Trong giờ làm việc mà Nhậm Tư Đồ cứ có cảm giác hồn vía bay lên mây.
Mỗi khi tâm trạng trở nên tồi tệ thì dường như mọi thứ đều đang đối nghịch với cô. Muốn uống cà phê để tập trung tinh thần thì phát hiện hộp cà phê mà mình đặt trong phòng nghỉ đã hết. Chán nản đi tìm cách khác, định uống một viên C sủi nhưng khi kéo ngăn tủ ra thì mới nhớ lần trước Mạc Nhất Minh bị cảm đã tiện tay lấy hết hộp C sủi của cô.
Cô gọi điện thoại cho Thời Chung, anh không nghe máy thì thôi, cũng không chuyển sang cho Trợ lý Tôn mà điện thoại cứ đổ chuông mãi không ai nghe.
Thậm chí ngay cả khám bệnh mà cũng không thuận lợi. Cô bảo anh Trang đến tư vấn tâm lý đang đối diện mình tắt điện thoại di động đi, thế mà anh ta cứ ngắt lời cô nhiều lần rồi ung dung nghe điện thoại giống như bên cạnh không có ai.
Khi anh Trang kia chịu nghe lời cô, tắt điện thoại đi thì lại có khách không mời mà đến, xông thẳng vào phòng làm việc của cô.
“Xin lỗi, anh ơi, trong phòng của bác sĩ Nhậm đang có người tới tư vấn, anh không được…”
Giọng của cô y tá bỗng dưng im bặt khi đối phương cứ xô cửa xông vào.
Nhậm Tư Đồ không khỏi nhíu mày, nghi hoặc nhìn về phía vị khách xa lạ, không mời mà đến kia.
Y tá nhìn Nhậm Tư Đồ bằng ánh mắt bất đắc dĩ, vừa định lên tiếng mời mấy người này ra ngoài thì anh chàng dẫn đầu đám người mặc đồ vest bảnh bao ấy lại đi thẳng về phía Nhậm Tư Đồ.
Nhậm Tư Đồ đứng lên, nhìn bọn họ bằng ánh mắt đề phòng.
Người kia đưa cho Nhậm Tư Đồ một tấm danh thi*p. “Chào cô, tôi là luật sư đại diện của anh Từ Kính Nam…”
Chân mày của Nhậm Tư Đồ bỗng nhiên nhíu chặt lại. Cô gương gạo nhìn tấm danh thi*p nhưng không đưa tay nhận lấy. Đối phương cũng không muốn mất thời gian, cứ đặt thẳng tấm danh thi*p lên bàn. “Lần này chúng tôi đến đây là vì chịu sự ủy thác của anh Từ, muốn đàm phán với cô về quyền giám hộ Nhậm Yến Tầm.”
“…”
“…”
Nhậm Tư Đồ dùng hết chín mươi phần trăm sức lực trong người mới có thể đè nén được cơn khủng hoảng đang dâng lên trong lòng, giọng còn lạnh hơn cả ánh mắt của mình: “Xin lỗi, bây giờ tôi đang làm việc, bất luận anh có chuyện gì thì cũng mời anh ra ngoài, rẽ trái, đặt lịch hẹn với y tá trực ban trước.”
Nhưng đối phương lại không hề nhúc nhích.
Mười phần trăm sức lực còn lại của Nhậm Tư Đồ dùng vào việc nhấc điện thoại trên bàn làm việc lên, cố gắng không để cho cánh tay run rẩy. May mà khi người ngoài nhìn vào thì thấy cô ấn điện thoại không hề do dự, còn hết sức bình tĩnh và trấn định. “Phòng bảo vệ phải không? Có người xông vào phòng làm việc của tôi gây sự, các anh làm ơn phái vài người tới đây, mời bọn họ đi giúp tôi.”
Cuối cùng thì đám luật sư kiêu căng hợm hĩnh này cũng bị bảo vệ xông tới mời ra ngoài. Trước khi đi, bọn họ còn không quên đe dọa một câu: “Yên tâm, chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi.”
Nhậm Tư Đồ không trả lời, chỉ đáp lại bằng vẻ lạnh lùng đuổi khách.
Bóng mấy người kia vừa khuất sau cánh cửa thì hai chân cô liền mềm nhũn ra, ngồi phịch xuống ghế ngay lập tức. Anh Trang thì lại nhìn tình cảnh vừa rồi với vẻ mặt rất thích thú. Đám luật sư vừa đi, cửa phòng khám vừa được đóng lại thì anh ta vội vội vàng vàng nhào tới hỏi Nhậm Tư Đồ: “Từ Kính Nam? Có phải người nhà họ Từ tiếng tăm lẫy lừng kia không? Hay chỉ là trùng tên mà thôi?”
Nhậm Tư Đồ hoàn toàn không nghe thấy anh Trang nói gì, sự sợ hãi trong đầu cô càng lúc càng lớn dần, gần như khiến cô không thể nghĩ ngợi gì được. Sao chuyện này đột nhiên lại trở nên như thế?
Sau khi anh Trang ra về, Nhậm Tư Đồ vội vàng gọi cho Tôn Dao. Điện thoại của Tôn Dao đã tắt máy, số của trợ lý cũng không liên lạc được. Tôn Dao đang ở nước ngoài, tính thời gian thì bên ấy đang là ban đêm, Tôn Dao đang ngủ say, nào hay biết trong nước đang có chuyện long trời lở đất.
Nhậm Tư Đồ rời khỏi phòng khám, đầu óc rối bời. Khi cô hoàn hồn lại thì phát hiện mình đã quên xuống bãi đậu xe để lấy xe mà khi thang máy xuống tới tầng trệt thì cứ bước thẳng ra ngoài. Khi dừng chân lại, cô đã đi đến đại sảnh ở tầng trệt, trước mặt cô là dòng xe không ngừng xuôi ngược trên đường.
Cho dù cô xuống bãi đậu xe thì có thể đi đâu được đây? Lúc nay vẫn còn sớm, chưa tới giờ Tầm Tầm tan học. Nhậm Tư Đồ lấy tấm danh thi*p của tay luật sư từ trong túi ra, ngón tay bị mép giấy sắc lẹm cứa vào, đầu óc và đôi mắt cô dần trở nên trống rỗng.
Mãi đến khi cô nghe thấy tiếng “tin tin” của còi xe từ xa vọng tới.
Nhậm Tư Đồ ngước mắt lên thì thấy đó là xe của Thời Chung.
Hôm nay anh không cần tài xế mà tự mình lái xe.
Nhưng khác với thường ngày, anh không xuống xe mở cửa cho cô mà chỉ hạ cửa kính xuống, để lộ một bên mặt.
Cửa kính từ từ hạ xuống, để lộ nửa bên người của anh. Nhậm Tư Đồ bỗng có cảm giác muốn bất chấp tất cả mà chạy tới ôm chầm lấy anh. Khoảnh khắc ấy, cuối cùng cô cũng hiểu ra rằng mình nhớ anh biết nhường nào. Nhớ nhung, hoặc chính xác hơn là… cần anh.
Cần anh bước xuống xe, chuyên chú nhìn cô như mọi lần, sau đó đi về phía cô. Cần anh nói với cô một câu: “Đừng lo sợ, em có thể xử lý tốt.”
Nhưng anh không bước xuống xe.
Nhậm Tư Đồ ngập ngừng một chút, sau đó bước tới, kéo cửa xe ra, ngồi vào, nhất thời có hàng ngàn lời muốn nói.
Có lẽ anh vẫn đang giận vì chuyện đêm qua, Nhậm Tư Đồ vân vê những ngón tay mình, nói: “Tối qua em…”
Thời Chung ngắt lời cô: “Theo anh đến một nơi.” Nói xong, còn cười một chút nhưng nụ cười không rõ lắm.
Cuối cùng xe dừng lại tại một trung tâm thương mại sầm uất. Dòng người qua lại như con thoi, các tấm bảng quảng cáo đầy rẫy cứ đập vào mắt. Tuy chưa tới chạng vạng nhưng trời đã âm u.
Từ sau khi bị ngắt lời, đây là lần đầu tiên Nhậm Tư Đồ lên tiếng hỏi: “Chúng ta đến đây để làm gì?”
“Chọn nhẫn.”
Nhậm Tư Đồ cả kinh, vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ. Cách đó không xa là những cửa hàng đặt sát bên đường. Bắt mắt và sang trọng nhất trong loạt cửa hàng ấy chính là một cửa hàng trang sức, chuyên thiết kế nhẫn cưới mà vài năm gần đây đã gây được tiếng tăm trên toàn thế giới, khi mua nhẫn thì phải dùng chứng minh nhân dân để đăng ký, cả đời mỗi người chỉ có thể mua một chiếc.
“Hoặc là em theo anh vào trong cửa hàng, hoặc là xuống xe, từ nay về sau chúng ta không gặp lại nhau nữa. Em chọn đi.”
Chọn một trong hai.
Có lẽ đây chính là kết luận mà Thời Chung suy ngẫm suốt một ngày một đêm mới nghĩ ra được. Lúc này ánh mắt của Thời Chung như đang nói với cô rằng, đây là cơ hội cuối cùng của cô.
Trong xe không có một tiếng động, anh cũng không lên tiếng, không quấy rầy, không biện bạch, chỉ lẳng lặng tiếp nhận bất cứ sự lựa chọn nào của cô.
Đúng lúc này, điện thoại của Nhậm Tư Đồ lại rung lên.
Ánh mắt của anh và ý thức của cô đều đang nói với cô rằng đây không phải là lúc phân tâm để nghe cuộc gọi này, nhưng ý nghĩ thứ hai của cô nhanh chóng chiếm phần thắng… có lẽ đây là điện thoại của Tôn Dao, cũng rất quan trọng.
Nhậm Tư Đồ lấy điện thoại từ trong túi xách ra ngay trước mặt Thời Chung.
Nhưng màn hình hiển thị lại không phải tên của Tôn Dao mà lại là Thịnh Gia Ngôn.
Động tác của Nhậm Tư Đồ khựng lại trong khoảnh khắc ấy, cô nhìn Thời Chung nhưng không đọc được cảm xúc của anh. Khi cô đang chuẩn bị bỏ điện thoại vào trong túi xách thì Thời Chung bỗng nắm tay cô lại.
Thậm chí nhấn nút nghe thay cho cô, bật loa ngoài lên.
Ngoại trừ việc im lặng thì Nhậm Tư Đồ còn có thể làm gì khác nữa, dù là với Thời Chung hay với Thịnh Gia Ngôn.
Thịnh Gia Ngôn ở đầu bên kia đợi một lúc lâu mà không nghe thấy tiếng của cô thì cười khẽ một tiếng, sau đó nói: “Anh cũng không biết nên mở miệng thế nào đây.”
“..”
“Tóm lại, tất cả đều tại anh không hiểu rõ được lòng mình. Những lời này lẽ ra anh phải nói với em từ lâu rồi, nhưng anh lại cảm thấy lúc ấy mà nói với em những lời này thì không đúng thời điểm cho lắm nên lại thôi, định để khi khác mới nói với em. Nhưng anh nghĩ suốt một ngày, sợ bây giờ mình không nói ra thì sau này sẽ không còn cơ hội để nói nữa.”
“…”
“Tư Đồ, hãy ở lại bên cạnh anh.”
“…”
Sự im lặng kéo dài của Nhậm Tư Đồ là sự tra tấn, giày vò cho cả ba người.
Cuối cùng, Nhậm Tư Đồ cũng có thể lên tiếng: “Xin lỗi anh, em…” Cô nói vào trong ống nghe.
Thật ra trong giây phút im lặng, Nhậm Tư Đồ đã cố gắng nhớ lại rất nhiều chuyện, ở bên Thịnh Gia Ngôn, ở bên Thời Chung… Cuối cùng, dừng lại trong đầu cô chính là cảm giác kích động, muốn nhào tới ôm chầm lấy anh khi cô nhìn thấy anh từ từ hạ cửa kính xe xuống, để lộ ra một bên người lúc nãy.
Nhậm Tư Đồ cứ luôn nghĩ rằng cán cân tình cảm trong lòng mình sẽ mãi mãi ngoan cố, nghiêng về phía Thịnh Gia Ngôn nhưng trên thực tế, mọi thứ đã âm thầm thay đổi… Cô không khỏi quay đầu sang nhìn Thời Chung bên cạnh mình.
Lúc này, Thời Chung cũng quay sang nhìn cô, khi ánh mắt chạm phải mắt cô, anh bật cười.
Nhậm Tư Đồ chưa từng thấy nụ cười ấy trên gương mặt anh, nụ cười tuyệt vọng.
“Sớm đã biết là sẽ thế…” Thời Chung nhìn cô, cười nói.