Cô nhi viện nhận Tầm Tầm năm đó cũng không phải là nơi có điều kiện tốt, vì thế thằng bé trễ một năm rưỡi mới được nhập học. Tính theo tuổi thì thật ra Tầm Tầm đã có thể lên lớp một, Nhậm Tư Đồ cũng từng nghĩ đến chuyện cho cu cậu học vượt vì dù sao năng lực học tập của Tầm Tầm cũng tốt hơn các bạn cùng tuổi, thậm chí là lớn tuổi hơn. Nhưng vì thích cô bé Lý Duệ Y ở trường mẫu giáo nên thằng nhóc vẫn cứ không chịu học vượt. Mặt khác, trong thời gian ở cô nhi viện, Tầm Tầm bị suy dinh dưỡng nên dáng người nhỏ bé, nhìn ngoại hình thì cậu nhóc và các bạn cùng lớp cũng không chênh lệch nhau mấy, ngược lại còn trắng trẻo, gầy gò, mảnh khảnh giống hệt như một bé gái nên Nhậm Tư Đồ cũng chiều theo ý Tầm Tầm, không bắt cu cậu học vượt. Bây giờ Tầm Tầm lại bị một cô bé gái chặn lại ở phòng bên cạnh mà Thịnh Gia Ngôn còn khoanh tay đứng nhìn. “Sao anh không giải vây cho nó?”
Thịnh Gia Ngôn chỉ bật cười. “Tuy Tầm Tầm không chịu cho cô bé kia số điện thoại nhưng anh thấy có vẻ cu cậu cũng rất thích chí mà, anh không giúp nó đồng nghĩa với việc không quấy rầy nó.”
Nhậm Tư Đồ đang muốn đáp lại thì đúng lúc này, tiếng nhạc đang phát trong hội trường bỗng nhiên im bặt, sau đó bên tai Nhậm Tư Đồ vang lên hai tiếng “leng keng” trong trẻo. Cô đưa mắt nhìn lên sân khấu thì thấy lớp trưởng đã đứng sau giá để micro, đang giơ cao chiếc ly trên tay, dùng cái muỗng cà phê gõ vào ly vài tiếng, ra hiệu cho mọi người. “Quy định cũ, bây giờ đã đến thời gian đấu giá.”
Lời vừa dứt, những người có mặt trong hội trường lập tức biểu hiện những vẻ mặt khác nhau. Có người vẫn chưa nhớ ra thế nào là “quy định cũ”, có người lập tức hiểu ra ngay, bật cười một cách đầy ẩn ý. Còn những người đưa theo vợ chồng con cái, cho dù đã nhớ ra quy định cũ thì cũng giả vờ như không biết, chỉ nhìn người bên cạnh mình với ánh mắt hơi e dè.
Thịnh Gia Ngôn đứng bên cạnh Nhậm Tư Đồ cũng quay sang nhìn cô với vẻ mặt hết sức nghi hoặc. “Cái gì mà đến thời gian đấu giá?”
Nhậm Tư Đồ cũng không giải thích, chỉ nói: “Anh cứ xem tiếp thì sẽ hiểu ngay.”
Buổi đấu giá nhanh chóng được bắt đầu, đã có người lên tiếng báo giá, đương nhiên Thịnh Gia Ngôn lập tức hiểu ra. “Thì ra là thế. Trò này bọn anh cũng từng tổ chức hồi còn đi học, có điều sau đó bị chỉ trích là xem phụ nữ như hàng hóa nên bị bắt dừng lại.”
Xem phụ nữ như hàng hóa? Dường như cũng có ý đó thật, nhưng Nhậm Tư Đồ không nghĩ nhiều như thế, chỉ cười giải thích: “Cứ nghĩ đơn giản, coi nó như một trò chơi là được.”
Nhưng đến lượt Nhậm Tư Đồ bị nhìn trúng thì cô không cười nổi nữa…
“Tôi đấu giá bạn nữ đeo mặt nạ hình râu cá trê kia.”
Là giọng của một bạn nam.
Nhậm Tư Đồ là cô gái duy nhất không đeo mặt nạ Venice xinh đẹp mà chọn mặt nạ hình râu cá trê trong hội trường. Nhậm Tư Đồ nhìn ngó xung quanh, thấy ánh mắt của đa số mọi người đều tập trung vào mình thì đành chậm rãi đứng dậy.
Nhậm Tư Đồ đưa mắt nhìn người ra giá nhưng người đó đeo mặt nạ, cô không nhận ra là ai nên đành phải chồm qua, kề sát vào tai Thịnh Gia Ngôn, định thì thầm căn dặn rằng anh lát nữa phải tăng giá để cứu cô. Nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng thì Thịnh Gia Ngôn đã ngầm hiểu ý, vỗ nhẹ lên bàn tay của Nhậm Tư Đồ như an ủi. “Yên tâm, anh sẽ tăng giá lên, ςướק em về.”
Nhậm Tư Đồ yên tâm, bước về phía sân khấu.
Nhậm Tư Đồ vừa đến trước sân khấu, người ra giá lúc nãy cũng đã đứng ở đấy. Khi cô đang chuẩn bị bước lên mấy bậc thang thì nghe thấy người đó nói chuyện với cô. Cô liền đoán ngay ra đó là ai. “Tai To à? Còn nhớ mình không? Ở bữa tiệc tốt nghiệp mình cũng đấu giá cậu nhưng đáng tiếc là bị cái cô Lâm Giai Kỳ ngồi cùng bàn với cậu giành mất.”
Nhậm Tư Đồ cười một cách xấu hổ. “Ồ, là cậu sao!”
“Lần trước bạn bè tụ tập với nhau nhưng mình bận công việc. Bữa tiệc hôm nay lớp trưởng cũng quên gọi mình nhưng mình vẫn đến. May mà mình không bỏ lỡ.”
Lớp trưởng ở trên sân khấu thấy bọn họ đứng bên dưới trò chuyện với nhau liền thúc giục. Nhậm Tư Đồ lập tức nhân cơ hội này để lên sân khấu.
Cuộc đấu giá bắt đầu. Bạn học Trình vừa lên tiếng đã ra giá: “Năm đó là năm trăm, lần này mình thêm một con số không, năm ngàn.”
Lớp trưởng lập tức cười trêu ghẹo: “Chúng ta hãy cho bạn Trình một tràng pháo tay nào! Khích lệ cậu ấy sao cho cậu ấy bao hết toàn bộ chi phí đêm hôm nay!”
Hội trường vang lên một tràng pháo tay vang dội như tiếng sấm, Thịnh Gia Ngôn còn chưa kịp báo giá thì đã nghe thấy những tiếng hét tăng giá không ngừng vang lên.
“Sáu ngàn!”
“Bảy ngàn!”
Bạn học Trình bị những người này chọc gậy bánh xe nên không thể không la lên. “Này này này, mấy người thật là không biết điều mà! Biết mình quyết ý đấu giá nên các cậu cố tình nâng giá lên cao đúng không?”
Đã nâng giá khống thì phải khống cho tới cùng. Mọi người không nghe lời anh ta năn nỉ, trong nháy mắt giá đã bị nâng lên thành: “Hai mươi ngàn!”
Mặt bạn học Trình đã bắt đầu nóng lên, đến nỗi phải đưa tay quạt quạt, hỏi nhỏ lớp trưởng: “Lớp trưởng vĩ đại à, chi bằng cậu cứ nói thẳng với mình toàn bộ chi phí của đêm nay cộng lại là bao nhiêu, mình ra một cái giá là được chứ gì?
Lớp trưởng bật cười. “Không nhiều lắm đâu, trừ mười ngàn lúc nãy đấu giá được thì còn thiếu ba mươi lăm ngàn nữa.”
Bạn học Trình thoáng cân nhắc một chút, bấm bụng chịu đựng. “Các cậu đừng có ra giá bậy bạ nữa, mình trả hết ba mươi lăm ngàn!”
Cuối cùng lớp trưởng cũng hài lòng mỉm cười, kêu gọi các bạn trong lớp. “Các bạn học, chúng ta hãy vỗ tay hoan hô gã trọc phú này.”
Nhậm Tư Đồ đứng trên sân khấu, không nói tiếng nào nhưng đã xấu hổ đến nỗi không thể xấu hổ hơn được nữa. Cô nhìn thấy Thịnh Gia Ngôn đang ngồi phía xa xa giơ tay chuẩn bị ra giá thì vội vàng xua tay ra hiệu với anh, ý bảo anh không cần phải cứu cô nữa. Tội gì phải lấy hai tháng tiền lương ra để đùa chứ, dù sao thì nhảy với bạn học cũ một bản thôi mà, với Nhậm Tư Đồ mà nói đó cũng chẳng phải chuyện gì quá khó xử.
Thịnh Gia Ngôn dùng khẩu ngữ để hỏi cô: “Em chắc chứ?”
Nhậm Tư Đồ gật đầu với anh. Đúng lúc bạn học Trình chuẩn bị bước lên sân khấu để dắt Nhậm Tư Đồ xuống thì…
“Bảy mươi ngàn.”
Ngay một giây trước khi bạn học Trình dắt được tay của Nhậm Tư Đồ, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
Cả hội trường lập tức trở nên im bặt.
Ai mà không thức thời như thế, lúc này còn cố ý nâng giá làm gì?
Nhưng dường như không phải người kia đang cố ý nâng giá mà là quyết tâm phải có được Nhậm Tư Đồ, hơn nữa người đó còn là một cô gái. Mắt của bạn học Trình tinh hơn Nhậm Tư Đồ rất nhiều, lúc nãy dễ dàng nhận ra Nhậm Tư Đồ, bây giờ lại dễ dàng nhận ra người vừa ra giá bảy mươi ngàn…
“Lâm Giai Kỳ?”
Đúng là không có gì khác với năm xưa, bạn học Trình lại bị bạn ngồi cùng bàn với Nhậm Tư Đồ phỗng tay trên.
Tiếng nhạc vang lên, những người đấu giá thành công bắt đầu nhảy với nhau từng đôi một, bước chân lả lướt trên sàn nhảy. Mỗi cặp đôi đều nảy sinh những tình cảm lưu luyến, chỉ có cặp của Nhậm Tư Đồ và Lâm Giai Kỳ là chủ yếu sáp lại tán gẫu lung tung.
“Tai To, cậu đúng là đồ vô lương tâm.. Lúc tốt nghiệp cậu còn vạch kế hoạch với mình là chúng ta sẽ đi đâu đó du lịch, kết quả cậu lại biến mất, gọi điện thoại tới nhà cậu cũng không thấy ai bắt máy. Có phải lúc ấy cậu đi tìm anh chàng đang ở Mỹ kia không? Cậu đúng là đồ trọng sắc khinh bạn mà!”
Nhậm Tư Đồ khẽ lắc đầu. Cô không tiện kể lại chuyện quá khứ nên chỉ biết nói: “Anh ấy đang ở đây, lát nữa mình sẽ dẫn cậu đến làm quen.”
“Mình đi cùng ông xã, anh ấy mà biết mình quăng anh ấy một bên để làm quen với trai đẹp thì làm thế nào cũng ghen ૮ɦếƭ mất.”