Khi Tôn Dao chạy vào bếp, lục tung tủ lạnh, mang hai bình rượu đế nhỏ bỏ túi với một đĩa mực khô xé nhỏ trở lại phòng khách thì Nhậm Tư Đồ vẫn lẳng lặng ngồi trên chiếc ghế bên cạnh bàn trà, tư thế hoàn toàn không thay đổi.
Tôn Dao đưa cho Nhậm Tư Đồ một bình rượu. “Vậy bây giờ cậu định làm sao đây?”
Nhậm Tư Đồ nhún vai, mở nắp bình rượu, cụng với Tôn Dao một cái rồi bắt đầu uống.
Tối qua là đêm Giao thừa, hai cô gái này đã uống sạch rượu vang dự trữ trong nhà, bây giờ chỉ còn lại hai bình rượu đế này, mỗi người một bình. Cộng thêm mực xé nhỏ mua cho Tầm Tầm, đủ để tám chuyện cho qua đêm dài mà không phát hiện ra Tầm Tầm đang trốn sau khe cửa của phòng mình, nghe trộm đã lâu.
Thằng nhóc này vốn nửa đêm thức dậy định đi vệ sinh, không ngờ vừa mở cửa liền nghe thấy hai người phụ nữa xấu xa này đang nói xấu thần tượng của mình.
“Uổng cho mình còn tưởng chú chân dài của Tầm Tầm là một người đàn ông đáng tin cậy. Đàn ông vừa đẹp trai vừa có tiền, ông trời đã định là không đáng tin rồi…”
Tầm Tầm hơi tức giận, quên cả việc phải đi vệ sinh, chỉ lẳng lặng đóng cửa lại, nghĩ một lát thật lâu rồi chạy đến bên chiếc bàn học với vẻ mặt thật nghiêm túc, cầm lấy chiếc điện thoại con hình Minion, ngón tay nhỏ bé lần lượt ấn từng phím một hết sức trịnh trọng để mách lẻo với ai kia.
Xem ra đêm nay không ngủ được không chỉ có hai cô gái trong phòng khách kia, điện thoại nhanh chóng được kết nối, trong ống nghe truyền ra một giọng nam trầm thấp và không có chút ngái ngủ: “A lô?”
“Là cháu Nhậm Yến Tầm.” Giọng của Tầm Tầm hết sức nghiêm túc.
Chàng trai ở đầu dây bên kia lập tức thay đổi chất giọng lạnh lùng của mình, mỉm cười đáp lời: “Ngài Nhậm bé con tìm chú vào lúc nửa đêm thế này có chuyện gì quan trọng không?”
“Hai người phụ nữ trong nhà cháu đang nói xấu chú đấy.”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, khi anh lên tiếng trở lại thì trong giọng nói cũng không có vẻ không vui mà chỉ dở khóc dở cười. “Nói xấu chú những gì?”
“Ừm…” Tầm Tầm nhớ lại những gì đã nghe được. “Nói là đàn ông vừa đẹp trai vừa có tiền thì hoàn toàn không đáng tin.”
Có lẽ đây là những lời nói xấu êm tai nhất mà Thời Chung được nghe từ lúc chào đời tới nay, vì thế vẻ vui cười trong giọng của anh càng thêm rõ ràng. “Bây giờ chú sẽ qua thu phục Nhậm Tư Đồ, cháu không có ý kiến gì chứ?”
“Không.” Tầm Tầm không cần nghĩ ngợi nhiều mà bán đứng Nhậm Tư Đồ ngay, lý do là: “Đàn ông mãi mãi đứng về phía đàn ông.”
Tinh thần chính nghĩa sôi sục, Tầm Tầm tự thấy là đã lấy lại công bằng cho thần tượng của mình nên hài lòng cúp máy. Cách một cánh cửa, Nhậm Tư Đồ ngồi trong phòng khách không nhịn được mà hắt xì vài cái.
Đĩa mực xé nhỏ xíu kia nhanh chóng được ăn hết, Tôn Dao lại chạy vào trong bếp tìm đồ nhắm khác. Tìm mãi, tìm mãi, cuối cùng chỉ tìm được nửa hộp sô cô la. Tôn Dao ôm nỗi hậm hực về lại phòng khách, cầm hộp sô cô la lắc qua lắc lại trước mặt Nhậm Tư Đồ. “Tầm Tầm giấu mấy món quà vặt đi đâu hết rồi?”
“Nó biết cậu hay ăn vụng đồ ăn của nó nên đã sớm giấu đi hết rồi.”
Tôn Dao hoàn toàn bị đánh bại trong tay của thằng nhóc tinh ranh kia. Khi uống rượu, chuyện mất hứng nhất là nửa đường thiếu đồ nhắm. Tôn Dao móc ví, chuẩn bị ra ngoài mua đồ nhắm về mà không nhìn xem bây giờ là mấy giờ, mới mùng Một tết, ai mà mở cửa hàng phục vụ cô chứ?
Đi bộ loanh quanh, tìm mấy siêu thị nhỏ ở gần đấy nhưng không có chỗ nào mở cửa, cuối cùng hai người phụ nữ đành ngồi phịch xuống bậc thang bên ngoài siêu thị, bó gối, hóng gió rét.
Tôn Dao nhìn đồng hồ đeo tay, sắp tới 0 giờ sáng rồi. Cô đếm từng giây trước mặt Nhậm Tư Đồ. “Qua 0 giờ, đây chính là năm thứ tám kể từ khi mình từ nông thôn đặt chân lên thành phố.”
Nhậm Tư Đồ ôm lấy vai Tôn Dao, lẳng lặng nghe cô tiếp tục nói: “Cũng là năm thứ tám mình quen biết anh ta.”
Cuối cùng Nhậm Tư Đồ cũng bật cười. Có đôi khi, cô còn hiểu Tôn Dao hơn chính bản thân cô ấy. “Không phải cậu muốn ra ngoài mua đồ nhắm mà muốn mua rượu đúng không?”
Đêm Giao thừa tối qua, Tôn Dao đã thành công chuốc say mình, nhưng hôm nay không có đủ rượu nên cô chỉ nửa say nửa tỉnh. Mà thường thường, vào những lúc nửa say nửa tỉnh này, trí nhớ của người ta rất tốt, trái tim lại càng trở nên yếu đuối. Vì Tôn Dao dựa vào người Nhậm Tư Đồ nên Nhậm Tư Đồ có thể cảm nhận được nước mắt của cô ấy chảy vào cổ áo cô một cách rất rõ ràng.
“Mình còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, anh ta cứ làm mặt lạnh, mình còn tưởng anh ta không biết cười chứ. Nhưng sau đó anh ta nói với mình, anh ta chỉ cười với một mình mình… Đây không phải yêu thì là gì? Nhưng nếu như anh ta thật lòng yêu mình, khi em trai của anh ta ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ mình, rõ ràng anh ta có thể làm chứng cho mình, nhưng tại sao cuối cùng lại…”
Càng lúc càng có nhiều nước mắt chảy vào cổ áo Nhậm Tư Đồ, khiến cho trái tim cô vừa cay đắng vừa chua xót.
Động vật giáp xác xấu xí như họ, chỉ có vào những lúc nửa đêm thanh vắng không một bóng người thế này mới dám len lén để lộ cơ thể mềm yếu với những vết thương còn chưa lành hẳn.
Điện thoại của Nhậm Tư Đồ bỗng rung lên nhưng cô làm gì còn tâm trạng nào mà nghe máy. Tôn Dao thì từ từ ngẩng đầu, vừa dùng cánh tay lau nước mắt, vừa cười với Nhậm Tư Đồ. “Nghe đi.”
Nhậm Tư Đồ còn nhớ từng có nhà phê bình khen Tôn Dao là người khóc đẹp nhất nhì trong đám tiểu hoa đán hiện nay, nhưng mấy ai hiểu được người phụ nữ có thể vừa lau nước mắt vừa cười, trong lòng cất chứa bao nhiêu tâm sự?
Tôn Dao nói xong liền không làm phiền cô nữa, dựa vào lan can ở đầu bên kia.
Là điện thoại của Thịnh Gia Ngôn gọi đến, có lẽ anh đang ở trong nhà nên giọng nói cũng rất nhỏ nhẹ. “Em ngủ chưa?”
Vào một đêm lẽ ra nên ngủ ngon lành này, cô và Tôn Dao lại ngồi trên bậc thềm để hóng gió. Cô vốn đã hạ quyết tâm phải cắt đứt sự ỷ lại của mình vào Thịnh Gia Ngôn giống như là cắt bỏ một khối u ác tính nhưng giờ khắc này, một khát vọng liều lĩnh, không nghĩ đến hậu quả từ từ chiếm thế thượng phong trong đầu Nhậm Tư Đồ. Cô muốn được nhìn thấy anh, muốn được nghe một câu an ủi của anh, muốn có được một ánh mắt khiến cô thấy yên lòng. “Anh có thể mang vài bình rượu qua đây không? Rượu mạnh ấy.”
Điện thoại không còn đủ pin. Nhậm Tư Đồ nhắn vị trí của mình cho Thịnh Gia Ngôn xong, chưa đợi được anh trả lời thì pin đã hoàn toàn cạn kiệt.
Nhậm Tư Đồ cầm chiếc điện thoại với màn hình tối đen, không biết qua bao lâu, cuối cùng một chiếc xe quen thuộc cũng xuất hiện trong tầm mắt của Nhậm Tư Đồ. Xe của Thịnh Gia Ngôn cũng giống như xe của cô, cùng nhãn hiệu, cùng dòng xe, màu sắc đen trắng giao nhau, rất dễ nhận ra. Thịnh Gia Ngôn nhanh chóng dừng xe cách bọn họ không xa, sau đó bước xuống.
Thịnh Gia Ngôn đã chuẩn bị rượu và các loại đồ nhắm đầy một cốp xe, không khí trong xe tràn ngập hương vị cay nồng, anh hỏi hai cô gái: “Chuẩn bị đi đâu uống đây?”
Về nhà thì sợ đánh thức Tầm Tầm, xung quanh lại không có cửa hàng nào mở cửa, may mà mấy ngày nay nhiệt độ lên cao, ba người cứ ngồi dựa xung quanh cốp xe mà không cảm thấy quá lạnh. Ông trời vốn muốn ban cho con người một thời tiết tốt và một tâm trạng tốt để đón năm mới mà…
Nếu là thường ngày, nhìn thấy cô cứ cắm đầu uống rượu thế này, chắc chắn Thịnh Gia Ngôn đã không ngừng nhíu mày, cuối cùng không kìm được mà ngăn lại. Nhưng bây giờ, Thịnh Gia Ngôn chỉ có nhiệm vụ khui rượu, nhìn hai cô gái kia tha hồ uống.
Khi Tôn Dao đã say và gục xuống thì Nhậm Tư Đồ vẫn còn tỉnh táo đôi chút. Bởi thế mới nói, men rượu chính là thứ tốt nhất, Tôn Dao uống say thì ngủ ngon biết chừng nào. Uống say như thế, ngay cả giấc mơ cũng không đến, cũng không sợ những thứ đáng ghét thừa cơ xâm nhập vào giấc mơ để quấy rầy.
Đau khổ nhất mãi mãi là người đang nửa tỉnh nửa say…
Nhậm Tư Đồ ngồi ở hàng ghế trước, bên cạnh ghế lái, nhận lấy chai nước suối mà Thịnh Gia Ngôn đưa nhưng không còn sức đâu mà mở nắp nữa, đành cười với anh. “Lần nào cũng bắt anh qua thu dọn tàn cuộc cho bọn em, xin lỗi anh…”
Thịnh Gia Ngôn giật lấy chai nước suối trên tay Nhậm Tư Đồ một cách hết sức tự nhiên, mở nắp chai cho cô, đỡ nhẹ lấy gáy cô, giúp cô uống vài hớp. “Mồng Một tết năm nào Tôn Dao cũng phát điên một lần, anh cũng quen rồi.”
Nhậm Tư Đồ mỉm cười, nheo mắt nhìn anh. Thịnh Gia Ngôn trước mắt cô hiện giờ và Thịnh Gia Ngôn cô gặp lần đầu tiên đều giống nhau, đều đẹp và ấm áp như người trong tranh.
Tôn Dao ngủ ở băng ghế sau. Thật ra, giờ khắc này, Nhậm Tư Đồ ước gì mình cũng được như Tôn Dao, hoàn toàn say bí tỉ không biết gì nữa, còn hơn là như bây giờ, không phân biệt được người đến nay mình vẫn lưu luyến không quên là Thịnh Gia Ngôn trong hiện thực hay là Thịnh Gia Ngôn trong hồi ức của cô.
May mà giọng của Thịnh Gia Ngôn đã kịp thời kéo cô ra khỏi hồi ức: “Gần đây em và Thời Chung tiến triển thế nào rồi?”
“Cũng tốt.”
“… Có định kết hôn không?”
Kết hôn? Một từ thật đáng sợ. Nhậm Tư Đồ nhắm mắt lại, cố gắng xem nhẹ lời nói dối của mình. “Hy vọng là thế.”
Nhậm Tư Đồ nhắm mắt lại là còn có một nguyên nhân khác. Cô không muốn nhìn thấy bộ dạng thở phào nhẹ nhõm của Thịnh Gia Ngôn lúc này. Trước nay Nhậm Tư Đồ vẫn biết rõ mình chính là gánh nặng của anh… Có điều mãi đến bây giờ cô vẫn không muốn thừa nhận mà thôi.
Thịnh Gia Ngôn không uống một hớp rượu nào nên đủ tỉnh táo để lái xe đưa hai cô gái kia về nhà. Cả chiếc xe đều tràn ngập mùi rượu, cửa kính bốn phía đều được hạ xuống, gió cứ ùa vào trong xe. Tôn Dao nằm ngủ như ૮ɦếƭ trên băng ghế sau nãy giờ cuối cùng cũng có chút ý thức, tự mình ngồi dậy, nhưng ánh mắt vẫn đờ đẫn.