Trợ lý Tôn nghĩ thầm như thế, nhưng ngay sau đó, trong đầu lại nảy lên một ý nghĩ khác: Lỡ như ông chủ chỉ giả vờ rộng lượng trước mặt bà chủ thôi, hôm sau quay lại tính sổ với bọn họ thì phải làm sao đây? Vừa nghĩ đến điều này, Trợ lý Tôn cảm thấy hết sức nhụt chí. “Biết đâu ngày mai lại tìm chúng ta tính sổ thì sao?”
Anh đồng nghiệp kia thì lại rất lạc quan, thậm chí còn vỗ vai Trợ lý Tôn như an ủi. “Dự án này của chúng ta đột nhiên trở nên rất thuận lợi, cộng thêm giám đốc đang trong giai đoạn tân hôn, tuy anh ấy không thể hiện ra ngoài nhưng chắc chắn tâm trạng đang rất vui vẻ. Yên tâm đi, chúng ta chỉ nói đùa thôi, chắc ông chủ sẽ không để bụng đâu.”
Trợ lý Tôn nhín vai. Chỉ mong là thế…
Thật ra ngay cả Nhậm Tư Đồ cũng hết sức ngạc nhiên vì Thời Chung bị cấp dưới mang ra đùa giỡn như thế mà lại không hề tức giận. Trên đường về nhà, anh chỉ lặng lẽ nắm tay cô, nhắm mắt nghỉ ngơi, không biết trong đầu đang nghĩ gì. Nhậm Tư Đồ nhìn anh hết lần này đến lần khác, cuối cùng không kìm được, phải quấy rầy anh. “Anh sẽ không quay lại tìm Trợ lý Tôn để tính sổ đấy chứ?”
Thời Chung vẫn đang nhắm mắt nhưng miệng thì không nhịn được phải bật cười. Anh nắm chặt bàn tay cô, sau đó mới từ từ mở mắt ra. “Anh giống kẻ tiểu nhân, thích để bụng mấy chuyện nhỏ nhặt ấy lắm sao?”
Nhậm Tư Đồ gật đầu một cách hết sức thành thật.
Thời Chung gõ vào đầu cô một cái, khi ấy cô mới chịu sửa câu trả lời: “Không giống, không giống chút nào hết.”
Lúc ấy, Thời Chung mới hài lòng thả tay cô ra, nhưng người thì thuận thế nghiêng qua rồi gối lên đùi cô. “Anh chỉ thấy hơi mệt thôi.”
Nhậm Tư Đồ khẽ nhích hai chân lại gần nhau để Thời Chung nằm thoải mái hơn. Cô vừa xoa hai bên thái dương cho anh, vừa nói: “Tiền thì kiếm lúc nào chẳng được, đừng dốc sức như thế có được không?”
Nhờ có bàn tay cô nhẹ nhàng xoa Ϧóþ hai bên huyệt thái dương đau nhức mà đôi mày đang nhíu lại của Thời Chung cũng dần dãn ra, thế nhưng giọng của anh vẫn không thể nhẹ nhõm hơn được: “Anh đã dốc hết toàn bộ tâm huyết của mình vào dự án này nên chỉ có thể thành công, không thể thất bại.”
Đây là lần đầu tiên anh nhắc đén chuyện công ty với cô. Đáng tiếc, nghề nghiệp của hai người khác nhau quá nhiều, nếu bảo anh giải thích rõ ràng với cô từng chi tiết của dự án này như thế nào thì chắc mất cả đêm cũng không đủ. Nhậm Tư Đồ cũng không hỏi đến cùng đây rốt cuộc là dự án gì, chỉ hỏi: “Dự án tiến hành không được thuận lợi sao?”
Thời Chung mỉm cười, không nói chuyện nữa. Anh im lặng một lúc lâu mới chịu lên tiếng nói tiếp, nhưng lại lảng sang chuyện khác: “Tầm Tầm có hài lòng về phòng của nó không?”
“Chỉ cần là do anh chuẩn bị thì nó sẽ hài lòng trăm phần trăm.”
“Vậy em thì sao?”
“Em?”
Thời Chung gật đầu.
Anh đang hỏi cô có hài lòng về phòng tân hôn của bọn họ không ư? Nhưng phòng tân hôn của bọn họ đâu đã được tân trang tu sửa gì, mọi thứ đều giống như lúc trước. Nhậm Tư Đồ không hiểu tại sao tự nhiên Thời Chung lại hỏi cô vấn đề này. Nhưng anh đang ngửa đầu, lẳng lặng nhìn cô, khiến Nhậm Tư Đồ đành phải nói những lời trái với lương tâm để lấy lòng anh: “Em cũng rất hài lòng về phòng của mình.”
Thời Chung ngẩn ra một chút. Rõ ràng là suy nghĩ của ông Thời và bà Thời hoàn toàn không ăn khớp với nhau. “Anh đang muốn hỏi em có hài lòng về ông chồng của mình không?” Anh đính chính lại.
Nhậm Tư Đồ ra sức gật đầu thật mạnh, nhưng rồi cảm thấy chỉ gật đầu không thôi thì không đủ sức thuyết phục nên liền cúi đầu hôn anh.
Khi ấy, Thời Chung mới thỏa mãn và nhắm mắt lại.
“Bà xã…”
Khi hai từ này đột nhiên được thốt ra từ miệng Thời Chung, lúc đầu Nhậm Tư Đồ vẫn chưa kịp phản ứng lại. Phải mất vài giây sau cô mới giật mình nhớ ra và trả lời: “Hả?”
“Bà xã.” Anh lại gọi thêm lần nữa.
Nhậm Tư Đồ ngơ ngác trả lời: “Có chuyện gì không anh?”
“Không có gì.” Có vẻ như Thời Chung không hề cảm thấy hành động này của mình hơi ấu trĩ, anh chỉ bật cười. “Anh chỉ muốn gọi em một tiếng \'bà xã\' mà thôi, để xác định rằng chúng ta đã thực sự kết hôn rồi. Dù sao thì… hạnh phúc đến quá nhanh, có chút không chân thật cho lắm.”
Nhậm Tư Đồ trêu chọc anh. “Đợi tổ chức hôn lễ, hưởng tuần trăng mật xong, sinh thêm một đứa con, ngày ngày con cứ gọi anh tới thay tã lót, còn em thì biến thành một bà nội trợ vừa già vừa xấu thì anh sẽ cảm thấy cảm giác hạnh phúc không chân thật này chỉ tồn tại trong một tháng đầu sau khi kết hôn.”
“Nói bậy không à!”
Anh ngồi dậy, ôm lấy cổ cô, cắn lên đôi môi đang nói xằng nói bậy kia. Tài xế không liếc mắt nhìn vào kính chiếu hậu mà luôn giữ nguyên tắc của riêng mình, lẳng lặng bấm nút nâng vách chắn giữa hai hàng ghế trước và sau lên.
Trong khoảnh khắc đó, bên tai Nhậm Tư Đồ vang lên tiếng rè rè phát ra từ vách chắn đang được nâng lên. Cô hoàn toàn không ngờ được rằng sẽ có ngày câu nói đùa của mình lại trở thành một lời tiên tri…