lâm triều này làm cho Nhược Nhất cảm thấy có chút áp lực.
Đồng tử mắc áo xanh để cho Nhược Nhất chờ ở trên điện, liền đi đến thính phòng bẩm báo Anh Lương Chủ.
Nhược Nhất rảnh rỗi đến không có việc gì làm đành phải quan sát đánh giá trang trí trong đại điện, những thanh đồng đen được trang trí che kín từng góc một của đại điện, từ đó có thể thấy chủ tử nơi này là một người rất cẩn thận.
Đợi một hồi, Anh Lương Chủ còn chưa đến, Thương Tiêu chậm rãi đi vào đại điện. Nhược Nhất không nhìn hắn, lại có thể cảm giác được vẫn có tầm mắt lạnh lẽo nhìn về phía mình. Không lâu sau, hậu sảnh ồn ào hẳn lên.
Rèm cửa được vén lên, vài mỹ nữ mặc váy mỏng màu xanh nhạt nối đuôi nhau đi ra. Mỗi người đều có sắc đẹp thanh kỳ tú lệ. Nhược Nhất tò mò nhìn xung quanh, Nguyệt Hoàng nói Anh Lương Chủ là tên có tính tình cổ quái, nhưng mà cho tới bây giờ, tất cả đều bình thường như vậy, bày trí trong phòng, phong cách thích nữ tử. . . . . .
Người cuối cùng ra khỏi hậu sảnh chính là vị hoàng y thiếu nữ, dung mạo của nàng cũng không khác biệt gì so với các vị nữ tử đi ra trước. Chỉ là trong tay nàng còn ôm một đứa trẻ mày rậm mắt to.
Người hơn hai ngàn năm trăm năm tuổi, sinh một ra một đứa trẻ. Trong lòng Nhược Nhất nhất thời cảm thấy lão gia gia đó thật là vĩ đại.
Hoàng y nữ tử bế đứa trẻ lên ghế tựa trên đài cao kia, nắm tay chân trắng noãn của hắn, an bày cho hắn một tư thế “Uy nghiêm” .
Trong lòng Nhược Nhất cảm thấy buồn cười, một đứa trẻ như hắn biết thế nào là khí thế. Tư thế này được đặt xong, đợi một lát mà hắn đã nghiêng đầu ngủ, nước miếng nước mũi giàn giụa, còn không phải đã lộ ra nguyên hình vẫn là một đứa trẻ.
“Ngươi, chính là Nhan Nhược Nhất?”
Một giọng nói còn mang tính trẻ con vang lên ở trong đại điện.
Nhược Nhất chớp mắt nhìn thấy các mỹ nữ đều cúi đầu, lại nhìn đứa trẻ trên đài cao kia, chỉ thấy hắn mở miệng bập bẹ nói chuyện: “Nhìn cái gì vậy, hỏi ngươi đó, có phải ngươi tên là Nhan Nhược Nhất hay không?”
Đứa. . . . . .đứa trẻ con biết nói chuyện rồi.
Được rồi, đây là Cửu Châu, không có gì kỳ quái cả. Nhược Nhất áp chế kinh ngạc trong lòng, nói: “Vâng, ta tới gặp Anh Lương Chủ . Xin hỏi, ngươi, ách, cha ngươi khi nào thì. . . . . .”
Đứa trẻ đột nhiên hung hăng trừng mắt nhìn Nhược Nhất, nhìn nét mặt giống như rất tức giận vì bị mạo phạm, hắn vạn phần kích động vỗ lên đệm ghế, giận dữ hét: “Lão tử chính là Anh Lương Chủ! Lão tử chính là Anh Lương Chủ! Cha, cái gì mà cha!”
Nhược Nhất nghẹn họng nhìn trân trối hắn.
Anh Lương Chủ, là đứa trẻ con?
Hoàng y nữ tử bên cạnh hắn vỗ nhè nhẹ иgự¢ hắn: “Chủ tử bớt giận. Cô nương nhất định là không biết tình huống thực tế của chủ tử, nên không cố ý mạo phạm.”
Anh Lương Chủ thở phì phì trừng hai mắt nhìn Nhược Nhất, lại lặng lẽ liếc mắt sang Thương Tiêu đang thản nhiên đứng bên cạnh, tự mình mạnh mẽ nuốt xuống những lời lẽ dữ dội: “Thôi, niệm tình đây là lần đầu tiên của ngươi, nên không so đo với ngươi.” Anh Lương Chủ vuốt thuận khí, đánh giá Nhược Nhất hai lần: “Mới vừa rồi ta còn cảm giác được hơi thở của Nguyệt Hoàng, nàng thế nhưng cùng ngươi đến đây?”
Bởi vì không biết Nguyệt Hoàng có hiềm khích gì với sư môn, Nhược Nhất đắn đo hạ giọng nói: “Nàng ấy. . . . . .dừng, ở trước sơn môn liền nói có chuyện gấp phải đi.”
Anh Lương Chủ biến sắc, bỗng nhiên đứng lên, hai bắp chân trắng noãn bởi vì vô lực chống đỡ mà cả người khụy tròn lại, lại”Bộp” một tiếng ngã ở trên tọa ỷ rộng lớn, nhướng mày, chu miệng, một dáng vẻ khóc không ra nước mắt.
Đứa trẻ con non nớt!
Nhược Nhất bị dáng vẻ như vậy của hắn làm cho nàng phản ứng không kịp.
Hoàng y nữ tử nói lớn: “Chủ tử đừng vội, nếu Nguyệt Hoàng chịu xuất hiện ở gần Anh Lương , có lẽ trong lòng nhất định là cũng đã buông lỏng hơn nhiều. Ngày sau ta tìm cơ hội nói chuyện với nàng ấy.”
“Ê.” Anh Lương Chủ yếu ớt đáp một tiếng. Cách một hồi lâu, đưa tay ý bảo hoàng y nữ tử ôm lấy hắn, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn tới Nhược Nhất liếc mắt một cái nói: “Hôm nay không có tâm trạng nói chuyện với các ngươi, tự mình tìm phòng ở đi, hôm khác nói sau.”
Khóe miệng của Nhược Nhất giật giật. . . . . .Đây, đây là đạo đãi khách gì đây, ngươi thật sự sống hai ngàn năm trăm năm sao?
“Tìm đại phu.” Đợi bọn họ sắp trở về hậu sảnh, bỗng nhiên Thương Tiêu mở miệng, “Ngay bây giờ.”
“Tự ngươi đi vào phòng thuốc ở bên trong mà tìm, tùy ý ngươi.”
Nghe khẩu khí này, Thương Tiêu cùng Anh Lương Chủ này thật là rất thân quen.
Tuy rằng Anh Lương Chủ nói là để cho bọn họ tự tìm phòng ở, nhưng cuối cùng vẫn sai đồng tử mặc áo xanh dẫn nàng cùng Thương Tiêu đi về phòng của mỗi người.
Nhược Nhất mới nằm trong phòng mình chưa được bao lâu, một bạch y nữ tử liền gõ cửa phòng nàng.
“Cô nương, ta là y nữ của phòng thuốc, đến để xem vết thương của cô nương.”
Nhược Nhất hơi giật mình, nhanh như vậy?
“Vào đi.”
Y nữ là là một người rất giỏi giang và rất nghiêm túc, vừa tiến vào thì chẳng nói câu vô nghĩa nào, chẩn mạch, liền bắt đầu giúp nàng ૮ởเ φµầɳ áo để thay thuốc.
Là Thương Tiêu tìm cho nàng sao? Nhanh như vậy liền đến đây, hắn hẳn là đi đến phòng thuốc chọn y nữ trước rồi mới tự mình trở về phòng. Nhược Nhất không khỏi cười khổ, thật đúng là không để cho nàng chịu thiệt thòi gì, những lời tổn thương người cũng đã nói ra rồi, vì cái gì còn muốn đối xử tốt với nàng?
Trong lòng Nhược Nhất nguội lạnh, suy nghĩ: Thương Tiêu nếu ngươi thật sự để ý ta như vậy, lúc trước vì cớ gì đến ૮ɦếƭ cũng không chịu mở cửa động kia? Mà nay lại làm ra dáng vẻ si tình này. . . . . . Lại làm cho ta cảm thấy như là ngươi đang bố thí.
“Cô nương, miệng vết thương này lúc trước được xử lý rất tốt, chỉ là đã bị thấm mồ hôi nên có chút nhiễm trùng, ta đã muốn giúp nàng thay thuốc, nếu không có gì trở ngại, nội trong năm, sáu ngày nữa có thể đóng mài rồi. Trong mấy ngày này tốt nhất đừng để thấm nước, ít hoạt động. Về phần ăn uống thì ta sẽ căn dặn phòng bếp, nàng có thức ăn gì phải kiêng không?”
“Không có.”
Nhược Nhất vừa đáp, vừa suy nghĩ, thì ra Nguyệt Hoàng đúng là đệ tử xuất thân từ Anh Lương, khó trách nàng ta có thể xử lý vết thương tốt như vậy. Nàng nhìn y nữ đang yên lặng thu dọn đồ đạc, bỗng nhiên hiện lên tò mò trong lòng, “Nàng, biết Nguyệt Hoàng không?”
“Nguyệt Hoàng sư tỷ chính là đệ tử đắc ý của chủ tử, ta đương nhiên biết.”
“Vậy nàng cũng biết vì sao nàng ấy rời khỏi sư môn mà dạo chơi bên ngoài?”
“Chủ tử cầu thân Nguyệt Hoàng sư tỷ, nhưng sư tỷ lại không hề thích chủ tử, liền thu dọn tay nải rồi bỏ đi.” Y nữ trả lời một cách thản nhiên, “Cô nương nếu không có chuyện gì, ta cáo lui trước.”
“A! A. . . . . . Ừ.”
Nhược Nhất cảm thấy giống như sét đánh ngang tai, đưa ánh mắt tròn xoe nhìn y nữ đang lạnh nhạt rời khỏi.
Cầu. . . . . . Cầu thân.
Chẳng lẽ, đây là mối tình sư đồ trong truyền thuyết. . . . .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc