Vai Ác Sư Tôn Xinh Đẹp Như Hoa - Chương 50

Tác giả: Phong Không

Được ôm chặt một lần nữa, Thẩm Lưu Hưởng thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nâng mày, nhìn chăm chú vào đường cong cằm lạnh lùng cương nghị của Chu Huyền Lan.
Rút đi nét ngây ngô của thiếu niên, ngũ quan càng thêm góc cạnh thâm thúy, môi mỏng hồng nhuận, sống mũi cao thẳng. Ánh mắt Thẩm Lưu Hưởng đánh giá từng tấc gương mặt gần ngay trước mắt.
Dường như nhận thấy tầm mắt, Chu Huyền Lan buông mi mắt, lộ ra hàng lông mày sắc bén.
Tóm được mắt phượng đang nhìn mình không chớp mắt, Chu Huyền Lan tuấn mi giãn ra, đáy mắt lộ ra một mạt cười khẽ, “Sư tôn nhìn rõ không? Đệ tử có linh thạch này, có thể chiếu sáng lên một chút.”
Bị phát hiện, Thẩm Lưu Hưởng vội vàng dịch tầm mắt, quét quét khắp nơi. Thời điểm thấy vách đá phía sau, đột nhiên sửng sốt một chút.
“Không đúng. Ba mặt không có đường, ngươi đi vào từ chỗ nào?”
Chu Huyền Lan: “Trận này thay đổi địa thế, ta tinh thông trận pháp, rời vị trí trong trận không tính là việc khó.”
Thẩm Lưu Hưởng cân nhắc, mở to mắt, “Một khi đã như vậy, sao không trực tiếp mang ta rời đi, còn muốn vượt hồ nước này?”
Bước chân Chu Huyền Lan cứng lại nhỏ đến khó phát hiện, “Đệ tử quên mất.”
Thẩm Lưu Hưởng: “......”
Nghĩ đến nếu Chu Huyền Lan không quên, liền không cần lo lắng dưới hồ nước có trùng, trong lòng y lạnh căm căm một trận. Nhưng lúc này cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể tùy ý Chu Huyền Lan ôm, dựa vào trong lòng иgự¢ hắn.
Không biết qua bao lâu, trong không khí quá mức yên tĩnh của sơn động, Thẩm Lưu Hưởng bị ủ rũ đánh úp lại, mí mắt bắt đầu đánh nhau.
Y ngáp một cái, hỏi: “Còn chưa ra khỏi hồ nước sao?”
“Vâng.” Trong bóng đêm, tiếng nói trầm thấp của Chu Huyền Lan vang lên, “Sư tôn mệt nhọc thì ngủ một lát đi.”
Ba năm qua, Thẩm Lưu Hưởng mỗi đêm nghe thanh âm này đi vào giấc ngủ. Lúc này không còn khoảng cách, thanh âm dễ nghe rơi vào tai rõ ràng vô cùng, phản xạ buồn ngủ càng đậm.
Y mơ hồ không rõ nói: “Vậy ngươi tìm đường. Nhớ tìm Từ Tinh Thần, hắn mặc một bộ áo tím, lớn lên quý khí, toàn thân lộ ra ngạo khí chưa kinh qua đòn hiểm của xã hội.”
Chu Huyền Lan “Vâng.” một tiếng.
Giải quyết nỗi lo xong, Thẩm Lưu Hưởng nhẹ giật giật đầu, tìm kiếm một vị trí thoải mái trong hõm vai hắn.
Chỉ trong chốc lát, hơi thở trở nên đều đều một lúc lâu. Lúc lại tỉnh lại, y là bị tiếng ồn ào đánh thức.
“Ngươi là ai? Vì sao ôm Thẩm Lưu Hưởng? Mau buông y ra!”
“Y vẫn không nhúc nhích, có phải ngươi hạ dược y hay không? Ngươi muốn làm gì y?! Đừng nhúc nhích y! Muốn cái gì nói với ta là được, linh thạch pháp khí cần cái gì ta đều có!”
“Còn không buông y ra? Muốn đối nghịch với ta phải biết rõ hậu quả, Hiên Hoàng bảo kiếm của ta không có mắt đâu!”
Thẩm Lưu Hưởng mở mắt nhập nhèm buồn ngủ, tiếng quát tháo đột nhiên im bặt. Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Y nghiêng đầu nhìn lại, Từ Tinh Thần cầm trong tay một thanh bảo kiếm rực rỡ lóa mắt, nhíu chặt mi, ánh mắt cảnh giác nhìn Chu Huyền Lan, toàn thân trên dưới bày ra tư thái phòng ngự.
Hắn cảm giác được tính uy Hi*p trên người Chu Huyền Lan, lại ngại Thẩm Lưu Hưởng ở trong tay đối phương, lo lắng sẽ ngộ thương y, trong khoảng thời gian ngắn, ra tay cũng không được, không ra tay cũng không được, chỉ có thể phát động công kích ngôn ngữ.
Phát hiện người tỉnh lại, cảnh giác trong lòng Từ Tinh Thần trèo lên đến cực hạn, suy nghĩ khả năng cứu y về.
Chính lúc đang vắt hết óc, hắn nghe thấy Chu Huyền Lan gọi một tiếng “Sư tôn”, mà Thẩm Lưu Hưởng vỗ vỗ cánh tay hắn, được thả xuống.
“Hiểu lầm. Hắn là đồ đệ ta.”
Thẩm Lưu Hưởng đi qua, gỡ Hiên Hoàng kiếm từ trong tay Từ Tinh Thần xuống, bảo kiếm trở vào vỏ, trấn an vỗ vỗ vai hắn.
Lại hỏi đồ đệ: "Sao ngươi không giải thích?”
Chu Huyền Lan thấy bộ dáng y giữ gìn Từ Tinh Thần, ánh mắt không thể giải thích, “Hắn chưa cho ta cơ hội giải thích.”
Từ Tinh Thần vừa nghe ý tứ, là trách hắn.
Đang muốn phản kích, nhìn đến ngón tay Chu Huyền Lan chỉ xuống mặt đất, nói: “Sai rồi.”
Thẩm Lưu Hưởng thuận thế nhìn lại, phát hiện trên mặt đất bày biện mấy trăm viên linh thạch bất quy tắc, giống cái pháp trận.
Từ Tinh Thần ở Đế Cung từng học trận pháp, cũng rất có thiên phú. Sau khi phát hiện rơi vào trong trận, liền vẫn luôn cân nhắc phá trận này. Nhưng dùng linh thạch suy đoán nửa ngày vẫn chưa thể tìm được mắt trận.
“Ngươi cũng biết trận pháp?” Trong lòng hắn hơi kinh ngạc.
Chu Huyền Lan ngồi xổm xuống, ngón tay thon dài gảy gảy, một lần nữa bày biện lại linh thạch hỗn độn trên mặt đất, “Vị trí sai rồi. Như thế không tìm thấy mắt trận. Giờ thử lại xem.”
Từ Tinh Thần nửa tin nửa ngờ, thi pháp, ánh sáng trong sơn động bùng lên.
Cảnh tượng vừa chuyển, bọn họ xuất hiện trong phủ đệ của Thất vương.
Nơi xa truyền đến tiếng đàn ca mỹ diệu.
Không trung trăng tròn treo cao, ánh trăng phủ lên một đài cao trong tòa nhà lộng lẫy. Bên trong oanh ca yến hót, vũ nữ dáng người quyến rũ nhảy trên nền tiếng đàn vui tươi, dường như đang diễn ra một buổi thịnh yến.
Nam tử đang xem cảnh này ngồi một mình trên thềm đá, khoác một chiếc áo lông chồn màu đen, mái tóc đỏ rực thả dài phía sau, mũi cao môi mỏng.
Trong tay hắn xách theo một vò rượu, ngửa đầu rót xuống.
Một nửa rượu mạnh rót vào trong miệng, một nửa chảy xuống cằm, lướt qua hầu kết nhô lên gợi cảm, hoàn toàn rơi vào vạt áo mở rộng.
Uống xong một vò rượu, mí mắt Văn Nhân Tần hơi nhíu, nhìn về phía vài vị khách không mời mà đến.
Khi trông thấy một người trong đó, hắn câu môi dưới, khuôn mặt anh tuấn thêm một phần dã khí.
Hắn vỗ vỗ tay, tiếng nhạc ngừng lại, các cô nương khiêu vũ cũng đều rút lui.
Văn Nhân Tần xách vò rượu đã rỗng đặt trên bàn trà, lại giơ tay cầm lấy bầu rượu, vừa rót rượu vừa mở miệng, yết hầu mới vừa bị rượu mạnh thấm qua lộ ra vài phần khàn khàn.
“Chư vị tới phủ đệ của ta, có chuyện gì quan trọng?”
Thẩm Lưu Hưởng đem mặt nạ cho Chu Huyền Lan đeo lên, mới dẫn hắn xuất hiện trong tầm mắt Thất Yêu Vương, nghe vậy cất cao giọng nói: “Tới lấy về một thứ.”
Văn Nhân Tần không hỏi vật gì, chỉ cười hỏi: “Nếu ta không cho thì sao đây?”
Từ Tinh Thần đứng một bên hừ lạnh: “Vậy liền không khách khí.”
Văn Nhân Tần xoay người nhếch môi, như nghe phải chuyện cười, tiếng cười của hắn vang vọng khắp nơi, “Gi*t người đoạt bảo cũng không hiếm thấy. Nhưng trắng trợn táo bạo như vậy trước mặt ta, các ngươi là người đầu tiên.”
Từ Tinh Thần nhíu mày: “Cái gì gọi là Gi*t người đoạt bảo? Vốn chính là đồ của chúng ta. Ngoan ngoãn giao ra đây, không thương tổn tính mạng ngươi.”
Văn Nhân Tần cười không nói, một tay bưng chén rượu, một tay xách theo bầu rượu, chậm rì rì đi xuống cầu thang.
Hắn đến gần, bưng một chén rượu, giơ tay đưa cho Chu Huyền Lan, như tiếp đón một lão bằng hữu, ánh mắt lại thẳng lăng lăng dừng ở trên mặt Thẩm Lưu Hưởng.
“Như vậy được. Chúng ta tới chơi một trò chơi. Ta nói cho ngươi thứ ngươi muốn biết. Ngươi nói cho ta thứ ta muốn biết.”
Thẩm Lưu Hưởng phát hiện hắn nói chuyện với mình, nhướng mày, thử hỏi: “Quyển trục có khắc chữ Đế đang ở đâu?”
Văn Nhân Tần: “Trên người ta.”
Trong lòng Thẩm Lưu Hưởng nhất thời phân không rõ thật hay giả.
Vốn dĩ cho rằng Thất Yêu Vương đem quyển trục giấu đi, phải phí chút công phu mới có thể tìm được, không nghĩ tới hắn sảng khoái nói ra vị trí như thế.
Thẩm Lưu Hưởng bán tín bán nghi, nhưng nếu đối phương trả lời, liền đến phiên hắn hỏi, “Ngươi muốn biết cái gì?”
Văn Nhân Tần: “Tên?”
Thẩm Lưu Hưởng sửng sốt, chưa phản ứng lại kịp.
Văn Nhân Tần nhìn y, lặp lại một lần: “Tên của ngươi?”
Thẩm Lưu Hưởng không đoán ra tâm tư người trước mặt này, chần chờ một lát, thản nhiên nói tên thật.
“Thẩm. Lưu. Hưởng.”
Văn Nhân Tần cắn cắn ba chữ này giữa kẽ răng, hãy còn cười.
“Ta sẽ nhớ kỹ.”
Đồng thời lúc này, hắn phát hiện chén rượu đưa cho Chu Huyền Lan, bị đối phương đẩy trở về.
Biểu tình Văn Nhân Tần biến hóa một cái chớp mắt, lại không cưỡng cầu, cái ly đựng đầy rượu ngon bị xô đẩy một phen, một giọt rượu cũng chưa rơi, cuối cùng hắn cầm lên uống.
“Ngươi hỏi câu thứ hai đi.”
Thẩm Lưu Hưởng hơi híp mắt: “Ngươi không lo lắng chúng ta cứng rắn đoạt quyển trục?”
Văn Nhân Tần kéo môi mỏng, dựng thẳng ngón trỏ: “Thứ nhất, quyển trục là vật của Đế Quân, nếu các ngươi đại diện cho Đế Cung mà đến, thì sẽ không cứng rắn đoạt về. Tam giới không ai không biết, Đế Cung là nơi thánh minh phân rõ phải trái nhất. Nếu các ngươi Gi*t ta lấy đi quyển trục, tin tức truyền ra, thanh danh Đế Cung tích lũy ngàn năm sẽ bị hủy trong một sớm, uy nghiêm của Đế Quân cũng sẽ bị hao tổn.”
“Thứ hai.” Văn Nhân Tần cười như không cười, “Ở địa bàn của ta, đoạt đồ vật của ta cũng không dễ dàng như vậy.”
Sắc mặt Từ Tinh Thần khẽ biến, âm thầm cắn chặt răng.
Đế phụ được vạn người kính ngưỡng, hành sự không có nửa vết nhơ, hắn cùng Thẩm Lưu Hưởng thân là Thiếu Quân, trong con mắt thế nhân, nhất cử nhất động đều đại diện cho Đế phụ. Nếu biết làm việc không thỏa đáng, người khác chỉ biết đổ lên người Đế phụ.
Văn Nhân Tần nói như thế, không phải không có lý.
Thẩm Lưu Hưởng tin tưởng quyển trục ở trên người Văn Nhân Tần. Lúc đang suy nghĩ câu tiếp theo, nghe thấy đối phương hỏi: “Ngươi và Cửu Yêu Vương là quan hệ ra sao?”
Thẩm Lưu Hưởng hơi kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn về phía mặt nạ đầu heo.
Bại lộ sớm vậy sao?!
Y vốn không muốn để Chu Huyền Lan bại lộ thân phận, một Yêu Vương chưa được cho phép lại xuất hiện trên địa bàn của một Yêu Vương khác, tám chín phần mười sẽ bị coi là hành vi khiêu khích, khó mà xử lý cho êm đẹp.
Nếu đã bại lộ, y đành phải nói: “Đồ đệ của ta.”
Dứt lời, y phát hiện áp khí quanh Chu Huyền Lan rơi chậm lại, sau lưng truyền đến một trận lạnh căm căm.
Thẩm Lưu Hưởng ngẩn ra, bồi thêm một câu: “Là, là đồ đệ duy nhất.”
Hàn khí tràn ra khắp người Chu Huyền Lan miễn cưỡng thu liễm một chút.
Thẩm Lưu Hưởng không thể hiểu thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó cảm thấy không thích hợp, ngay từ đầu y trả lời cũng không thành vấn đề, Chu Huyền Lan có gì không hài lòng?!
Y thầm nghĩ: Đến phải tìm thời gian dựng đứng uy nghiêm sư tôn mới được!
Văn Nhân Tần nghe được đáp án, trên mặt rõ ràng sung sướng vài phần, cho dù Thẩm Lưu Hưởng mặt sau lại bồi thêm một câu, cũng không ảnh hưởng đến tâm tình hắn.
“Còn một cơ hội cuối cùng, ngươi cần phải nghĩ kỹ.”
Thẩm Lưu Hưởng chớp chớp mắt. Nếu cái gì đều có thể hỏi, không bằng, “Làm sao có thể ςướק được quyển trục trong tay ngươi?”
Từ Tinh Thần ngây người, hỏi người trong cuộc làm sao để ςướק được đồ vật của hắn, đồ ngốc mới có thể trả lời đi.
Văn Nhân Tần kinh ngạc chỉ trong một cái chớp mắt, mỉm cười: “Ta tạm thời không trả lời được, bởi vì ta cũng không biết. Nhưng ta đoán......”
Hắn đổi giọng, ý vị không rõ nhìn chằm chằm Thẩm Lưu Hưởng.
“Ngươi tìm ta muốn, nói không chừng ta sẽ cho.”
Thẩm Lưu Hưởng có chút phát ngốc, hoài nghi Thất Yêu Vương có phải có ý tứ với y không, lời trong lời ngoài đều tràn ngập ám chỉ, nhưng y với đối phương lần đầu gặp mặt, nhất kiến chung tình quá giả đi.
“Đến ta hỏi. Nhưng đêm đã khuya. Để lần sau đi.”
Văn Nhân Tần rót ly rượu đầy bảy phần đưa thẳng cho Thẩm Lưu Hưởng, khóe môi câu cười, “Tối nay ta phối hợp như thế, có phải Tiên Quân nên thưởng cho bổn vương vài phần thể diện hay không?”
Thẩm Lưu Hưởng ngạc nhiên.
Gọi Tiên Quân, đó là đã điều tra, biết được thân phận của y rồi. Một khi đã như vậy, lúc trước hỏi tên y làm gì?
Đùa y đấy à?
Hương rượu trong ly phiêu tán ra, Thẩm Lưu Hưởng chần chờ, chưa làm ra động tác thì ống tay áo to rộng bên cạnh từ dưới mí mắt y nâng lên.
Một bàn tay thon dài cầm lấy ly ngọc.
Ngón tay với khớp xương rõ ràng vừa chuyển, tất cả rượu ngon trong ly đổ hết xuống đất.
“Cái đó không cần thiết.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc