Còi xe vang lên càng lúc càng gay gắt. Tôn Dao đứng sau cửa sổ, lén nhìn ra ngoài. Đó là một chiếc xe hơi sang trọng, thân xe màu đen cùng cửa kính phản quang phía đầu xe khiến người ta không thể nhìn rõ tình hình bên trong. Tôn Dao do dự một lát, cuối cùng mặc thêm áo khoác, đi ra ngoài.
Khi Tôn Dao vừa đi đến bên cạnh chiếc xe, cửa xe bỗng nhiên bật mở.
Cuối cùng cô cũng nhìn thấy Giám đốc Triệu.
Nhưng ông ta bị người ta đá xuống xe, mặt mũi bầm dập, sợ tới nỗi quỳ rạp dưới đất không đứng dậy nổi.
Tôn Dao hoảng hốt vội vàng lùi ra sau một bước.
Sau đó, trên xe có một người bước xuống… bước đi một cách lạnh lùng…
Từ Kính Nam?
Đó là Từ Kính Nam - người mà cô ngỡ như mình đã quên được.
Cuối cùng, Tôn Dao cũng lấy được bản hợp đồng đóng vai thứ chính như ước nguyện của mình…
Tất cả mọi người đều nghĩ rằng cô đã ngủ với nhà đầu tư có tiếng tăm không tốt kia.
Tôn Dao thà rằng như thế còn tốt hơn là tình trạng của cô bây giờ, bị buộc phải tiếp nhận sự giúp đỡ từ người mà cô hận nhất trên đời.
Cả đời này cô cũng sẽ không thể nào quên được khoảnh khắc khi cô đứng bên cạnh chiếc xe, hoảng hốt nhìn Giám đốc Triệu bị đánh tới mặt mũi bầm dập thì Từ Kính Nam từ trên xe bước xuống với dáng vẻ trịch thượng như tỏa ánh hào quang, sau đó từ trên cao nhìn xuống cô, như thể ở trong mắt anh ta, cô và Giám đốc Triệu đều là những con kiến bé nhỏ.
Đó là lần đầu tiên bọn họ gặp lại nhau sau phiên tòa năm đó.
Tôn Dao cứ ngỡ mình đã thoát ra khỏi nỗi ám ảnh của phiên tòa hôm ấy, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy Từ Kính Nam, cô phát hiện có rất nhiều thứ thứ không thể trôi qua theo thời gian, ngược lại, chỉ mới lẳng lặng nhìn Từ Kính Nam thôi mà cô đã thấy máu trong người sôi cả lên, cảm giác như có thứ gì đó đang muốn bứt phá, thoát ra khỏi người cô, nhào tới cắt đứt cổ họng của Từ Kính Nam. Cảm xúc ấy có tên là “hận”.
Nhưng Từ Kính Nam vẫn đứng sờ sờ trước mặt cô, thậm chí còn nhìn cô bằng ánh mắt hết sức thất vọng và nói: “Loại người này mà em cũng ngủ cùng được. Ồ…”
Tiếng “ồ” kia như một cơn ác mộng quấn lấy cô suốt mấy tuần liền. Vì thế, trong mấy tuần này, mỗi khi Tôn Dao không ngủ được thì gương mặt của Từ Kính Nam sẽ bất chợt hiện lên trong đầu cô.
Tất nhiên Nhậm Tư Đồ nhanh chóng phát hiện ra sự khác thường của cô, nhưng cô có thể nói gì đây? Cô chỉ có thể nói một câu: “Yên tâm đi, tất cả mọi phiền não rồi cũng sẽ trôi qua” để gạt Nhậm Tư Đồ, cũng tự lừa gạt chính bản thân mình.
Có điều Tôn Dao không ngờ được là một tháng sau khi xảy ra chuyện, người quản lý lại ɠเασ ɦợρ đồng vốn ở trong tay Giám đốc Triệu cho cô…
Tôn Dao thẳng thừng từ chối. “Em không nhận đâu.”
“Em nhất định phải nhận. Bộ phim này đã chỉ đích danh em làm nữ thứ. Chúng ta đã đề cử chị Kỳ Kỳ làm nữ chính và người ta cũng đã đáp ứng để chị ấy đóng vai chính. Nếu em bỏ mặc không chịu gánh vác, lỡ như ảnh hưởng tới chị Kỳ Kỳ thì sau này làm sao em đứng trong công ty được nữa? Đừng quên lần trước là ai cầu xin giùm em thì em mới không bị đóng băng?”
Dùng cả ân và uy ra để ép cô nên hiện giờ, Tôn Dao không có tư cách gì để từ chối nữa.
Nhưng ít nhất thì tiền là thứ có ích. Sau khi lấy được tiền cọc, ít ra cô cũng có thể nhanh chóng đổi cho mẹ một phòng bệnh tốt hơn, đổi sang dùng thuốc ngoại.
Tôn Dao về quê, định làm thủ tục chuyển phòng bệnh cho mẹ mình nhưng không ngờ mẹ cô đã được người giấu mặt nào đó chuyển sang phòng đơn rồi. Thuốc ngoại ít tác dụng phụ nên lần này gặp lại mẹ, Tôn Dao cũng cảm thấy khí sắc của bà đã tốt hơn nhiều so với trước kia.
Mẹ cô không rõ tình hình nên cứ khuyên nhủ hết nước hết cái: “Dao Dao à, hay là để mẹ về lại phòng bệnh chung đi. Con kiếm tiền cực khổ như vậy, không thể chi hết cho bệnh viện thế này.”
Tôn Dao đành khéo léo năn nỉ ỉ ôi bác sĩ chủ trị thì ông mới chịu tiết lộ cho cô biết. “Tiền thuốc men của mẹ cô lần trước cùng với chi phí đổi phòng bệnh, dùng thuốc ngoại lần này đều là do một người giấu mặt giúp đỡ. Tôi cũng không biết chi tiết về người này vì anh ta chỉ để lại cho chúng tôi một số điện thoại, bảo rằng nếu mẹ cô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì có thể liên lạc với anh ta bất cứ lúc nào.”
Tôn Dao vừa nhìn dãy điện thoại này liền á khẩu…
Số cuối của dãy số này là 0821, ngày sinh nhật của cô.
Số điện thoại này đã được giữ rất nhiều năm rồi. Tôn Dao còn nhớ vào ngày sinh nhật năm đó của mình, cô nhận được quà sinh nhật, là một cặp điện thoại đôi. Đối với thiếu niên năm đó, điện thoại di động có thể nói là một thứ rất xa xỉ nên cô không muốn nhận. Nhưng Từ Kính Nam lại nói: “Số điện thoại của anh là ngày sinh của em, số điện thoại của em là ngày sinh của anh. Anh không quan tâm em xử lý món quà sinh nhật này thế nào, ném nó đi cũng được, bán nó đi cũng xong nhưng anh thì chắc chắn sẽ dùng nó cho đến cuối đời.”
Lúc ấy, chàng thiếu niên năm đó nói quả quyết như một lời thề thốt. Bây giờ Tôn Dao nhìn số điện thoại này, trong lòng có cảm giác rất khó tả.
Thật ra Tôn Dao từng nghe lén cậu mình nói chuyện với người khác, nhắc tới tình hình của nhà họ Từ sau phiên tòa hôm đó. Từ Kính Diên được đưa sang Mỹ, còn Từ Kính Nam thì được đưa sang Anh du học. Ông Từ lo hai anh em họ lại nảy sinh mâu thuẫn nên cố ý tách bọn họ ra, mỗi người một phương.
“Nếu sớm biết nhà họ Từ giàu có đến thế thì lúc trước tôi phải đòi họ thêm vài triệu nữa mới được. Haizz… Sao lúc đó tôi lại ngu thế nhỉ, có một triệu mà đã bị họ mua được rồi, đúng là dễ dàng cho họ quá.”
“Chuyện này đừng để cho cháu gái anh nghe thấy. Lần trước nó biết anh nhận tiền của nhà họ Từ mà không chịu chữa bệnh cho bà ngoại nó thì suýt nữa là lấy dao chém ૮ɦếƭ anh, anh còn chê lần đó chưa đủ lớn chuyện sao?”
“Nếu không có tôi thì con nhỏ đó vừa sinh ra là đã bị mẹ nó mang đi cho người ta rồi, nói không chừng bây giờ đang trồng rau ở chỗ khỉ ho cò gáy nào đó nữa kìa. Tôi lấy ít tiền trả nợ cờ bạc và cải thiện cuộc sống thì có làm sao? Thế mà nó còn tuyên bố là sẽ chém ૮ɦếƭ tôi, đúng là đứa vô ơn mà!”
Lúc ấy, Tôn Dao đứng ở phòng ngoài lắng nghe, nhưng từ đầu đến cuối cô chỉ lặng lẽ đứng đó, không nói một tiếng nào, càng không làm gì cả, chỉ cảm thấy rất bất lực…
Tính thời gian, lần này chắc Từ Kính Nam đã học xong và về nước. Ông Từ đưa anh sang Anh để học ngành tài chính, rõ ràng là đã có ý bồi dưỡng anh trở thành người thừa kế. Có điều cơ ngơi có sẵn của gia tộc anh không thèm quản mà lại muốn nhảy vào lĩnh vực giải trí này để làm gì?
Từ Kính Nam vừa về nước chưa bao lâu thì đã đầu tư vào một bộ phim truyền hình, nhà họ Từ đang muốn mở rộng sang lĩnh vực giải trí sao? Khi những người thuộc giới kinh doanh trong nước đang xôn xao bàn tán chuyện này thì một tin tức có vẻ như là chân tướng của sự thật được tung ra và lan đi nhanh chóng.
Lần này Từ Kính Nam và Từ Kính Diên lần lượt về nước, thực tế là vì cha mình đang bệnh nặng. Trước nay Từ Kính Diên vẫn luôn được ông Từ yêu thương, chiều chuộng hơn nên Từ Kính Nam sợ phần lớn của cải thừa kế sẽ rơi vào tay Từ Kính Diên, vì vậy mới đi trước một bước, dùng tài chính của nhà họ Từ để xây dựng sự nghiệp của riêng mình.
Nói cho cùng thì cũng chỉ vì một chữ “tiền” đang tác oai tác quái.
Tin tức bóng gió này dần được rất nhiều người cho là thật, nhất là từ sau khi tin ông Từ đột ngột qua đời được truyền ra…
Đến nay, vẫn có không ít người còn nhớ tình cảnh anh em họ Từ tranh chấp với nhau ngay bên ngoài linh đường của cha mình. Tất cả mọi người đều tưởng rằng hai anh em thường ngày nho nhã lịch sự này trở mặt với nhau là vì tranh giành tài sản thừa kế, nhưng mấy ai ngờ được nguồn cơn của mọi chuyện lại bắt đầu từ một cái am thờ trống không.
Sau khi mỗi người trong nhà họ Từ qua đời thì đều có một am thờ riêng của mình để đặt hài cốt. Từ Kính Nam thân là con trai trưởng nên trước khi an táng cha mình, anh phải đến am thờ này để thắp nén nhang đầu tiên cho ông. Đúng lúc đó, anh phát hiện trong hàng am thờ dành cho thế hệ cháu đời thứ ba có một cái đã bị phong kín lại, mà lẽ ra chỗ ấy phải để không.
Cả đời này Từ Kính Nam cũng không quên được khi đó Từ Kính Diên đã nhàn nhã đi tới sau lưng mình lúc nào không hay, dùng giọng nói thong thả ung dung thường ngày của anh ta để nói với Từ Kính Nam – lúc bấy giờ đang ngẩn người trước am thờ: “Lẽ nào anh không biết sao? Tôn Dao từng sinh một đứa con…”
Giờ khắc ấy, Từ Kính Nam như bị sét đánh trúng. Anh quay lại với vẻ không dám tin, thấy Từ Kính Diên đang nhún vai tỏ vẻ chẳng có gì to tát. “Sau khi đứa trẻ được sinh ra thì em mới biết. Có điều anh yên tâm, đứa trẻ ấy là con của em, hơn nữa nó đã bị ૮ɦếƭ yểu rồi…”
“…”
“Nghe nói sau khi bị đưa đến cô nhi viện không lâu thì nó qua đời. Khi quản gia Lâm đến cô nhi viện thì hình như bọn họ đã xử lý tro cốt của nó rồi, cho nên cái am thờ này mới trống không.”
“…”
“Em thật sự không ngờ đứa con đầu tiên của em lại ૮ɦếƭ đi như thế. Sớm biết thế, lẽ ra khi ấy em nên cưới cô ta về nhà mới phải.”
Từ Kính Nam nhìn chằm chằm vào Từ Kính Diên, tròng mắt gần như sắp tóe máu, còn người thì cứng đờ, ngay cả môi cũng mím chặt lại không nói nên lời.
Thế mà từ đầu đến cuối, môi của Từ Kính Diên vẫn cứ nhếch lên, sau đó cười càn rỡ. “Em không cưới cô ta cũng là vì anh đó, anh hai à. Dù sao thì anh cũng thích cô ta trước, lỡ như cô ta thành vợ của em thì anh đâu còn mặt mũi nào nữa chứ. Nhìn xem, em lo nghĩ cho anh biết bao, cũng giống như khi xưa anh không nhẫn tâm nhìn em ngồi tù mà không chịu lên tòa làm chứng vậy…”
“…”
“…”
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, từ sáng cho đến trưa, trời cũng dần trở nên u ám, có vẻ như một trận mưa lớn sắp kéo tới…
Đã đến lúc đưa linh cữu đến nơi an táng.
Cũng trong đêm đó, anh em nhà họ Từ cùng bị tai nạn.