Cô quay đầu lại, nhìn vẻ mặt sốt ruột của Thẩm Thấm trong nháy mắt, một dự cảm chẳng lành hiện lên trong đầu cô, khiến cho giọng của cô cũng bất giác trở nên khàn khàn: “Anh ấy… đã xảy ra chuyện gì sao?”
Thẩm Thấm lắc đầu một cách rã rời, nhưng sợ Nhậm Tư Đồ lại không đếm xỉa đến mình mà bỏ đi mất nên vội vàng nói tiếp: “Nhưng nếu bây giờ mà cô không quan tâm đến anh ấy thì có lẽ anh ấy sẽ xảy ra chuyện mất.”
“…”
“Cô có biết tôi ghét cô đến nhường nào không? Cô hoàn toàn không bỏ ra bất cứ thứ gì nhưng lại có được toàn bộ tình yêu của anh ấy. Còn tôi, rõ ràng đã làm nhiều việc như thế nhưng anh ấy lại vì cô mà đuổi tôi đi…
Cho nên lúc ấy đầu óc tôi nhất thời mê muội, cố ý nói ra những lời khiến cô hiểu lầm…
Nếu cô thực sự quan tâm đến anh ấy dù chỉ một chút thôi thì sẽ không bỏ mặc anh ấy lại mà đi một mình. Có lẽ cuối cùng anh ấy cũng hiểu được điều này. Nhưng tôi cứ ngỡ rằng sau khi hiểu ra, anh ấy sẽ biết trân trọng những người đáng được trân trọng, ai ngờ anh ấy lại đi giày vò bản thân mình…
Khi tôi mới vừa quen anh ấy chưa được bao lâu, có một lần anh ấy và Tiểu Từ uống rượu với nhau, tôi nghe anh ấy nói tôi giống “cô ấy”. Lúc đó tôi hoàn toàn không biết “cô ấy” là ai, cho đến năm ngoái…
Lần đó anh ấy uống say bí tỉ, mà tôi thì lại thích anh ấy, tôi không quan tâm đến chuyện anh ấy nhầm tôi là người khác, dù sao thì đâu ai biết người mà anh ấy luôn nhung nhớ kia còn sống hay đã ૮ɦếƭ, nói không chừng đã kết hôn, sinh con ở một nơi nào đó rồi cũng nên. Còn tôi thì thích anh ấy, tôi mới là người thực sự ở bên cạnh quan tâm anh ấy, và anh ấy đang ở gần ngay trước mắt, chỉ cần giơ tay ra là có thể chạm tới…
Nhưng anh ấy còn chưa hôn tôi thì đã đẩy tôi ra…
Cô có biết khi đó anh ấy đã nói gì với tôi không?
Anh ấy nói, cho dù cả đời này vẫn không tìm được cô ấy thì tôi cũng không thể nào thay thế cô ấy được…”
Xác suất cứu vãn cuộc tình này là bao nhiêu?
Đáp án mà Tôn Dao cho Nhậm Tư Đồ chính là: “Không phần trăm.”
“…”
“Cậu cứ tưởng tượng mà xem, anh ta bị cậu quy chụp cho cái tội lớn như thế mà suốt cả tháng nay cũng không đi tìm cậu, chứng tỏ đã hoàn toàn thất vọng về cậu, hoản toàn không muốn phí công phí sức để giải thích với cậu nữa.”
Thật ra lý trí của Nhậm Tư Đồ cũng đã đoán được ra câu trả lời này, nhưng sâu trong lòng, có một giọng nói khích lệ vẫn đang chiếm thế thượng phong. “Nhưng Thẩm Thấm nói cả tháng nay, hầu như ngày nào anh ấy cũng tăng ca, còn sắp xếp cho mình lịch trình dày đặc, thức cả đêm rồi sáng sớm về nhà thay bộ quần áo, sau đó lại tiếp tục đi làm. Không những thế còn hút thuốc vô chừng mực. Cho dù mình không hy vọng gì về chuyện tái hợp thì cũng phải đi thay đổi tình trạng của anh ấy bây giờ, nếu không sẽ có ngày anh ấy kiệt sức mà ૮ɦếƭ mất.”
Nhậm Tư Đồ nói xong, Tôn Dao ở đầu dây bên kia không kìm được thở dài một tiếng. Nhậm Tư Đồ cảm thấy mình có thể hiểu được ẩn ý đằng sau tiếng thở dài ngao ngán của Tôn Dao: Đúng là duyên nợ mà…
Đối với Thời Chung, có thể bây giờ cô chính là mối duyên nợ mà anh đang cố gắng thoát khỏi nên cô làm thế nào cũng không thể liên lạc được với anh.
Gọi điện thoại tới nhà thì bà cô giúp việc chỉ trả lời: “Xin lỗi cô Nhậm, cậu Thời không có ở nhà.”
Nhớ lại lần trước, cô giúp việc còn cố ý tiết lộ cho Nhậm Tư Đồ tin tức Thời Chung nghỉ phép một tuần để về quê… Có lẽ tiết lộ hành tung của Thời Chung khi ấy và giữ kín hành tung của anh bây giờ đều là ý của anh.
Gọi điện thoại vào số cá nhân hay số văn phòng của Thời Chung thì đều do Trợ lý Tôn nghe máy. Trợ lý Tôn cũng chỉ nói một câu duy nhất: “Cô Nhậm, cô đừng làm khó cho tôi nữa, bây giờ Giám đốc đang rất bận, không có thời gian nghe điện thoại.”
Thậm chí Nhậm Tư Đồ còn đợi dưới nhà anh suốt cả đêm nhưng vẫn không thấy anh về, cô đành phải tự giác ra về trong ánh bình minh của ngày mới.
Thế nào gọi là tự tạo nghiệt thì không thể sống? Điển hình chính là Nhậm Tư Đồ. Cô ném hết những thứ trong tủ quần áo đi, bây giờ muốn dùng cái cớ trả đồ để gặp anh một lần cũng không được.
Cuối cùng, chính Thẩm Thấm đã tiết lộ hành tung của Thời Chung cho cô biết: “Anh ấy mời phía cung cấp vật tư đến hộp đêm giải trí, có lẽ trong chốc lát sẽ không đi ngay được. Cô có cần qua đây không?”
Nhậm Tư Đồ cúp máy, nhìn đồng hồ hiển thị trên màn hình điện thoại. Đã mười một giờ rưỡi, cô nằm trên giường trằn trọc hơn tiếng đồng hồ mà vẫn chưa ngủ được. Cũng may là cô chưa ngủ nên không để lỡ cuộc gọi này. Cô bật dậy thay quần áo, đến trước cửa phòng Tầm Tầm ngó vào thấy Tầm Tầm vẫn nằm nghiêng trên giường ngủ một cách say sưa. Khi ấy Nhậm Tư Đồ mới khẽ khàng đóng cửa phòng lại, dùng tốc độ nhanh nhất để ra khỏi nhà, lái xe tới hộp đêm kia.
Thẩm Thấm đã đợi cô ở ngoài đại sảnh từ trước.
Khi hai người phụ nữ đều cảm thấy có lỗi với một người đàn ông thì có lẽ sẽ giống như tình trạng giữa cô và Thẩm Thấm bây giờ. Rõ ràng là gặp nhau thì thấy cực kỳ gượng gạo, cũng không có cảm tình gì với người kia nhưng lại không thể không gặp nhau. Thẩm Thấm đã biết được số phòng, vừa dẫn Nhậm Tư Đồ đi xuyên qua hành lang đầy hoa tulip vừa nói: “Tôi từng làm tiếp viên ở đây nên quen hết tất cả nhân viên phục vụ, bọn họ cũng đã gặp anh ấy nên chắc là không nhận nhầm đâu.”
Xem ra Thẩm Thấm rất quen thuộc với nơi này. Khu vực VIP có bảo vệ xác nhận thân phận của khách xong thì mới cho vào nhưng thấy Nhậm Tư Đồ được Thẩm Thấm dẫn đến thì không cần tra lai lịch mà cho vào ngay. Hành lang của khu vực VIP được lát bằng một loại gạch của nước ngoài, đỏ thắm như mã não, có những hoa văn gợi cảm khiến Nhậm Tư Đồ nhìn mà cảm thấy áp lực. Bọn họ nhanh chóng đi đến trước cửa phòng VIP, Nhậm Tư Đồ nắm tay nắm cửa, nhất thời không còn dũng khí để đẩy cửa bước vào.
Thẩm Thấm thấy cô đột nhiên trở nên do dự thì rất thất vọng và nôn nóng, liếc cô một cái rồi đẩy mạnh cửa ra, kéo cô tiến vào trong.
Nhưng vừa bước vào chưa được bao lâu, Thẩm Thấm đã bị một gã đàn ông người sặc mùi rượu đi đến trước mặt và ôm choàng lấy eo. “Sao nhìn cô em này có vẻ quen thế nhỉ?”
Nhậm Tư Đồ giật cả mình, đang định đanh mặt lại, quát bảo người kia thả tay ra thì thấy Thẩm Thấm chỉ hơi dùng tay đẩy khẽ vai người đó ra, trong giọng nói e thẹn còn ẩn chứa chút ngọt ngào: “Thật ngại quá, bọn em đến để tìm Giám đốc Thời.”
Người kia vừa nghe tới ba chữ Giám đốc Thời thì tự giác thả tay ra nhưng ánh mắt vẫn cứ nhìn Thẩm Thấm từ đầu đến chân một cách không kiêng nể, sau đó lại quay qua nhìn Nhậm Tư Đồ.
Nhậm Tư Đồ né tránh ánh mắt của anh ta, đưa mắt tìm kiếm bóng dáng của Thời Chung trong đám ma men này. Trong suốt thời gian đó, cô luôn giữ bộ mặt lạnh tanh. Mãi đến khi nhìn thấy người đàn ông cuối cùng trong đó, Nhậm Tư Đồ vẫn không tìm thấy được bóng dáng của Thời Chung đâu. Còn người đàn ông cuối cùng trong phòng kia thì… đang ôm một cô gái hôn ngấu nghiến, giống như ước gì có thể khiến cả hai hòa vào làm một. Nhậm Tư Đồ hoàn toàn không nhìn rõ mặt của người đó nhưng nhìn thân hình thì có lẽ là một người có vóc dáng khá cao. Khi nhìn thấy bàn tay với những ngón tay thon dài đang nâng gương mặt của cô tiếp viên kia lên thì tim Nhậm Tư Đồ như ngừng đập. Cô gần như không kịp nghĩ ngợi gì mà lập tức bước tới kéo lấy vai của người đó giật ngược lại, tách anh ra và cô gái kia ra.
“Cô là ai vậy!” Gương mặt hoàn toàn xa lạ và đầy bất mãn của anh ta cứ thế mà đập vào mắt Nhậm Tư Đồ.
Nhậm Tư Đồ sững ra, sau đó vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi anh, rất xin lỗi anh, tôi nhận nhầm người.”
Đúng vậy, sao cô có thể hồ đồ tới mức nhìn loại đàn ông này thành Thời Chung chứ…
Nhậm Tư Đồ rất muốn gõ vào đầu mình một cái. Cô vừa nói xin lỗi rối rít vừa lùi ra sau. Nhưng đột nhiên đường lui của cô bị chặn lại không đi được nữa, Nhậm Tư Đồ quay lại nhìn thì thấy người đàn ông lúc nãy ôm Thẩm Thấm đang đứng chặn đường mình.
Vì đã biết các cô đến tìm ai nên anh ta chỉ nhìn Nhậm Tư Đồ với ánh mắt trắng trợn không e dè mà thôi chứ không động tay động chân, đồng thời nhét vào tay cô một ly Whisky có đá. “Bạn của Giám đốc Thời thì cũng là bạn của chúng tôi. Nào, uống một ly đi!”
“Thật ngại quá, tôi không uống rượu!”
“Đều là bạn cả mà, còn khách sáo thế làm gì?”
Có lẽ đây chính là sự khác biệt giữa Nhậm Tư Đồ và Thẩm Thấm. Thẩm Thấm có thể dùng vài ba câu đưa đẩy là có thể xoa dịu và khiến người muốn sàm sỡ mình phải rút lui, còn cô thì… dường như chỉ biết trở mặt với đối phương, khiến sự tình càng trở nên căng thẳng.
Vì người kia cố nhét ly rượu vào tay Nhậm Tư Đồ nên nó bị sánh ra ngoài, chỉ còn lại hơn một nửa. Thẩm Thấm thấy bên này cứ giằng co như vậy thì bước tới định đón lấy ly rượu. “Anh à, bạn của em không biết uống rượu thật mà. Hay là để em uống giúp cô ấy nhé?”
Người bị Nhậm Tư Đồ quấy rầy việc vui cũng đứng dậy khỏi sofa. Có lẽ không thích nhìn loại con gái đi đến đâu cũng xị mặt giả vờ thanh cao nên anh ta cũng rót một ly rượu, đưa thẳng tới trước mặt Nhậm Tư Đồ. “Cô em à, lúc nãy em vô duyên vô cớ kéo anh ra, bây giờ uống với anh một ly để tỏ lòng xin lỗi có được không?”
Nhậm Tư Đồ nhìn hai ly rượu trước mặt mình. Thật ra nhiều lúc cô cũng rất thán phục cách ứng xử khéo léo của Thẩm Thấm, có điều cô không thể nào bắt chước được, mà có lẽ cả đời cũng sẽ không thể thay đổi. Nhưng trong tình huống này, cô càng làm cứng thì bọn họ sẽ càng bức ép hơn. Nhậm Tư Đồ nhìn ly rượu trên tay mình, cắn răng định đưa lên uống quách cho xong.
Nhưng cô vừa giơ ly rượu lên, khẽ chạm vào môi thì nó đã bị ai đó đứng bên cạnh giật mất. Nhậm Tư Đồ ngạc nhiên nhìn sang thì thấy trong ánh đèn lờ mờ, có một dáng người cao lớn đang nâng ly rượu lên, nhanh chóng uống cạn rượu trong ly.
Nhậm Tư Đồ còn chưa kịp nói gì thì người đàn ông cố nhét ly rượu vào tay cô lúc nãy đã kinh ngạc kêu lên: “Giám đốc Thời?”
Thời Chung nhét ly rượu không vào lại tay anh ta, quay qua giật lấy ly rượu còn lại, uống cạn nó mà không nói tiếng nào, giống hệt như vừa rồi.
Uống xong, anh đặt ly rượu lên quầy bar, dùng giọng điệu gần như ra lệnh để nói với Nhậm Tư Đồ: “Theo anh ra đây.”
Anh không hề có ý định kéo lấy tay cô, nói xong là quay đầu bỏ đi mất. Nhậm Tư Đồ bấm bụng đi theo. Anh chàng ở phía sau còn cất cao giọng trêu chọc: “Chà chà, anh Thời, cô ấy là gì của anh mà anh lại đỡ giúp hai ly thế?”
Nhậm Tư Đồ cứ tưởng Thời Chung sẽ không trả lời những câu hỏi vớ vẩn ấy, nhưng không ngờ anh bỗng dừng chân, quay lại liếc Nhậm Tư Đồ với vẻ lạnh nhạt rồi trả lời rất lạnh nhạt: “Kẻ thù.”
Ra khỏi phòng VIP, Nhậm Tư Đồ không nói gì, còn anh thì cắm đầu đi thẳng đến khu vực được phép hút thuốc, im lặng châm thuốc, im lặng hút một hơi.
Nhậm Tư Đồ cố gắng bắt kịp bước chân vội vã của anh, thở không ra hơi, giờ đột nhiên hít phải mùi khói thuốc nữa thì không kìm được ho lên vài tiếng.
Những ngón tay đang cầm điếu thuốc của Thời Chung bỗng bất động vài giây, sau đó anh giụi mạnh điếu thuốc vào gạt tàn được gắn trên thùng rác bên cạnh.
Nhậm Tư Đồ nhìn ánh lửa nhấp nháy như một ngôi sao kia chợt vụt tắt trong nháy mắt thì chút hy vọng nhỏ nhoi trong lòng cô lại bùng lên. “Dạo này anh… sống có tốt không?”
“Không tốt.” Anh gần như trả lời ngay mà không cần do dự.
Nhìn anh không có vẻ gì là muốn tiếp tục trò chuyện với cô, Nhậm Tư Đồ nghĩ ngợi một lát, dường như chỉ biết nói ba chữ: “Xin lỗi anh.”
“…”
Rốt cuộc anh im lặng là vì không muốn tiếp tục nói chuyện với cô hay là vì muốn đợi nghe cô nói tiếp? Nhậm Tư Đồ hy vọng đáp án là khả năng thứ hai. “Em không nghe anh giải thích mà đã bỏ đi, đó là em không đúng. Thẩm Thấm đã nói hết với em rồi, em…”
Nhậm Tư Đồ không biết phải nói thế nào nữa. Có lẽ lúc này không nên nói những lời vô nghĩa như thế. Cô do dự đưa tay nắm cổ tay anh, dè dặt đợi anh trả lời. Hoặc vung tay cô ra, hoặc là nắm ngược lại tay cô.
Thời Chung không hề gạt tay cô ra mà chỉ cụp mắt xuống nhìn bàn tay cô một cách thờ ơ.
“Lần này là Thẩm Thấm, lần sau còn có Lý Thấm, Trương Thấm, Vương Thấm… Em không yêu anh, bất cứ lý do gì cũng có thể khiến em bỏ anh mà đi.”
Cho dù anh không gạt tay cô ra thì Nhậm Tư Đồ vẫn cảm thấy hoang mang lo sợ, bàn tay đang nắm lấy cổ tay Thời Chung bất giác siết chặt hơn. “Sẽ không có lần sau nữa đâu, anh tin em đi.”
Nhậm Tư Đồ nhìn thấy trong mắt anh lóe lên vẻ ghét bỏ. Khi cô ngỡ rằng mình đã nhìn lầm thì anh lại lên tiếng với một giọng điệu rất bình thản: “Nhậm Tư Đồ, hôm ấy sự ra đi của em đã khiến anh hiểu ra một chuyện. Thật ra anh hoàn toàn không yêu em của bây giờ. Chẳng những không yêu mà còn rất ghét.”
Nhậm Tư Đồ cảm giác mặt mình lúc này như hóa đá, còn giọng nói của Thời Chung thì vẫn cứ vang lên đều đều: “Người mà anh vẫn yêu chính là Nhậm Tư Đồ của năm đó, cô ấy hoạt bát, cởi mở, cười rất vô tư trong sáng và dễ dàng tin tưởng người khác, giúp đỡ người khác, rạng rỡ như ánh mặt trời vậy.”
Thời Chung bình tĩnh nhìn cô gái trước mặt mình, bởi vì cuối cùng anh cũng đã thông suốt. “Em của năm đó và của hiện tại là hai người hoàn toàn khác nhau. Anh đã nhận sai nên bây giờ chỉ sửa sai mà thôi.”
Những ngón tay của Nhậm Tư Đồ lập tức trở nên cứng đờ tới mức không còn sức lực, không cần bất cứ động tác gì thì tay của cô cũng tự động trượt khỏi cổ tay Thời Chung.
“Tuy quá trình tự sửa chữa sai lầm này hơi đau khổ một chút nhưng dù sao thì cũng dễ chịu hơn việc đột nhiên phát hiện ra người mà mình yêu thật ra không còn tồn tại nữa.”
“…”
“Hãy nói lời từ biệt một cách dứt khoát đi, bạn học cũ.”
Thời Chung nói xong thì nhìn Nhậm Tư Đồ, khẽ dang hai tay về phía cô.
Nhưng anh nào có ý định ôm lấy cô? Rõ ràng là đang định đẩy cô xuống vực sâu muôn trượng. Nhậm Tư Đồ không thể nhúc nhích, anh không hề chờ đợi cô mà cúi người xuống, nhẹ nhàng ôm cô một cái. “Tạm biệt.”
Những lời của anh vang lên bên tai cô, đơn giản, ngắn gọn nhưng đầy hàm ý. Sau đó anh thả cô ra, quay đầu bước đi.
Lần này đi, sẽ không bao giờ quay lại nữa. Đó mới là ý nghĩa thực sự của từ “tạm biệt”.