Về lại Bắc Kinh, có lẽ cuộc đời họ cũng đã lật sang một trang mới.
Buổi trưa, tới giờ cơm, Nhậm Tư Đồ và Mạc Nhất Minh cùng đến căng tin của bệnh viện để xếp hàng như thường lệ. Nhưng đang xếp hàng giữa chừng, cô liền bị ai đó “tóm” đi ngay.
Bị người nào đó ôm chầm lấy hai vai, kéo đi được vài bước, Nhậm Tư Đồ mới hoàn hồn lại từ cơn kinh ngạc, ngước mắt nhìn. Nhìn thấy gương mặt quá đỗi quen thuộc kia, Nhậm Tư Đồ càng thêm ngạc nhiên. “Sao anh lại đến đây?”
Anh chàng Thời Chung ăn mặc thẳng thớm phẳng phiu kia chỉ cúi đầu nhìn cô một cái, nở một nụ cười nhẹ rồi không nói gì cả. Bàn tay đang ôm vai cô cũng thuận thế trượt xuống, đặt lên hông cô, cứ thế mà ôm eo cô đi thẳng về chiếc ghế trống duy nhất ở trong góc.
Sau khi ngồi xuống, anh mới vừa cười vừa giải thích: “Hẹn em dùng cơm trưa mà không được nên đành phải đích thân tới đây một chuyến thôi.”
Nhậm Tư Đồ cảm thấy hơi tức giận.
Tối qua bọn họ từ quê nhà lên lại Bắc Kinh, khi ấy ở trên xe, đúng là hai người đã hẹn nhau trưa nay cùng ăn cơm. Nhưng lúc mười một giờ hơn, cô gọi điện thoại để xác nhận lại địa điểm với anh thì anh chàng Trợ lý Tôn kia lại nghe máy thay, nói là Giám đốc Thời đang đi thị sát tại công trường ở ngoại thành. Mà từ ngoại thành về lại nội thành ít nhất cũng phải mất một tiếng đồng hồ. Để anh khỏi phải chạy đi chạy về, cô bèn nhờ Trợ lý Tôn nhắn lại với anh là để hôm khác cùng ăn cơm.
Nhưng không ngờ…
Anh thực sự vội vội vàng vàng đội nắng đội gió về đây, ăn bữa cơm đạm bạc với cô trong căng tin này.
Nhưng câu anh vừa nói thật bất công cho cô. Không phải là cô khó hẹn mà bởi vì vị giám đốc này quá bận rộn. Cô hẹn hôm khác cũng chỉ vì muốn tốt cho anh thôi. Nhưng không đợi Nhậm Tư Đồ tự biện bạch cho mình thì cô liền nhìn thấy Trợ lý Tôn bưng hai phần thức ăn từ trong hàng dài đi ra, bước nhanh về phía họ.
Đáng thương cho Trợ lý Tôn, vừa đặt thức ăn vất vả lắm mới xếp hàng lấy được lên bàn thì đã bị ông chủ vô nhân đạo kia xua tay một cái, không thèm nói một tiếng, ra hiệu cho anh đi chỗ khác.
Trợ lý Tôn mệt tới nỗi thở không ra hơi.
Nhậm Tư Đồ nhìn bóng dáng ỉu xìu của Trợ lý Tôn. “Anh bảo anh ta đi ngay thế à? Sao không cùng ăn cơm?”
Thời Chung chỉ mỉm cười, một tay đưa đũa cho bạn gái, tay kia lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng nhắn một tin nhắn. “Năm mới nên tăng tiền lương cho cậu, lấy lại tinh thần ngay cho tôi.”
Chỉ trong giây lát, bóng lưng ỉu xìu như hết hơi kia lập tức lấy lại tinh thần, hưng phấn đứng thẳng người lên. Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Nhậm Tư Đồ, Trợ lý Tôn hân hoan bước ra khỏi căng tin.
Ăn xong bữa trưa, Nhậm Tư Đồ đã đoán trước là mình sẽ bị Mạc Nhất Minh tìm đến để thám thính. Quả nhiên, sau khi tiễn Thời Chung xuống lầu, về lại phòng khám, còn chưa kịp bước vào phòng làm việc thì cô đã bị Mạc Nhất Minh tóm lại ngay trên hành lang.
Mạc Nhất Minh hỏi một cách thẳng thắn: “Ai vậy?”
Nhậm Tư Đồ giả ngốc với anh ta. “Cái gì mà ai vậy?”
“Anh chàng bảnh bao lịch lãm trưa này cùng ăn cơm với em ấy.” Mạc Nhất Minh khoác vai Nhậm Tư Đồ. “Cây khô đã ra hoa rồi à?”
Cây khô đã ra hoa…
Bởi vì mấy từ này mà Nhậm Tư Đồ không thèm quan tâm đến anh ta nữa, cứ lướt thẳng qua người anh ta, định về phòng mình.
Mạc Nhất Minh vẫn đứng tại chỗ, chặc lưỡi. “Cây khô ngàn năm như em mà cũng ra hoa thì chắc Tôn Dao cũng không còn lâu nữa đâu nhỉ?”
Bước chân Nhậm Tư Đồ không khỏi khựng lại một chút nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn, không thèm để ý tới anh ta, tiếp tục đi về phía trước.
“Thảo nào mà hai hôm trước anh nhìn thấy Luật sư Thịnh rầu rĩ uống rượu một mình, anh cứ tưởng anh ta đang buồn phiền vì chuyện giấy phép hành nghề, thì ra là vì chuyện em yêu đương…”
Nhậm Tư Đồ lập tức dừng bước, cô ngẩn ra trong vài giây rồi quay đầu lại. “Anh nói gì?”
Mạc Nhất Minh bị hành động của cô làm cho sửng sốt một chút.
Sau đó, anh ta mới trở lại như bình thường, tưởng là cô đang hỏi chuyện uống rượu giải sầu nên nghiêm túc nhớ lại tình cảnh khi mình gặp Luật sư Thịnh. “Anh lấy làm lạ là mọi năm hai người cùng về quê ăn tết, sau đó thì cùng về đây đi làm nhưng sao lần này anh ta lại về sớm hơn em, còn vừa trở lại là đã chạy đi uống rượu…”
Nhậm Tư Đồ không kìm được phải bước lên vài bước, đứng trước mặt Mạc Nhất Minh, nhanh chóng ngắt lời anh ta: “Chuyện giấy phép hành nghề là sao?”
Nhậm Tư Đồ về lại phòng làm việc của mình, vừa đóng cửa lại, liền dựa lưng vào cửa, ngây người một lúc thật lâu, cuối cùng không kìm được phải gọi điện thoại tới văn phòng luật sư để hỏi rõ tình hình.
Trợ lý của Thịnh Gia Ngôn chỉ cho cô một lời giải thích rất đường hoàng nhưng rất có lệ, ngược lại Luật sư Lâm trong văn phòng thì lại rất bất bình khi nhắc tới chuyện này…
Nói cho cùng thì vẫn là do Thịnh Gia Ngôn chọc vào người không nên chọc.
Luật sư Lâm là đàn anh của Thịnh Gia Ngôn khi du học ở nước ngoài, quan hệ cũng thân thiết với Nhậm Tư Đồ. Bây giờ, càng nói anh ta càng thấy tiếc cho Thịnh Gia Ngôn. “Không biết vì lý do gì mà Gia Ngôn từ chối vụ án của anh Tưởng, còn đánh anh ta một trận, kết quả là bị nhà họ Tưởng rêu rao một phen, văn phòng bọn anh đã tích cực hòa giải, cũng sắp xếp cho Gia Ngôn tạm thời nghỉ phép nhưng… anh Tưởng vẫn cứ khăng khăng không chịu thôi, còn tố cáo lên liên đoàn luật sư. Nếu anh ta mà thắng kiện thì rất có thể Gia Ngôn sẽ bị thu hồi giấy phép hành nghề.”
Nhậm Tư Đồ cảm giác được bàn tay đang cầm điện thoại của mình đã cứng đờ tới mức không thể điều khiển được. “Nhưng sao Gia Ngôn không hề nhắc tới chuyện này với em…”
“Em cũng biết tính tình của Gia Ngôn rồi mà, chuyện gì cũng để trong lòng không chịu nói ra, chỉ vì không muốn khiến người khác phải lo lắng cho cậu ấy.”
Buổi tối, khi ăn cơm, Nhậm Tư Đồ cứ thấp thỏm bất an.
Thời Chung chọn một nhà hàng Indonesia, gia vị hơi nặng mùi, màu sắc cũng bắt mắt. Ẩm thực gia nhí Tầm Tầm gọi nguyên một bàn ăn: Bò kho sa tế, cà ri gà nước dừa… Tóm lại là con mắt to hơn cái bụng. Cuối cùng, khi nhân viên phục vụ bưng món cơm nghệ mà Tầm Tầm đã gọi lên thì cu cậu chỉ ăn được hai muỗng. Ăn xong liền dựa người vào ghế, vỗ vỗ cái bụng căng tròn, khẽ híp mắt lại, thỏa mãn tuyên bố: “Con no rồi!”
Thời Chung thấy thức ăn trong đĩa của Nhậm Tư Đồ vẫn còn chưa động đũa thì khẽ nhíu mày: “Em sao thế? Không hợp khẩu vị à?”
Khi ấy Nhậm Tư Đồ mới giật mình hoàn hồn, nhìn Thời Chung, cười một cách gượng gạo. “Hôm nay đi làm hơi mệt.”
Sau khi nói câu này, cô chỉ ăn thêm vài muỗng lấy lệ rồi sau đó lại chìm vào suy tư.